Tình trạng của Lê Dục cùng Lê Dĩnh không tốt lắm, hai người thương thế chồng chất, miệng vết thương không quá giống do yêu thú tạo thành, ngược lại khá là giống do người làm.
Bạch Vân Hi kinh ngạc: “Cư nhiên lại có người đi thương tổn hai người bọn họ, không sợ bị Tiên Đan Môn truy cứu sao?”
Diệp Phàm nhe răng, cao hứng nói: “Gan lớn ăn no, nhát gan đói chết, có Thánh đan sư làm hậu thuẫn cũng không có gì ghê gớm, trời cao hoàng đế xa, hai tên kia lại chết ở trong miệng yêu thú, có lưu lại hồn ký thì cũng là để lại ở trên người yêu thú, không liên quan gì đến người khác.”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nghĩ: Diệp Phàm nói rất đúng! Nếu như Lê Dục cùng Lê Dĩnh chết trong miệng của yêu thú trong bí cảnh, vậy có muốn truy cứu cũng không thể, nhưng nếu như bọn họ chết thật, Bích Vân Tông rất có khả năng sẽ bị Tiên Đan Môn giận chó đánh mèo.
Diệp Phàm nhìn về phía hai người đang hoảng loạn chạy trốn, hì hì cười. “Hai tên kia hình như đang bị đuổi bắt, đáng đời, thôi, giúp bọn họ một cái đi.”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm phóng xuất ra hơi thở của Nguyên Anh, Lê Dục, Lê Dĩnh có thể là đã cùng đường, vừa cảm nhận được hơi thở của Nguyên Anh liền chạy về phía Diệp Phàm.
Chờ hai người phát hiện người trước mặt là ai, sắc mặt của Lê Dục tức khắc thay đổi.
“Diệp Phàm, ngươi giúp ta lần này, ta liền không đoạt Đan Tháp với ngươi.” Lê Dục giương giọng nói.
Diệp Phàm cười cười, dù bận vẫn ung dung đáp: “Ngươi chết liền không thể đoạt Đan Tháp với ta, vì sao ta phải giúp ngươi?”
Lê Dục đỏ mặt lên: “Nếu ngươi giúp ta, vậy linh thảo ta có được mấy năm này đều cho ngươi.”
Diệp Phàm đảo đảo mắt: “Chờ ngươi bị Tất Phương Điểu gϊếŧ, ta liền có thể thu nhận nhẫn không gian của ngươi, còn không cần lo lắng ngươi giấu riêng.”
Lê Dục kích động la lên: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Diệp Phàm không vui phất tay: “Đây là thái độ của ngươi đối với tông chủ tương lai sao? Quá không có giáo dưỡng, khi nói chuyện với cấp trên, ngươi nên tôn kính mới phải.”
Nếu không phải có Tất Phương Điểu ở sau như hổ rình mồi, Lê Dục thật sự rất muốn xử lý Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng hỗ trợ?” Lê Dục tức muốn hộc máu hỏi.
Bạch Vân Hi nhướng mày, hơi cong khóe miệng lên, thầm nghĩ: Lê Dục nhìn như phẫn nộ, nhưng lại là hư trương thanh thế, phỏng chừng là cũng rất sợ chết.
Diệp Phàm cười cười: “Như vậy đi, các ngươi lấy tâm ma thề, phụng ta làm tông chủ tương lai, ta liền cứu các ngươi.”
Bạch Vân Hi nghe thấy lời này của Diệp Phàm, rất là kinh ngạc nhìn Diệp Phàm một cái, yêu cầu này của Diệp Phàm khó tránh khỏi hiềm nghi nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhưng nếu như hai người kia đáp ứng, vậy cho dù tương lai Diệp Phàm thật sự muốn làm tông chủ Tiên Đan Môn cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lê Dục kích động nói: “Diệp Phàm, ngươi đừng có quá phận!”
Diệp Phàm cười cười: “Vậy thì thôi.”
Diệp Phàm nhìn về phía Tất Phương Điểu, nói: “Tất Phương Điểu kia hình thể rất lớn, một ngụm là có thể nuốt sạch ngươi, ngươi chết sẽ không quá khó chịu.”
Diệp Phàm kéo tay Bạch Vân Hi, lấy ra một tấm phù, chuẩn bị tùy thời rời đi.
Lê Dục đỏ mặt lên: “Ta đáp ứng ngươi!”
Diệp Phàm nhìn về phía Lê Dĩnh, Lê Dĩnh cũng đỏ mặt lên, hơi do dự một chút, nói: “Ta cũng đồng ý.”
-----------------------------