Ngao Tiểu No xoa xoa móng vuốt nói, “Bạch thiếu, bằng không ngươi hỏi Diệp Cẩm Văn một tiếng xem bên trong đó có thích hợp bế quan hay không?”
Bạch Vân Hi chần chờ một chút, gửi tin nhắn qua.
Diệp Cẩm Văn rất nhanh liền hồi phục lại.
Diệp Phàm thò đầu qua, hỏi: “Cẩm Văn nói gì đó?”
“Cẩm Văn nói, linh khí ở bên trong rất loãng, hắn gấp không chờ nổi muốn đi ra.” Bạch Vân Hi đáp.
Bạch Vân Hi nghi hoặc nhíu mày lại, hắn cảm thấy Diệp Cẩm Văn viết tin nhắn này giống như đang có chó đuổi theo sau lưng vậy.
Ngao Tiểu No nghi hoặc nói: “Diệp Cẩm Văn có lầm hay không? Vây trận này ruy rằng đóng cửa không gian, nhưng cũng không có trở ngại linh khí trong thiên địa lưu động mà!”
Bạch Vân Hi: “……” Có thể là vì nguyên nhân nào đó làm hắn gấp không chờ nổi muốn ra đi.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Ngươi cảm thấy sao?”
Diệp Phàm cau mày lại: “Nếu Cẩm Văn muốn ra, vậy ta tốn chút thời gian suy nghĩ phá giải cái vây trận này đi, nhưng có thể phải chờ tới mấy năm, không biết Cẩm Văn đợi được không?”
Bạch Vân Hi hơi do dự, gửi tin nhắn cho Diệp Cẩm Văn, Diệp Cẩm Văn rất nhanh liền cho đáp lại.
“Cẩm Văn nói, hắn hy vọng chúng ta mau chóng động thủ phá trận, càng nhanh càng tốt.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: “Đưa ngọc bội cho ta xem.”
Diệp Phàm kiểm tra tin nhắn, nghi hoặc nói: “Cẩm Văn thật kỳ quái, hắn làm việc vẫn luôn không nhanh không chậm, khi nào thì tính tình lại trở nên nóng nảy như vậy, quả thực không giống hắn.”
Bạch Vân Hi nhíu mày: “Làm người luôn sẽ có lúc thay đổi mà?”
Diệp Phàm gật đầu: “Cũng đúng.”
Diệp Cẩm Văn ngồi bên trong động phủ, từng tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn truyền vào trong tai của Diệp Cẩm Văn, Diệp Cẩm Văn rất muốn che chắn đi thanh âm này, nhưng lại lo lắng Diệp Khải Hiền cùng Hứa Minh Dương sẽ xảy ra chuyện, nhưng nghe thanh âm một hồi lớn hơn một hồi, mồ hôi lạnh đã đem Diệp Cẩm Văn bao phủ toàn bộ.
Diệp Cẩm Văn gãi gãi tóc, thầm nghĩ: Thời buổi này, làm đệ đệ thật không dễ! Vì sao hắn lại xui xẻo như vậy, cố tình hắn còn là nhỏ nhất trong nhà.
Diệp Phàm thả linh hồn lực ra, bao phủ lấy toàn bộ trận pháp.
“Kết cấu của trận pháp này rất ổn định, có mấy thứ ta còn chưa lý giải được, đại ca vẫn luôn không chịu ngồi yên, hiện tại bị nhốt ở bên trong, hắn chỉ sợ đã bị buồn đến hỏng.” Diệp Phàm vừa bối rối, lại vừa vui sướиɠ khi người gặp họa nói.
Bạch Vân Hi cười cười: “Nghe Cẩm Văn nói, đại ca đánh đến điên rồi, trước khi đấu với giao long đại ca đã bị thương không nhẹ, nhưng lại vẫn luôn đi tìm kiếm con mồi, có thời gian để hắn ngồi lại điều dưỡng cũng không phải là chuyện gì xấu.”
Diệp Phàm gật đầu: “Cũng phải, đại ca quá hiếu chiến, cần lắng đọng lại một chút.”
Diệp Phàm tìm một cái động phủ ở phụ cận sơn cốc ở lại, một bên tu luyện, một bên tìm phương pháp phá giải trận pháp.
Chỉ chớp mắt đã qua nửa năm.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Thế nào?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Có hơi khó!”
Bạch Vân Hi nói: “Bằng không, chúng ta ra ngoài giải sầu một lúc đi.”
Cổ thú phụ cận sào huyệt của Kim Ô đã bị Diệp Khải Hiền dọn sạch một lần, tính nguy hiểm tương đối nhỏ.
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi ra khỏi động phủ, một tiếng chim hót truyền vào trong tai Diệp Phàm, một con yêu thú giống bạch hạc từ xa bay tới.
“Tất Phương Điểu!” Diệp Phàm kinh ngạc nói: “Không ngờ khối tiên vực này chẳng những có Kim Ô, còn có Tất Phương Điểu, nơi này trước kia không phải là tổ chim đi?”
Bạch Vân Hi nghĩ nghĩ, nói: “Có thể là nơi nuôi dưỡng yêu thú của tông môn ngự thú nào đó.”
Diệp Phàm gật đầu: “Có khả năng này.”
“Tất Phương Điểu kia hình như đang đuổi bắt hai người.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm thả linh hồn lực ra ngoài, nhìn thấy hai người đang bị đuổi bắt, khóe miệng hơi cong lên, “Là người quen đây, hai tu nhị đại của Tiên Đan Môn, Vân Hi, ngươi nói xem chúng ta có nên hỗ trợ không? Nói không chừng sau này bọn họ còn là môn nhân của ta.”
Bạch Vân Hi: “……” Cái tên Diệp Phàm này cũng mơ mộng xa quá, chẳng lẽ hắn thật sự si tâm vọng tưởng muốn làm tông chủ Tiên Đan Môn sao? Lấy đức hạnh của Diệp Phàm, làm lão quái vật trấn tông còn được, muốn làm tông chủ tựa hồ sẽ rất miễn cưỡng.
----------------------