Lê Dục nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, đảo đảo mắt, hỏi: “Kiếm tu kia đâu, sao không thấy các ngươi đi chung, chẳng lẽ hắn cũng chết rồi?”
Diệp Phàm không vui oán: “Đại ca ta không có việc gì, ngươi đừng có suy nghĩ nhiều quá, đại ca ta chính là từ trong đao sơn biển máu chém gϊếŧ ra, thân kinh bách chiến, không giống như hai người các ngươi, lại nói tiếp, các ngươi nên bắt đầu tuyên thệ nguyện trung thành với ta rồi đấy, ta nghe đây.”
Lê Dục đỏ mặt lên, nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm bất mãn nói: “Biểu tình gì đấy, phải biết rằng ta sớm muộn gì cũng sẽ dương danh Trung Đại Lục, đến lúc đó, cho dù là tiểu đệ bên cạnh ta cũng sẽ được dính chút vinh quang, vang danh thanh sử, lưu danh muôn đời, quang tông diệu tổ……”
Bạch Vân Hi: “……” Lão tổ của bọn họ chính là Thánh đan sư, phỏng chừng là sẽ không cảm thấy quang tông diệu tổ.
Lê Dục nghe thấy Diệp Phàm ăn nói bậy bạ sắc mặt càng thêm khó coi.
“Vậy cũng phải đợi đến lúc ngươi có thể dương danh Trung Đại Lục mới được!” Lê Dục banh mặt nói.
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Đi theo thiên tài như ta, ngươi còn sợ không thể dương danh Trung Đại Lục được sao? Này, tiểu tử, nếu như ngươi muốn lật lọng, ta liền đánh chết ngươi, lại nói tiếp, ngươi không phải nói là muốn tặng linh thảo cho ta làm thù lao sao? Đưa đi.”
Lê Dục nắm chặt nắm tay, nói: “Linh thảo, không có.”
Diệp Phàm chống eo: “A! Tiểu tử thối, trở mặt không biết người!”
“Hắn ngay từ đầu đã lừa ngươi, linh thảo của hắn có lẽ đã bị người khác nhanh chân đến trước, phỏng chừng ngay cả pháp khí cũng bị cầm đi.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Hai tên này bị xem thành mồi ném ra, mồi tự nhiên là không cần pháp khí.
Diệp Phàm vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn Lê Dục: “Ta nói a, các ngươi sống cũng thảm thật đấy, đã là tu nhị đại cứ việc ăn no chờ chết trong tông môn là được rồi, cần gì phải chạy ra ngoài chịu ngược đâu cơ chứ.”
Bạch Vân Hi: “……”
Lê Dục đỏ mặt lên: “Vận khí của ta không tốt mà thôi.”
Diệp Phàm lắc đầu: “Có lẽ đi.”
Trên người Lê Dục cùng Lê Dĩnh không có thứ gì đáng giá, Diệp Phàm đành phải bức hai người lập xuống lời thể sau này hắn làm tông chủ Tiên Đan Môn, bọn họ phải trung thành với hắn.
“Nha đầu kia thề cũng sảng khoái thật.” Diệp Phàm đứng trên đỉnh núi nói.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, “Đó là bởi vì lời thề của bọn họ đều lấy người làm tông chủ Tiên Đan Môn làm tiền đề, nếu như ngươi không thể trở thành tông chủ Tiên Đan Môn, bọn họ liền sẽ không trung thành với ngươi.”
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: “Vân Hi, ngươi phát hiện ra sớm như vậy sao? Sao không nói cho ta, bọn họ đều chạy hết rồi.”
“Trước sau gì cũng không thể quá trông cậy vào bọn họ được.” Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Cũng đúng! Nhìn bộ dáng của hai tên kia liền biết là không đáng tin, nếu ta muốn làm tông chủ Tiên Đan Môn, vẫn phải dựa vào bản thân mình là chính!”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm cau mày, nói: “Không biết chúng ta bị truyền tống đi nơi nào.”
“Ngươi nhìn bên đó xem.” Bạch Vân Hi chỉ về phía ánh lửa nồng đậm phía xa xa.
Diệp Phàm nhìn từng đạo cột lửa phóng lên cao, tuyên thệ ra lửa giận của Tất Phương Điểu.
Diệp Phàm cau mày lại: “Không ngờ Tất Phương Điểu mất đi đối thủ lại phát cuồng lớn như vậy!” Quy mô công kích lớn như thế cũng không biết có thể xúc động đến trận pháp hay không.
Bạch Vân Hi lấy ra ngọc bội truyền tin, nói: “Ta tìm Cẩm Văn hỏi một tiếng.”
Diệp Phàm gật đầu: “Được.”
Bạch Vân Hi cùng Diệp Cẩm Văn truyền tin hàn huyên hai câu, sắc mặt khá là cổ quái.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, hỏi: “Làm sao vậy, nhóm đại ca xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Vân Hi lắc đầu: “Không có, chỉ là đại ca có thể dùng linh hồn lực tìm hiểu tình huống bên ngoài, hắn phát hiện ra Tất Phương Điểu, nhưng lại không thể ra ngoài đánh một trận được, khá là táo bạo.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Huyết mạch của Tất Phương Điểu tuy rằng kém hơn Kim Ô một chút, nhưng tu vi của đầu Tất Phương Điểu kia lại cao hơn Kim Ô, nếu đánh thật, nó tự nhiên càng khó giải quyết hơn Kim Ô, hơi vô ý một chút nói không chừng là sẽ chết không có chỗ chôn.
---------------------------