"Sư tỷ, người xuống tay với ta hôm nay thật quá đáng!" Hồ Tương Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
Hồ Tương Ngọc lớn lên ở Nguyệt Cung, dưới hun đúc của trưởng lão Nguyệt Cung, dưỡng thành tính cách tự cao tự đại.
Thời điểm Hồ Tương Ngọc ra ngoài ngẫu nhiên xem được trận chung kết Karate toàn quốc, nhìn thấy quán quân được khen ngợi là cao thủ thiên hạ đệ nhất, khịt mũi coi thường.
Nàng tìm cơ hội quán quân kia đang ở riêng, đối chiến với người nọ một lần, kết quả nhẹ nhàng thắng cuộc, sau việc này, Hồ Tương Ngọc càng thêm không đặt người tông môn khác vào mắt.
Thình lình chịu thiệt dưới tay Diệp Phàm, trong lòng Hồ Tương Ngọc vô cùng hụt hẫng.
Thạch Duyệt liếc mắt nhìn Hồ Tương Ngọc một cái: "Chúng ta không chọc nổi người nọ."
Hồ Tương Ngọc không vui nói: "Sư tỷ, ngươi nói lời này cũng quá trường chí khí người khác, diệt uy phong chính mình rồi, ta không phải đối thủ của hắn, chẳng lẽ sư phụ còn đánh không lại hắn sao?"
"Dương gia, một trong tứ đại gia tộc cổ võ, ta nghĩ ngươi hẳn là biết?"
Hồ Tương Ngọc gật đầu: "Biết, tứ đại gia tộc cổ võ đại danh đỉnh đỉnh, nghe nói mấy năm nay Dương gia phát triển không tồi, cách xa ba gia tộc khác."
"Đó đều là chuyện từ mấy ngày trước, Diệp Phàm có giao tình với Mộ Liên Bình, thay Mộ Liên Bình giáo huấn Dương gia Dương Lãnh Tuyết, Dương gia Dương Thiên Sơn ra mặt báo thù cho Dương Lãnh Tuyết, kết quả, bị Diệp Phàm đánh cho tàn phế, Dương gia mất đi một cao thủ đỉnh cấp, khí thế hạ xuống không ít."
Thạch Duyệt dừng một chút lại nói: "Diệp Phàm kia chính là người ngươi đã gặp hôm nay, Dương gia Dương Thiên Sơn cũng đánh không lại hắn, ngươi thua không oan."
"Sư tỷ, Diệp Phàm lợi hại như vậy?" Hồ Tương Ngọc tràn đầy hoài nghi hỏi.
"Bằng không ngươi cho rằng vì sao Bạch gia lại gả tam thiếu gia tôn quý nhà bọn hắn cho Diệp Phàm, Bạch gia đúng là bỏ được, vì giữ chân Diệp Phàm, không tiếc đưa tôn tử đi làm lão bà cho một nam nhân, bất quá, Bạch Vân Hi cũng rất có năng lực, dạy bảo Diệp Phàm đến ngoan ngoãn." Thạch Duyệt hừ lạnh một tiếng.
"Không biết xấu hổ! Sư tỷ, chẳng lẽ chỉ bởi vì Diệp Phàm lợi hại, mối thù hắn đánh ta liền không báo sao?"
"Sư phụ nói chúng ta không nên trêu chọc hắn, nếu có thể không gây xung đột là tốt nhất."
Hồ Tương Ngọc không vui nhíu mày lại, cũng không biết là có đặt lời Thạch Duyệt nói vào trong lòng không.
____________________
Nhân Xuyên đại học.
Diệp Phàm đi theo Tiếu Trì tới nơi xảy ra chuyện, "Chính là chỗ này, thời điểm động thổ mấy dân công té xỉu."
Diệp Phàm chuyển động tấm mắt một chút: "Nơi này có dấu tịch của một Tụ Âm Trận, lịch sử cũng tới vài chục năm, không biết là ai bố trí."
"Tụ Âm Trận, có ích lợi gì?" Tiếu Trì hỏi.
Diệp Phàm nhún vai: "Ta không biết!" Diệp Phàm thầm nghĩ: Nơi này có không ít cổ sư, đầu sư, tà đạo phong thuỷ sư, pháp môn tu luyện đều kỳ kỳ quái quái, Tụ Âm Trận bị tàn phá gần hết, hẳn là đã nhiều năm không tu bổ, có lẽ đại sư bày trận đã chết được mấy năm rồi.
"Vậy phải giải quyết như thế nào?"
"Việc nhỏ, ta đánh hỏng hoàn toàn trận pháp này, sau đó để lãnh đạo nhà trường mời mấy thần côn về thi pháp là được." Diệp Phàm nói.
Tiếu Trì gật đầu: "Được."
______________________