Năm ngày sau.
Lý Canh đi vào trong phòng của Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, bưng một mâm kẹo chocolate mới vừa nghiên cứu ra lên.
Diệp Phàm gấp không chờ nổi nếm thử, “Ừm, không tệ không tệ, có thể làm thêm nhiều một chút.”
Lý Canh thấy Diệp Phàm thích, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tiền bối thích là tốt rồi.”
Lý Canh bằng vào một nồi cháo sầu riêng lọt vào mắt xanh của Diệp Phàm, hiện tại ở bên ngoài có không ít người biết làm món ấy, cảnh này mang lại cho Lý Canh cảm giác nguy cơ không nhỏ.
Bạch Vân Hi thấy Lý Canh một bộ muốn nói lại thôi, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Lý Canh do dự một chút, nói: “Lê Phong trưởng lão của Tiên Đan Môn nhờ ta truyền tin, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm Diệp tiền bối thương lượng.”
Sau khi tin tức Bạch Vân Hi là hậu nhân của Bạch Dật Trần truyền ra, có không ít người muốn trèo lên bấu víu quan hệ, mong có thể bằng vào đó xây dựng cầu nối với Kim Long.
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi cả ngày ở trong tòa nhà hình tháp, người bình thường rất khó gặp được, chỉ có thể nhờ Lý Canh truyền tin tức hộ, một ít đại nhân vật ngày thường rất khó thấy mặt tới nhờ vả, Lý Canh vừa thụ sủng nhược kinh, lại vừa kinh hồn táng đảm.
Có thể từ chối cái nào Lý Canh đều từ chối, nhưng có một ít người không thể từ chối được, tỷ như là Thánh Đan Sư.
Diệp Phàm nghi hoặc trừng lớn mắt: “Kỳ quái, ta không đi tìm hắn, hắn lại tới tìm ta, chẳng lẽ lão đầu đó đã nhận ra rằng, chỉ có tuyệt thế thiên tài như ta mới có thể mang Tiên Đan Môn phát dương quang đại, cho nên muốn nhường lại vị trí tông chủ cho ta sao?”
Bạch Vân Hi: “……” Diệp Phàm cũng não bổ quá.
“Ta nghĩ chắc không phải chuyện đó đâu.” Bạch Vân Hi nói.
Lý Canh hơi do dự: “Có thể là có liên quan tới cuộc thi lần này.”
Diệp Phàm tò mò: “Cuộc thi lần này?”
Lý Canh gật đầu: “Đúng vậy.” Biết Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi là tu sĩ ngoại lai, không hiểu rõ ràng về Trung Đại Lục.
Lý Canh nói: “Trung Đại Lục có bốn Thánh Đan Sư, cuộc thi lần này cả bốn Thánh Đan Sư đều ra mặt, nghe nói lần trước Thánh Đạo Đan Đình xuất hiện, bốn người họ phát hiện ra thứ tốt ở trong đó.”
“Đồ tốt đó chắc là do cả bốn vị đan sư cùng nhau phát hiện ra, bởi vì quá trân quý, cho nên không có cách nào quyết định quyền sở hữu, cuộc thi đan thuật lần này hẳn là dùng biểu hiện của đệ tử các tông môn quyết định ra quyền sở hữu món đồ đó, hiện tại giữa các tông môn ấy sóng ngầm mãnh liệt, đan sư Thiên cấp lợi hại nhất của các tông môn đều xuất hiện.”
“Hai vị tiền bối Lê Dĩnh, Lê Dục của Tiên Đan Môn đang vân du bên ngoài không kịp trở về, không có cách nào dự thi, mọi người đều nói, lần này Tiên Đan Môn thua chắc rồi.”
“Đương nhiên, đó chỉ là tin vỉa hè mà ta nghe được.” Lý Canh ngượng ngùng giải thích.
Lý Canh thầm nghĩ: Cuộc thi đan thuật cao cấp lần này có vẻ rất khác những lần trước, phần thưởng cho người xuất sắc nhất phong phú hơn nhiều, các tu sĩ tham gia thi đấu cũng nhiều hơn so với dự tính.
Bạch Vân Hi đảo đảo mắt, dựa theo cách nói của Lý Canh, chẳng lẽ Lê Phong tìm Diệp Phàm là vì muốn Diệp Phàm tham gia thi đấu đan thuật lấy khen thưởng?
Bạch Vân Hi nghĩ nghĩ, nói: “Bằng không, ngươi đi gặp Lê Phong đi.”
Diệp Phàm híp mắt: “Hắn muốn sai phái ta đây, ta đường đường là tông chủ tương lai của Tiên Đan Môn, sao có thể để hắn sai khiến được!”
Bạch Vân Hi cười cười: “Có lẽ là chuyện tốt, ta nghe nói thắng thi đấu có thể lấy được rất nhiều khen thưởng……”
Muốn tham gia cuộc thi đan thuật cao cấp bình thường là phải có chứng minh đan sư Thiên cấp của Hiệp Hội Đan Sư ở Trung Đại Lục, nhưng nửa năm trước Hiệp Hội Đan Sư đã tạm dừng đăng ký chứng minh, nếu không có quan hệ, chỉ sợ Diệp Phàm có muốn dự thi cũng không thể.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói: “Khen thưởng sao! Vậy khá tốt, ta đi gặp hắn.”
--------------------