Diệp Phàm ném ra Đan Tháp, ngăn cản Tất Phương Điểu.
Tất Phương Điểu giận dữ, phóng một ngọn lửa về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm nhanh chóng lách mình tránh đi.
Ngọn lửa giống như một mũi nhọn đâm xuống nền đất, trát ra một cái lỗ sâu trăm mét.
“Diệp Phàm, tu vi của nó đã sắp tới Hóa Thần, đừng dây dưa với nó.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Được.” Diệp Phàm nhìn về phía Lê Dục cùng Lê Dĩnh: “Các ngươi tới gần đây một chút, ta chuẩn bị phát động Truyền Tống Phù.”
Lê Dục, Lê Dĩnh hơi đổi sắc mặt, cuối cùng cũng nghe theo lời nói của Diệp Phàm.
Diệp Phàm phát động Truyền Tống Phù, bốn người bị truyền tống đi nơi khác.
Truyền Tống Phù mà Diệp Phàm sử dụng chính là Truyền Tống Phù vô hướng, một lần truyền tống bốn người, khoảng cách bị hạn chế một chút, nhưng dùng để né tránh phạm vi công kích của Tất Phương Điểu, vậy là đủ rồi.
Bốn người rơi xuống giữa một cánh đồng hoang vu, Diệp Phàm nhìn Lê Dục cùng Lê Dĩnh, hỏi: “Trước khi vào đây các ngươi không chuẩn bị một ít Độn Phù sao?”
Lê Dục cau mày, quay mặt đi: “Dùng hết rồi.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Sao không chuẩn bị nhiều một chút?”
Lê Dục cau mày, không nói gì.
“Các ngươi không phải đi vào cùng với Đan Mặc sao, hắn đâu rồi?” Bạch Vân Hi hỏi.
Lê Dục cau mày: “Hắn đã chết.”
Bạch Vân Hi nhíu mày lại: “Chết như thế nào?”
“Khi hắn xuống hồ hái một gốc linh thảo, trong hồ bỗng nhiên có một đầu yêu thú trồi ra kéo hắn xuống.” Lê Dĩnh đáp.
“À, bởi vì không có ai bảo hộ, cho nên các ngươi mới biến thành như vậy sao, quả nhiên vẫn còn là nít ranh!” Diệp Phàm cười hì hì.
Lê Dục bất mãn nói: “Ngươi đừng có nói hươu nói vượn!”
Ngao Tiểu No nhảy ra, nói: “Trên người các ngươi bị rải bột phấn Hỏa Vân Thảo, cho nên mới trở thành mồi dụ dỗ của Tất Phương Điểu, ha ha ha…… thật gà!”
Lê Dục đỏ mặt lên, lúc trước tới nông nỗi phải cầu cạnh Diệp Phàm đã làm cho Lê Dục có cảm giác hổ lực bình dương, bây giờ bị người khác nói mình thành mồi dụ, Lê Dục tức khắc càng thêm khó chịu.
“Lại nói tiếp, ai dám xuống tay với hai người các ngươi?” Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
Nam Đại Lục không có mấy ai có thể bức cho Lê Dục, Lê Dĩnh tới nông nỗi này, nếu như là người Trung Đại Lục xuống tay, không sợ khi trở về Trung Đại Lục bị Tiên Đan Môn thu sau tính sổ sao.
Lê Dục cau mày, nói: “Các ngươi cẩn thận một chút, là người của Huyết Quỷ Tông, bọn họ tới không ít.”
Diệp Phàm hồ nghi hỏi: “Huyết Quỷ Tông, đó là tông môn gì, rất lợi hại sao?”
“Tông môn ấy từng chiếm cứ một nửa bản đồ Trung Đại Lục, thâu tóm qua vô số tông môn lớn lớn nhỏ nhỏ, công pháp mà bọn họ tu luyện có thể dựa vào tu sĩ khác thăng cấp, thời gian ấy, khắp nơi trên Trung Đại Lục sinh linh đồ thán.”
“Sau này, các đại tông môn ở Trung Đại Lục liên thủ lại mới có thể diệt trừ Huyết Quỷ Tông, nhưng thời kỳ Huyết Quỷ Tông cường thịnh nhất trong tông môn có ba Hóa Thần, trên trăm Nguyên Anh.”
“Cổ thụ rễ sâu, cho dù các đại tông môn liên thủ, dùng hết các biện pháp diệt trừ cứ điểm của Huyết Quỷ Tông thì vẫn cứ để lại rất nhiều dư nghiệt.”
“Bởi vì tốc độ tu luyện công pháp của Huyết Quỷ Tông nhanh, hơn nữa, không có quá nhiều hạn chế về tư chất của tu sĩ, cho nên dù các thế lực nghiêm khắc hạn chế, nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý gia nhập vào Huyết Quỷ Tông, lần này Huyết Quỷ Tông đưa mười người vào trong bí cảnh.”
Bạch Vân Hi cau mày lại: “Mười người? Không thể nào, ta không nghe nói a! Sao có thể có nhiều như vậy được.” Trước khi tiến vào bí cảnh Cổ Tiên Diệp Cẩm Văn đã điều tra sơ bộ lai lịch của những người vào trong bí cảnh, mười người, nhiều như vậy, không có khả năng không có một tí động tĩnh nào được!
Lê Dục: “Huyết Quỷ Tông có một khối Cổ Tiên Lệnh, tu sĩ Nam Đại Lục các ngươi không biết sao?”
“Mười người của Huyết Quỷ Tông kia đều tu vi Nguyên Anh sao?” Bạch Vân Hi hỏi.
Lê Dục gật đầu: “Đúng thế.”
Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Tuy rằng Nam Đại Lục có không ít tu sĩ Nguyên Anh, nhưng mà nhiều Nguyên Anh như vậy, ở Nam Đại Lục cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ, không dễ dàng che giấu, ngược lại là ở Trung Đại Lục, mười tu sĩ Nguyên Anh, phỏng chừng không đáng bao nhiêu.
“Bọn họ có thể là từ Truyền Tống Trận khác truyền tống tới Nam Đại Lục, nghe nói, năm đó người của Huyết Quỷ Tông vì trốn tránh đuổi gϊếŧ mà kiến tạo không ít Truyền Tống Trận.” Lê Dục nói.
Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Nhìn dáng vẻ này xem ra bên trong bí cảnh không chỉ có cấm chế nguy hiểm mà người cũng rất nguy hiểm!