Diệp Phàm tràn đầy bát quái nhìn Mộ Liên Bình: "Ngươi có quan hệ gì với nữ nhân kia a?"
Mộ Liên Bình cắn chặt răng: "Trước đây nàng là hôn thê của ta, bất quá, nàng chướng mắt ta, từ hôn rồi."
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Mộ Liên Bình: "Trước kia ta cũng có một vị hôn thê, cũng từ hôn rồi, cũ không đi, mới không tới! Ngươi xem đi, ta tìm Vân Hi, không phải rất tốt sao?"
"Ngươi không cần tự coi nhẹ chính mình, nữ nhân kia từ hôn là do nàng không biết nhìn hàng. Ngươi muốn tìm một người như Vân Hi là không có khả năng, bất quá, muốn tìm một người tốt hơn nữ nhân kia thì không khó gì."
Mộ Liên Bình cười cười: "Diệp thiếu quá coi trọng ta, thực lực của ta quả thật kém hơn nàng quá nhiều, nàng chướng mắt ta cũng là chuyện bình thường." Chỉ là từ hôn thì từ hôn, Dương Lãnh Tuyết cần phải làm nhục hắn như vậy sao?
Diệp Phàm nhìn Mộ Liên Bình một cái: "Tư chất của ngươi không kém hơn nàng, nếu không phải là công pháp không thích hợp, ngươi đã sớm có thể đáng ngã nàng rồi."
"Diệp thiếu quá khen, ta nào có bản lĩnh kia."
"Ngươi có hình ảnh chiến đấu của nữ nhân kia không? Nếu có, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một chút, có câu nói là, đại trượng phu báo thù mười năm không muộn."
Mộ Liên Bình nghe vậy liền vui vẻ: "Có, mấy ngày nữa, chờ thêm mấy ngày ta sửa sang lại mang tới cho ngươi."
Diệp Phàm gật đầu: "Được."
________________________
Một cổ hơi thở quen thuộc truyền tới, tinh thần Diệp Phàm nhịn không được rung lên.
"Đó là quầy hàng của tông môn gì?"
"Là quầy hàng của Độ Sinh Môn."
"Độ Sinh Môn? Đó là dạng tông môn gì?"
"Độ Sinh Môn có rất nhiều y sư tinh thông y thuật, tận sức với chuyện phổ độ chúng sinh, bọn họ xây dựng rất nhiều bệnh viện phúc lợi, cứu chữa cho rất nhiều người bệnh." Mộ Liên Bình đáp, trên mặt nhiễm thêm vài phần sùng kính.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng: "Phổ độ chúng sinh? Nói như vậy thanh danh hẳn là rất tốt."
Mộ Liên Bình gật đầu: "Đúng vậy, thanh danh của Độ Sinh Môn rất tốt, bất quá, cũng có mấy tông môn nhìn không quen, cảm thấy Độ Sinh Môn mua danh chuộc tiếng, Diệp thiếu, làm sao vậy?"
"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái."
Bạch Vân Hi không biết đi từ đâu tới, kéo tay áo Diệp Phàm: "Ta hơi đói bụng, đi thôi."
Diệp Phàm gật đầu: "Được! Được! Ta cũng đói bụng."
Bạch Vân Hi kéo Diệp Phàm tới một góc kín, "Ngươi vừa muốn nói Độ Sinh Môn thế nào?"
Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Ta là muốn nói Độ Sinh Môn này hơi kỳ quái, trên người mỗi kẻ dính không ít mạng người, tông môn như vậy lại có danh khí không tồi, đúng là buồn cười."
Mộ Liên Bình nghe thấy Diệp Phàm nói, nhịn không được trừng lớn mắt: "Diệp thiếu, ngươi lầm đi, không thể nào!"
"Không có a! Chính là như vậy! Sát khí trên người bọn họ rất nặng, còn có oan quỷ quấn thân, vừa nhìn đã biết không phải người thiện lương gì."
Sắc mặt Bạch Vân Hi vô cùng bình tĩnh, tựa hồ không có chút kinh ngạc nào.
"Độ Sinh Môn quả thật có một lời đồn." Bạch Vân Hi trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói.
Mộ Liên Bình tò mò hỏi: "Lời đồn gì?"
"Độ Sinh Môn mạnh tay kiến tạo không ít bệnh viện tâm thần, còn có viện cô nhi, nhìn qua giống như là đang làm chuyện tốt, kỳ thật sau lưng làm không ít hoạt động đầu cơ trục lợi."
Mộ Liên Bình trừng lớn mắt: "Không thể nào."
Bạch Vân Hi cười lạnh một tiếng: "Bằng không ngươi cho rằng chi phí kiến tạo mấy bệnh viện đó ở đâu ra?"
"Vậy chẳng lẽ bên trên các ngươi mặc kệ không quản sao?"
Bạch Vân Hi lắc đầu: "Quản như thế nào chứ?" Độ Sinh Môn nói trắng ra là làm sinh ý cho các nhân vật quyền quý, bên trên quả thật muốn ngăn chặn những hành động đầu cơ trục lợi này, nhưng nếu trong nhà có người bệnh chẳng lẽ cứ nhìn thân nhân chết không cứu sao?
Diệp Phàm cau mày lại: "Vân Hi, có phải ngươi cũng cảm nhận được không?"
Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng là có cảm nhận được hơi thở kia."
Mộ Liên Bình khó hiểu hỏi: "Diệp thiếu, các ngươi đang nói cái gì vậy?"
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Ngươi không hiểu, cũng không cần hiểu!"
Mộ Liên Bình: "......"
Thời điểm Diệp Phàm đi đến quầy hàng của Độ Sinh Môn cũng không cảm nhận được cái gì bất ổn, bất quá, hắn lại cảm nhận được hơi thở của Hàn Tủy từ một người vừa lúc ra khỏi quầy hàng của Độ Sinh Môn.
Thân thể Băng Tủy của Bạch Vân Hi là bị Hàn Tủy kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới trước kỳ hạn, đương nhiên cũng cảm ứng được hơi thở của Hàn Tủy.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: "Tìm thấy Hàn Tủy rồi, ta đi cướp về nhé?"
Bạch Vân Hi: "......"
"Diệp thiếu, ngươi đừng làm bậy!" Mộ Liên Bình kích động lên tiếng.
Diệp Phàm khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Diệp thiếu, nếu bị phát hiện gϊếŧ người ở trong đại hội, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Môn chủ Độ Sinh Môn cũng tới, thực lực của lão già kia còn cao hơn cả gia chủ Mộ gia bọn hắn, nếu Diệp Phàm thật sự đánh lên với lão già kia, nhất định sẽ tạo thành động tĩnh lớn.
"Ta không sợ!" Diệp Phàm chống eo, tùy tiện nói.
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt: "Ngươi không sợ, ta sợ, được rồi, đi thôi."
Độ Sinh Môn rất đề phòng người ngoài, nếu Diệp Phàm ra tay, vạn nhất để lộ tin tức, bị đối phương cắn ngược một cái, vậy liền không được.
Diệp Phàm tiếc nuối thở dài một hơi: "Nếu như vậy việc này để sau rồi nói, bất quá Hàn Tủy hạ phẩm cũng là thứ tốt, bỏ lỡ có chút đáng tiếc......"
__________________________