Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 288

Diệp Phàm đi ra khỏi cửa hàng, lại lần nữa đi dạo trên trấn nhỏ, một cửa hàng bán họa hấp dẫn lực chú ý của Diệp Phàm.

"Đó là cửa hàng gì?" Diệp Phàm chỉ một nhà bán tranh thuỷ mặc hỏi.

"Đây là cửa hàng Họa Tiên Các, người sáng lập ra Họa Tiên Các là một họa sư, lấy họa nhập đạo, con cháu đời sau cũng đều là họa sư, bất quá, truyền lưu đến bây giờ, danh họa càng ngày càng ít, Họa Tiên Các cũng có chút xuống dốc." Tổ tiên Họa Tiên Các vừa họa ra đã được pháp khí, hiện giờ sau khi họa ra còn phải tìm người khai quang.

Bất quá, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tài họa của họa sư Họa Tiên Các tinh vi, tác phẩm làm ra vẫn rất được hoàn nghênh.

"Diệp thiếu có nhìn trúng gì sao?" Mộ Liên Bình lên tiếng.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng là có một bức."

"Bức nào vậy, ta đi hỏi giá cả một chút?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Bức số ba bên trái."

Bạch Vân Hi gật đầu: "Được."

Mộ Liên Bình nhìn bức họa, không khỏi có chút nghi hoặc.

Trên tường cửa hàng treo hơn hai mươi bức họa, chỉ có bức Diệp Phàm nhìn trúng là không phải pháp khí được khai quang.

Bạch Vân Hi vào tiệm hỏi giá cả một chút, ngoài dự đoán, giá cả bức họa này cư nhiên cao tới năm ngàn vạn.

"Huyền Dẫn, ngươi thiếu tiền đến điên rồi, bức họa này cũng không phải pháp khí, sao có thể quý như vậy?" Mộ Liên Bình đi theo Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi vào cửa hàng, Mộ Liên Bình nhịn không được lên tiếng chất vấn.

Họa sư Họa Tiên Các Lạc Huyền Dẫn hiển nhiên là quen biết Mộ Liên Bình, nghe vậy không chút hoang mang đáp: "Mộ thiếu, có lẽ ta sẽ lừa mấy người không hiểu một chút, nhưng cũng sẽ không lừa ngươi a, bức họa này tuy không phải pháp khí, nhưng nó trân quý hơn pháp khí nhiều, giá trị toàn bộ bức họa ở đây cũng không thắng được nó."

Mộ Liên Bình tò mò hỏi, "Trân quý như vậy? Không biết bức họa này là trân quý ở nào?"

"Bức họa này họa một tòa tiên sơn! Nói như vậy Mộ thiếu hẳn cũng đã rõ ràng, thời đại ngày nay, động phủ của tiên sơn hầu hết đều đã bị phá hư, tu giả có chút ánh mắt chuyển tầm nhìn tới biển." Diện tích hải dương rộng lớn, có lẽ còn rất nhiều lĩnh vực chưa bị phát hiện.

"Ba ngọn thần sơn trên biển, Phương Trượng, Doanh Châu, Bồng Lai, mười châu trên biển, Tổ Châu, Doanh Châu, Huyền Châu, Viêm Châu, Nguyên Châu, Lưu Châu, Sinh Châu, Phượng Lân Châu, Tụ Quật Châu, ba ngọn đại sơn cùng mười châu đều là nơi tu giả cổ võ tha thiết mơ ước, không ít tu giả cổ võ dàng cả đời theo đuổi, nhưng cuối cùng đều không tìm được, bức họa này có quan hệ gì sao?" Mộ Liên Bình hỏi.

"Bức họa này họa một tiên sơn, được một tiền bối Họa Tiên Các chúng ta họa ra vào mười năm trước, vị tiền bối này tìm kiếm bóng dáng tiên sơn tám năm trời cũng không thu hoạch được gì, hai năm trước, hắn ngẫu nhiên gặp được tiên sơn trong bức họa."

"Hắn tìm được tiên sơn?" Mộ Liên Bình khó tin hỏi.

Huyền Dẫn lắc đầu: "Nếu tìm được thì đã tốt, thứ tiền bối đó nhìn thấy là hải thị thận lâu (cảnh tượng hư ảo)."

"Chỉ là hải thị thận lâu thôi sao?"

Huyền Dẫn gật đầu, "Sau khi tiền bối nhìn thấy hải thị thận lâu, hắn lại phiêu bạc trên biển thêm hai năm, không thu hoạch được gì, tiền bối cảm thấy thời gian không còn nhiều, đành phải trở về. Sau khi trở về, hắn liền họa ra tiên sơn nhìn được, ngày hôm trước, vị tiền bối kia đã vĩnh biệt cõi đời."

"Thì ra là thế!" Mộ Liên Bình thấu hiểu gật đầu.

Bạch Vân Hi nhìn Huyền Dẫn một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu mọi thứ quả thật giống như lời các hạ nói, giá trị bức họa này hẳn là không chỉ năm ngàn vạn, ta nghĩ bức họa này chỉ là vẽ lại, hơn nữa không chỉ có một bức."

Huyền Dẫn cười cười gật đầu: "Không sai, quả thật không chỉ có một bức, tiên sơn khó tìm, nếu có nhiều người, tỷ lệ tìm được mới có thể lớn hơn một chút."

Mộ Liên Bình: "......" Nói đường hoàng như vậy không phải vì muốn kiếm nhiều tiền hơn thôi sao?

Diệp Phàm nhìn về phía Bạch Vân Hi: "Bụng dạ tiểu tử này thật tối!"

Bạch Vân Hi sảng khoái xoát thẻ, mua bức họa về.

_______________________