“Diệp đạo hữu, ngươi đi ngâm linh tuyền?” Kim Hòa kinh ngạc hỏi.
Diệp Phàm mới vừa ra khỏi khu linh tuyền thì gặp phải Kim Hòa.
Diệp Phàm gật đầu: “Phải! Kim đạo hữu, ngươi cũng tới ngâm linh tuyền sao?”
Kim Hòa gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy nhanh đi đi, ngâm linh tuyền rất tốt, ta đi trước.” Diệp Phàm nói.
“Kim đạo hữu, làm sao vậy?” Một tu sĩ bên cạnh Kim Hòa hỏi.
Kim Hòa lắc đầu: “Không có gì.”
Kim Hòa đã đi tìm Diệp Phàm mấy lần, mỗi lần Diệp Phàm đều bế quan, Nhiệm Vụ Đường cũng không có bóng dáng của Diệp Phàm, Kim Hòa còn tưởng rằng Diệp Phàm đã tự mình sa ngã, nhưng nhìn bộ dáng ban nãy của Diệp Phàm, sắc mặt tự tin, thần thái phi dương, Kim Hòa liền cảm thấy là có thể mình đã lầm.
Kim Hòa hàn huyên với tu sĩ trông coi mấy câu, tức khắc kinh tủng, “Hắn thuê hai mươi ngày?”
“Đúng vậy!”
Kim Hòa cau mày, thầm nghĩ: Gần đây hắn mới kiếm lời chút tích phân cho nên mới nghĩ đến chuyện tới nơi này xa xỉ một chuyến, kết quả, Diệp Phàm quá giàu rồi! Ra tay một lần chính là 5000 tích phân, Kim Hòa mờ mịt nghĩ, Diệp Phàm chỉ có 10000 tích phân khen thưởng thôi mới đúng, tính đến khoản chi ở Tàng Thư Các cùng khu linh tuyền sơ sơ cũng đã 10000 rồi, vậy hiện tại Diệp Phàm đang âm tích phân.
Nếu hiện tại Diệp Phàm đang âm tích phân, tên của hắn phải xuất hiện trên bảng nợ tích phân của học viện mới đúng, tên của học viên nào xuất hiện trên đó lâu rồi, rất có khả năng sẽ bị đá ra khỏi học viện.
Bảng nợ tích phân ở bên kia, không có tên của Diệp Phàm, nói như vậy, chắc là Diệp Phàm đã có biện pháp kiếm tích phân.
---------------------------------------
Trời tối, Bạch Vân Hi xuất hiện bên trong Phế Khí Đường.
Bạch Vân Hi vẫn luôn đi tìm Diệp Phàm khi trời tối, điều này làm cho Diệp Phàm có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ như hai người đang âm thầm vụиɠ ŧяộʍ vậy.
“Vân Hi, ngươi đến rồi?” Diệp Phàm nhìn thấy Bạch Vân Hi, vui mừng nói.
“Mấy ngày trước ngươi đi ngâm linh tuyền?” Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Phải!”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Sau này ngươi đừng thuê một lần lâu như vậy.”
Diệp Phàm khó hiểu nhìn Bạch Vân Hi: “Vì sao?”
Bạch Vân Hi thở dài: “Ngươi là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, linh tuyền mà ngươi thuê đều có cấp Hoàng, tốc độ hấp thu của ngươi nhanh hơn những người khác mấy lần, sau khi ngươi dùng xong phòng linh tuyền đó, tiên khí trong phòng ấy yếu hơn những phòng khác nhiều, may mắn, linh tuyền có lưu động, qua một thời gian nữa, linh tuyền khác sẽ bổ sung cho nó.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Ngươi nói như thế ta mới nhận ra, ngâm linh tuyền lâu rồi, về sau liền không còn bao nhiêu hiệu quả.”
Bạch Vân Hi: “……”
“Vân Hi, làm ngươi biết được?” Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
“Vừa vặn nghe thấy có tu sĩ nói chuyện phiếm, bảo là hiệu quả của linh tuyền yếu đi, không còn tốt như trước.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Thì ra là thế!”
Ngao Tiểu No cười hì hì nói: “Vị tu sĩ nào xui xẻo như vậy, vào ngay sau cái thùng cơm Diệp Phàm này.”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Gần đây ngươi thế nào?”
Diệp Phàm gật đầu: “Ta rất tốt! Ta đã có thể chữa trị pháp khí, không bao lâu nữa, một phòng pháp khí này sẽ biến thành tiên tinh, biến thành tích phân, đến lúc đó, ta liền phát tài.”
Bạch Vân Hi cười nói: “Vậy sao, ngươi có năng lực lắm!”
“Đó là đương nhiên rồi.” Diệp Phàm đắc ý nói.
Diệp Phàm chữa trị tấm chắn mất nửa tháng, sau đó lại tốn bảy ngày chữa trị một thanh kiếm, Diệp Phàm dùng một tháng chữa trị xong mười mấy kiện pháp khí, sau khi chữa trị xong, Diệp Phàm suy nghĩ đến chuyện bán chúng nó đi.