Khí Tử Tu Tiên

Chương 304

Thời điểm Diệp Phàm trở về biệt thự, Bạch Vân Hi về sớm trước một bước.

"Ngươi trở lại rồi." Bạch Vân Hi lười biếng nhìn Diệp Phàm một cái.

Diệp Phàm ôm một thùng bắp rang lớn gật đầu: "Đúng vậy."

"Đi đâu mà trở về muộn vậy?" Bạch Vân Hi nghiêng đầu hỏi.

"Hầu An hẹn ta đi xem một bộ phim rất thú vị, rất có ý nghĩa giáo dục điện ảnh, cũng không tệ lắm." Diệp Phàm vẻ mặt hồi vị đáp.

"Phim gì vậy?"

"Tu tiên."

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Quả nhiên là thế, lại một bộ phim hoạt hình, tên đầy đủ của bộ phim này hẳn là "Phi heo tu tiên", vì lấy lòng Diệp Phàm, Hầu An đúng là hạ đủ vốn gốc, bồi Diệp Phàm xem loại phim não tàn này.

"Bút sinh ý của Hầu An ngươi tiếp sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm có chút chột dạ chớp chớp mắt: "Đúng vậy, tiếp rồi."

Diệp Phàm xấu hổ giải thích: "Ta vốn đã muốn thông tri cho ngươi, bất quá, sau đó ta lại biết nữ nhân mà Hầu An đã đắc tội kia là một tên não tàn yếu đuối, tông môn của bọn họ cũng không có gì ghê gớm, vậy nên ta liền nhận."

"Nói như vậy nghĩa là ngươi là cảm thấy đối phương không đáng để lo mới nhận?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"

"Phải không? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn giấu tiền riêng mới tiếp chứ." Bạch Vân Hi thong thả ung dung nói.

Diệp Phàm né tránh lên tiếng: "Sao ta có thể giấu tiền riêng được, ta đều nộp lên hết, ngươi xem, ta hai bàn tay trắng......"

Bạch Vân Hi vẫy vẫy tay: "Bỏ đi, nam nhân giấu tiền riêng cũng không phải chuyện lớn gì! Ta có chuyện muốn nói với ngươi......"

"Gần đây kinh đô tụ tập rất nhiều tu giả cổ võ, bình thường tu giả cổ võ đều không ra khỏi núi, nhưng ngươi cũng biết đấy, bức họa tiên sơn kia gợi lên ý niệm ra biển cho không ít tu giả cổ võ, kinh đô ngư long hỗn tạp, ngươi đừng đi ra ngoài."

"Vì sao?"

Bạch Vân Hi lắc đầu: "Ngươi quá biết gây hoạ."

Diệp Phàm: "Ta không có a!"

Bạch Vân Hi: "......"

_______________________

Tiếu Trì ngồi trong phòng chung cư, nhìn ngọc bội trên bàn, ngây ngốc cười cười.

"Lão nhân, lại xem cái này sao?" Mộ Uyển bất đắc dĩ lên tiếng.

"Ta có nhiều bảo bối như vậy, ta thật lợi hại! Phu nhân, ngươi biết không, gần đây ta rất được hoan nghênh, mấy người trước đây không hợp với ta mấy ngày này đều vội vàng tới lấy lòng ta......" Tiếu Trì dương dương tự đắc khoe.

Mộ Uyển lắc lắc đầu: "Ngươi có cái gì để đắc ý, người ta cũng không phải coi trọng ngươi, mà là ngọc bội trong tay ngươi."

Trước đó Diệp Phàm nháo ra không ít động tĩnh, mấy lão giáo thụ Nhân Xuyên đại học cũng biết chút ít về mấy lời đồn đãi hư hư thực thực.

Chuyện Diệp Phàm tặng hai ngàn khối ngọc bội phòng thân làm sính lễ không biết làm sao lại truyền ra, hiện tại bên ngoài có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào chúng.

"Vậy thì thế nào? Hiện tại ngọc bội này là của ta." Tiếu Trì tràn đầy đắc ý cười cười.

"Được rồi, có mấy chục khối ngọc bội tối nào cũng mang ra xem!" Mộ Uyển không vui nói.

Tiếu Trì trịnh trọng nói: "Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào bảo bối của ta, ta đương nhiên ngày nào cũng muốn nhìn."

Mộ Uyển: "......"

Tiếu Trì cùng Mộ Uyển nói chuyện, ngọc bội trên bàn đồng thời sáng lên, mấy chục đạo ánh sáng tụ lại, bay vụt ra ngoài cửa sổ, cửa kính lập tức bị đánh nát.

Tiếu Trì không thể hiểu được nhìn một màn này, "Sao lại thế này?"

Mộ Uyển cau mày lại: "Có phải do ngươi ngày nào cũng lấy ngọc bội ra xem cho nên ngọc bội mới có vấn đề không?"

"Không thể nào!"

Tiếu Trì đi đến bên cửa sổ nhìn trái nhìn phải một vòng: "Có phải là có người nào đó muốn ám toán chúng ta cho nên ngọc bội mới tự động kích hoạt không?"

Mộ Uyển không cho là đúng lắc đầu: "Chắc không phải đâu, tính an toàn của tiểu khu chúng ta rất cao."

"Hôm nay hơi muộn rồi, đợi mai rồi nói sau, ngày mai ta đi hỏi Diệp Phàm một chút." Tiếu Trì nghĩ nghĩ rồi nói.

__________________________