Hôm sau Tiếu Trì được nghỉ phép, nhàn chán liền đi tản bộ dưới công viên tiểu khu.
Một đêm vô sự, cửa sổ được sửa, Tiếu Trì cũng quên mất chuyện ngọc bội tối qua.
"Tiếu giáo thụ, ngươi biết không, tối qua tiểu khu chúng ta đã xảy ra chuyện?" Một đại bá Tổ Dân Phố tràn đầy bát quái kéo Tiếu Trì lại nói chuyện.
Tiếu Trì tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp ngã xuống dưới tàng cây, hôn mê bất tỉnh, sáng nay mới được người phát hiện, đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi."
"Là ai vậy? Người của tiểu khu chúng ta sao?"
"Không phải người của tiểu khu chúng ta, từ bộ dạng của nàng hẳn là từ trên cây ngã xuống."
Tiếu Trì như suy tư điều gì nói: "Từ trên cây ngã xuống, chẳng lẽ là ăn trộm? Hiện tại nữ hài tử làm sao vậy không biết! Nhiều công việc như vậy không làm, một hai phải làm ăn trộm."
"Nữ hài này không giống ăn trộm bình thường." Đại bá Tổ Dân Phố thần thần bí bí nói.
"Chỗ nào không bình thường?"
"Trong tay nàng cầm một cái gương kỳ kỳ quái quái, cái gương kia bị vỡ một lỗ to, ta có chụp ảnh lại, tìm người hỏi qua, cái gương kia hình như là đồ cổ, còn là pháp khí phong thuỷ, có người nói nữ nhân này có thể là một phong thuỷ sư, muốn phá hủy phong thuỷ nhà ai đó, bất quá, có lẽ là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị phản phệ."
Ban đầu Tiếu Trì chỉ nghĩ rằng đại bá Tổ Dân Phố nói chuyện bát quái, nghe đến đây, lập tức liền nghĩ tới chuyện ngọc bội sáng lên, trong lòng dâng lên vài phần cảnh giác.
"Hiện tại nữ nhân kia đâu rồi?"
"Đang ở bệnh viện."
Tiếu Trì gật đầu hỏi tiếp "Vậy cái gương đâu?"
"Nữ nhân kia lai lịch không rõ ràng, có người đi báo nguy, gương bị cảnh sát mang đi."
_____________________________
Cục cảnh sát.
"Trần cảnh sát, ngươi nói xem cái gương này rốt cuộc là thứ gì?"
Hôm qua tiểu khu Tiếu Trì xảy ra sự cố, có người đi báo án, bởi vì nữ nhân kia bị nghi ngờ có liên quan đến việc ăn cắp, bọn họ vốn dĩ nên mang nữ nhân kia về cục cảnh sát dò hỏi một phen mới đúng, đáng tiếc, nữ nhân kia hôn mê, đưa đến bệnh viện kiểm tra một phen lại không tra ra được nguyên nhân hôn mê là gì.
Trần Khả Lam sờ sờ gương: "Chuyên gia giám định nói đây chính là đồ cổ hơn một ngàn năm, đáng tiếc lại bị tổn hại."
"Trần cảnh sát, ngươi nói nữ nhân kia chạy đến tiểu khu làm gì vậy?"
Trần Khả Lam nhún vai: "Ai biết được?"
Trần Khả Lam có chút hoài nghi nữ nhân kia là tới vì Tiếu Trì, bởi vì đại thụ nữ nhân kia rơi xuống vừa vặn đối diện với chung cư của Tiếu Trì.
"Trương Lâm, ngươi trở lại rồi, bên bệnh viện thế nào?" Trần Khả Lam nhìn thấy đồng sự phụ trách nữ nhân kia trở về, lập tức đứng lên hỏi.
"Người bị đưa đi rồi."
Trần Khả Lam nhíu mày lại: "Không mang về làm ghi chép sao?"
Trương Lâm lắc đầu: "Không có, người ta có hậu đài, trực tiếp được đưa đi, ta cũng không thể cản."
Trần Khả Lam buồn bực cắn chặt răng: "Người này có hậu đài, người kia có hậu đài, chúng ta có còn cần làm việc không đây?"
Trương Lâm cười khổ một tiếng: "Kinh đô quyền quý khắp nơi, chúng ta sống cũng không dễ dàng gì!"
Trần Khả Lam: "......"
Trương Lâm nhìn gương trên bàn: "Đúng rồi, cái gương này! Bên trên đang tìm cái gương này, chúng ta nhanh nộp đồ lên đi."
Trần Khả Lam nhàm chán đáp: "Được rồi."
__________________________