Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 38

Chương 38: "Khải...mau tỉnh lại"......
Có thể nói dòng sông này không thấy đáy cậu có hơi lo sợ khi phải bơi một chặng đường dài nhưng cũng không thể ở đây chờ chết. Cậu hít một hơi rồi nhảy xuống dòng sông xinh đẹp này.

Bơi xuôi theo dòng sông nên cũng không tốn nhiều sức nhưng ở dưới nước lâu cậu sẽ không chịu nổi nên mỗi 20 mét cậu sẽ ngoi lên mặt nước để thở. Cậu lúc này hận không thể biến thành người cá để bơi tới lối ra.

Lúc cậu ngừng hắn cũng ngừng để chờ cậu, tiếp tục bơi được một đoạn thì bốn người đều thấy phía trước có ánh sáng liền vui mừng nhưng hắn nhíu mày nhìn thì thấy đó không phải lối ra bơi lại gần thì liền kinh ngạc ở dưới lòng sông này lại có những khối đá trong suốt như thủy tinh phát ra ánh sáng màu lam.

Cậu thật rất thích những viên đá này liền bơi lại gần tay vươn ra cầm lấy một viên đá ngắm nhìn và suy nghĩ gì đó rồi đặt vào túi áo của mình tiếp tục bơi xuôi theo dòng sông.

Bơi được một lúc lâu nữa mới thấy lối ra, bốn người leo lên bờ thì thấy mình lại ở trong một phần khác của khu rừng liền đi thẳng về phía trước.

Chân cậu như muốn nhũn ra cảm giác tê nhức truyền tới làm cậu không đi nhanh được hắn thấy vậy liền cõng cậu đi nhanh về phía trước, cậu cảm giác ấm áp liền chủ động áp môi mình vào má hắn hôn một cái, hắn cong môi cười "Về liền hôn em" làm cậu đỏ mặt đánh vào mặt hắn một cái bĩu môi không nói chuyện với hắn, Thiên Tỷ đi gần cậu và hắn nhất thấy vậy liền lầu bầu "Lại tạc mao rồi"

Đi được một lúc cậu mới nhận ra là mình đang dần đi lêи đỉиɦ núi thắc mắc hỏi hắn "Tạo sao lại lêи đỉиɦ núi?"

"Chí Hoành sẽ dễ thấy chúng ta hơn"- hắn nói

Đúng như những gì hắn nói khi sắp lêи đỉиɦ núi thì đã có một chiếc máy bay đang bay xung quanh đây hắn nhìn thấy cong môi cười "Tới rồi"

"Thả em xuống em có thể tự đi"- cậu hưng phấn nói

Hắn không phản đối thả cậu xuống còn thì thầm vào tai cậu "Lúc về liền nuôi em mập lên"

Cậu đỏ mặt nói "Không cần" nói xong liền đi nhanh về phía trước

Hắn cười gian xảo cũng đi nhanh về phía cậu nhưng đi được vài bước quay đầu lại thì ở phía xa thấy đám người kia đuổi tới hét lớn "Chạy mau" nói xong liền chạy nhanh về phía cậu chạy về phía trước, Vương Hàn nghe tiếng hét của hắn nghi ngờ quay đầu lại nhìn thì thấy đám người kia sắp đuổi tới cũng bắt đầu chạy nước rút.

Chí Hoành từ trên máy bay thấy vậy liền thả dây xuống cho bốn người, Vương Phong và Lãnh Dực đã cầm khẩu súng bắn tỉa nhắm những tên phía sau bắn tới.

Hắn nắm dây rồi quay đầu nắm lấy tay cậu kéo cậu lên ôm cậu vào lòng, Vương Hàn và Thiên Tỷ cũng nắm được dây, bốn người đã nắm được dây máy bay liền bay thẳng về phía trước một trong những tên phía dưới đã bóp cò, viên đạn nhắm thẳng vào vai trái của hắn mà bay tới.

Khi viên đạn găm vào da thịt hắn khẽ nhíu mày rồi chịu đựng dòng chất lỏng đang từ từ chảy ra. Cậu ôm hắn tay cảm nhận được chất lỏng đang chảy sau lưng hắn mặt liền trắng bệch hai mắt ngập nước nhìn hắn môi mím chặt ngăn cho mình khóc, hắn biết cậu đã nhận ra liền hôn lên khóe mắt cậu nỉn non nói "Đừng khóc..."

Cậu kìm chế ngăn không cho mình khóc gọi tên hắn "Khải...Khải..."

Người trong máy bay liền kéo bốn người lên. Vào trong khoang máy bay cậu nắm chặt tay hắn không buông, hắn như chịu đựng quá lâu hai mắt khẽ khép lại làm cậu càng thêm sợ hãi, Phong Khiết liền đi tới kiểm tra cho hắn rồi xử lí vết thương, Vương Hàn an ủi cậu "Tuấn Khải sẽ không sao, em đừng lo"

Cậu dù biết hắn sẽ không sao nhưng vẫn nắm chặt tay hắn không buông dù mọi người có nói gì.

Thiên Tỷ ngồi một góc thở hắt ra, anh không ngờ có một ngày mình rơi vào hoàn cảnh này nhớ lại không khỏi rùng mình. Chí Hoành đi tới đưa cho anh một chai nước rồi ngồi đối diện với anh.

Thiên Tỷ nhếch mép cười khi thấy người trước mặt này không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy người này anh chỉ có cảm giác rất thoải mái, buông lỏng cảnh giác vô lo vô nghĩ.

Vương Hàn thì không được thông thả như ba người kia vừa trấn an xong Vương Nguyên liền gọi điện cho một người "Lưu thiếu tụi này cần chỗ ở"

"Qua chỗ mình"- người được gọi là Lưu thiếu trả lời.

Đã gần 3 tiếng đồng hồ nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại cậu quay đầu hỏi Phong Khiết "Chẳng phải anh nói vết thương không nguy hiểm sẽ tỉnh ngay thôi sao"

Phong Khiết gãi gãi mũi cũng không biết nói gì thật tình anh cũng nghi ngờ y thuật của mình không lẽ xuống cấp rồi sao, sao lão đại còn chưa tỉnh.

Cậu không nhìn Phong Khiết nữa quay đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ kia

"Khải...mau tỉnh lại"

Chiếc máy bay bay thẳng một đường đến một tòa lâu đài cổ kính nằm sâu trong rừng, chiếc máy bay đáp xuống mặt cỏ xanh thẳm của khu vườn trong tòa lâu đài này.

Bác sĩ và y tá chạy ra đỡ hắn lên băng ca đưa vào trong cậu vẫn nắm chặt tay hắn đi theo hắn vào trong.

Dù có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen quần tây đen đi ngang qua cậu, cậu vẫn không chú ý tới bây giờ trong mắt cậu chỉ có hắn, một mình hắn.

Vương Hàn thấy người đàn ông với đôi mắt đào hoa kia nhếch mép cười "Đã lâu không gặp......Nhất Lân..."

"Đã lâu không gặp"- Nhất Lân cũng nhếch mép cười với Vương Hàn, Thiên Tỷ đứng một bên nhìn hai người trò chuyện. Vương Hàn quay qua Thiên Tỷ giới thiệu "Đây là Lưu Nhất Lân – Chủ tịch tập đoàn đá quý đứng nhất thế giới, cũng là bạn của Vương Tuấn Khải"

Thiên Tỷ cong môi cười gật đầu đã hiểu rồi ba người vào trong nói chuyện với nhau

Hắn được đưa vào một căn phòng sang trọng cũng có phần cổ kính, gương mặt hắn đã tái nhợt nhìn như không có huyết sắc, các bác sĩ y tá ngay cả Phong Khiết cũng vây quanh hắn chữa trị cho hắn.

Sau một lúc Phong Khiết thở phào nhẹ nhõm quay sang nói với cậu "Đừng lo lão đại không sao, một lúc liền tỉnh"

Cậu nghe lời này của Phong Khiết thả lỏng tâm trạng căng như dây đàn ngồi chờ hắn tỉnh dậy. Trước khi rời khỏi phòng Phong Khiết dặn dò "Khi nào lão đại tỉnh hãy báo cho tôi"

Đi xuống lầu Phong Khiết thấy bốn người đang nói chuyện đều quay lại nhìn mình làm Phong Khiết run lên một cái. Vương Hàn lên tiếng "Sao rồi"

"Không có gì nghiêm trọng một lúc liền tỉnh"- Phong Khiết nhàn nhạt nói

"Phong Khiết thật sự tôi rất nghi ngờ có phải y thuật cậu xuống cấp rồi không"- Nhất Lân trêu trọc nói

"Đúng đó"- Vương Hàn và Chí Hoành đồng thanh trả lời còn Thiên Tỷ thì cố nhịn cười.

Phong Khiết đã bùng nổ nghiến răng nghiến lợi nói "Các người muốn thử không"

"Nếu cậu dám tụi này liền kể chuyện xấu hổ của cậu cho Lãnh Ưu nghe"- Vương Hàn cười gian xảo nói

"Hàn đại nhân xin ngài đừng làm bậy"- Phong Khiết nhỏ giọng cầu xin thiếu điều ôm chân Vương Hàn mà đeo bám

"Phong Khiết cậu làm mất mặt tụi này quá"- Vương Phong bước vào trong nói theo sau là Lãnh Dực

"Hai người cũng tới đây sao còn Lãnh Ưu đâu"- Phong Khiết hỏi

"Không có tới ở lại tổng bộ giải quyết một số chuyện"- Lãnh Dực lạnh lùng nói

Vương Phong bên cạnh âm thầm nói "Mèo nhỏ xù lông rồi"

End chap 38