Diệp Phàm ra ngoài dạo chơi một vòng, mãi tới tận đêm mới trở lại biệt thự.
Vừa về đến nhà, Diệp Phàm liền phát hiện trong nhà có nhiều thêm không ít hàng tết,
"Biểu ca, cảm tạ!"
Võ Tư Hàm cười nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, đúng rồi, hôm nay ra ngoài chơi thế nào?"
Diệp Phàm gật đầu đáp: "Khá tốt, ta phát hiện ra một nơi thú vị, hôm nào muốn đi xem một chút."
"Ngươi không phải đang nói đến Biển Tử Vong chứ?" Võ Tư Hàm hồ nghi hỏi.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Võ Tư Hàm: "Biểu ca, sao ngươi biết?"
"Hôm nay ngươi ra biển chơi, phiến hải vực có thể gặp nhất chính là Biển Tử Vong, Biển Tử Vong kia từng hấp dẫn không ít người yêu thích thám hiểm, kỳ thật, khi biểu ca ngươi còn trẻ cũng là một người như vậy, cũng từng muốn lặn xuống xem thử một phen, bất quá, lão cha ta không cho."
"Vậy sao, thật sự là nhìn không ra luôn, không nghĩ tới khi biểu ca còn trẻ cũng từng phản nghịch như vậy!" Diệp Phàm tràn đầy kinh ngạc nói.
"Nhìn không ra sao?"
"Đúng vậy! Ngươi nhìn qua giống một lão nhân bản khắc, quy quy củ củ." Diệp Phàm chớp chớp mắt nói.
Võ Tư Hàm: "......"
"Biểu ca, ngươi có biết gì về Biển Tử Vong không?" Diệp Phàm hỏi.
"Trên Biển Tử Vong từng có không ít tàu thuyền mất tích, nổi tiếng nhất chính là thuyền chở cổ vật của R quốc, nghe nói bên trên có không ít đổ cổ giá trị liên thành."
"Ngoại trừ đó còn có một con thuyền chở hàng cũng vô cùng nổi danh, lúc ấy trên thuyền chở một khối đá quý lam dạ, khối đá quý này được điêu khắc tỉ mỉ qua một trăm hai mươi lần, giá trị trên một ngàn vạn, quang hoa lộng lẫy, cả thế giới chỉ có duy nhất một viên."
"Sau khi con thuyền biến mất, khối đá quý kia cũng theo đó mất tích sáu năm, sáu năm sau, một ngư dân cư nhiên phát hiện nó trong bụng một con cá, nhưng vùng biển mà con cá kia được bắt lại không cùng một phiến thủy vực với Biển Tử Vong."
"Có người nói bên dưới Biển Tử Vong có một đường hầm thời không, những thứ đi vào sẽ bị chuyển tới một nơi khác."
---------------------------------------------------
Diệp Phàm chuyển động mắt một chút, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bên dưới Biển Tử Vong có tồn tại một Truyền Tống Trận? Nếu đúng là như vậy hắn lại càng phải đi xem.
"Biểu đệ, ngươi muốn đi xem Biển Tử Vong sao? Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, một người may mắn sống sót thoát khỏi Biển Tử Vong từng nói dưới đáy biển có một lốc xoáy, vừa đi vào liền tan xương nát thịt, bất quá, người kia đã điên điên khùng khùng, lời hắn nói cũng không biết có thật hay không." Võ Tư Hàm nói.
"Biểu ca, ngươi yên tâm đi, ta không giống đám giá áo túi cơm đó, sẽ không có việc gì."
Hiện tại hắn đã tới Luyện Khí tầng tám, chỉ thiếu một bước nữa liền tới tầng chín rồi.
Võ Tư Hàm gật đầu, "Ngươi xem rồi làm đi."
"Biểu ca, người Khương gia đã tới chưa?" Diệp Phàm hỏi.
Võ Tư Hàm gật đầu: "Tới rồi, hôm nay có một người gọi là Khương Mộng tới tìm ngươi, ta đã đưa dược cho nàng."
Diệp Phàm gật đầu, "À" một tiếng.
Bạch Vân Hi do dự một chút, hỏi: "Biểu ca, Khương Mộng có nói gì không?"
"Nàng hỏi đó là dược gì."
"Vậy ngươi nói với nàng thế nào?"
"Ta nói đó là dược dạ dày." Võ Tư Hàm đáp.
Bạch Vân Hi run rẩy khóe miệng một chút, rối rắm nói: "Ngươi nói cho nàng đó là dược dạ dày sao?"
Võ Tư Hàm gật đầu, khó hiểu nhìn sắc mặt của Bạch Vân Hi: "Có phải ta nói sai rồi không? Đó không phải là dược dạ dày sao?"
Diệp Phàm gật đầu nói: "Không sai, chính là dược dạ dày."
Võ Tư Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng lấy sai dược......"
Bạch Vân Hi: "......"
----------------------------------------------------