Chương 39: Mạn Châu Sa Hoa......
Cậu ngồi trong phòng chờ hắn tỉnh lại tay cậu vẫn nắm chặt tay hắn, một lúc sau tay hắn có chút cử động đôi mày đang giản ra của hắn từ từ nhíu lại đôi mắt màu nâu thẳm khẽ chuyển động mi mắt.Hắn khẽ mở mắt đôi mắt màu nâu thẳm dần hiện rõ trước mắt cậu, cậu kích động nói "Khải...Khải...anh tỉnh rồi"
Hắn nhíu mày nhìn lại lần nữa thì nhận ra đó là cậu mấp máy môi nói "Bảo bối" rồi quàng tay định ôm cậu nhưng cậu né được lên tiếng "Không được cử động sẽ chạm đến vết thương"
Hắn không còn cách nào khác nghe lời cậu nằm yên chỉ có tay hắn là nắm chặt tay cậu, cậu nói "Để em đi gọi Phong Khiết" nói xong liền ra ngoài cửa gọi lớn.
Phong Khiết liền cấp tốc chạy lên kiểm tra cho hắn rồi nói "Không có việc gì chỉ cần không cử động mạnh"
"Vậy thì tốt..." chưa nói hết câu cậu cảm giác trời đất quay cuồng rồi hai mắt nhắm lại ngã xuống đất.
Phong Khiết liền thất kinh chạy lại đỡ cậu còn hắn thì đã đen mặt. Phong Khiết đặt cậu nằm cạnh hắn bắt đầu kiểm tra cho cậu.
"Cậu ấy chỉ bị ngất vì không có ăn gì từ lúc lên máy bay"- Phong Khiết lau mồ hôi trên trán nói.
"Không ăn gì từ lúc lên máy bay"- hắn mặt đen lại tức giận nói
Phong Khiết run run khi nghe giọng nói như Tula từ địa ngục của hắn trong lòng gào thét "Mọi người mau cứu tôi a...tôi chưa muốn chết"
"Đúng...đúng vậy..."- Phong Khiết run lẩy bẩy nói hận không thể cắn lưỡi mình chết luôn.
Hắn lúc này đã tức giận cực điểm. Phong Khiết run run giải thích "Lão đại ngài đừng tức giận Vương Nguyên thiếu gia chỉ vì quá lo cho ngài nên không rời ngài nửa bước cho nên..." nói tới đây Phong Khiết không còn can đảm nói nữa lén lút nhìn sắc mặt của vị lão đại kính mến.
"Lo lắng cho tôi là mấy người không cho em ấy ăn sao"- hắn lạnh lùng nói
Phong Khiết không dám lên tiếng chỉ âm thầm mắng trong lòng "Lão đại ngài là không thể nói lí khi là chuyện liên quan đến Vương Nguyên thiếu gia mà"
"Ra ngoài"- hắn lạnh lùng đuổi người
Phong Khiết cầu còn không được liền mau chóng ra ngoài thì có một đám người sau cửa đang dán sát lỗ tai vào nghe lén, khi Phong Khiết ra liền xúm lại hỏi "Có phải rất thảm không"
"Muốn biết cứ vào thử"- Phong Khiết mặt ỉu xìu nói
"Được rồi xuống dưới thôi trả lại không gian riêng cho lão đại của mấy người"- Thiên Tỷ lên tiếng rồi xoay người đi xuống lầu mấy người kia cũng đi theo
Hắn dựa người vào đầu giường tay vuốt vuốt tóc cậu ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu, môi anh đào khẽ mở ra, hắn thấp giọng nói "Em tỉnh dậy tôi liền phạt em"
Cậu như nghe được lời nói của hắn khẽ chun chun mũi rồi xoay người đưa lưng về phía hắn tiếp tục say giấc, mặt hắn đầy hắc tuyến nhưng vẫn xoay người cậu lại để cậu ôm mình ngủ. Cậu ngoan ngoãn thuận theo ôm người nào đó ngủ.
Sáng ngày hôm sau cậu giật mình tỉnh dậy nhìn sang bên cạnh thì không thấy hắn đâu căn phòng im lặng đến đáng sợ cậu thất kinh chạy ra khỏi phòng tìm hắn.
Vừa ra khỏi phòng chạy được vài bước thì nghe tiếng gọi "Bảo bối" cậu liền quay đầu lại thì thấy hắn đang đi tới trong tay là một khay thức ăn cậu liền chạy tới ôm chặt hắn.
Hắn kinh ngạc thiếu chút nữa là làm rơi khay thức ăn xuống đất sau một lúc cong môi cười "Nhớ anh sao"
Cậu vùi đầu vào cổ hắn nỉ non nói "Không thấy anh nên em nghĩ anh bị bọn người kia bắt đi"
"Sau này không cho nói bậy"- hắn vờ nghiêm giọng nói
Cậu không phản ứng gì vẫn ôm chặt hắn thì "Khụ...Khụ..." Phong Khiết ho khan hai tiếng cậu mới ngượng ngùng bỏ hắn ra. Hắn đưa mắt nhìn Phong Khiết "Chuyện gì"
"Lão đại đã đến giờ thay băng cho vết thương"- Phong Khiết lấy lại bình tĩnh nói
"Vào trong"- hắn nói xong rồi ôm eo cậu đi về phòng
Sau 30 phút Phong Khiết cuối cùng cũng thay băng cho vết thương của hắn xong lau mồ hôi trên trán rồi nhanh tay thu dọn dụng cụ chạy ra ngoài. Còn cậu thì đang ngồi ở một cái bàn ăn thức ăn do hắn mang lên.
Hắn để cậu ăn còn mình thì lấy laptop kết nối internet liền hiện lên hình ảnh một căn phòng đầy người đang chờ hắn để bắt đầu cuộc họp, hắn lạnh lùng nói "Từng người báo cáo"
Sau tiếng nói từng người đứng lên báo cáo kết quả tháng này của các bộ phận trong công ty mặt ai cũng lo sợ nhưng chỉ có một mình Trương Lệ là vui vẻ khi nhìn thấy hắn. Cô ta đã không gặp hắn ba ngày rồi làm cô ta rất nhớ.
Tiếng nói của Trương Lệ phát ra trong máy tính dù khá xa nhưng cậu vẫn nghe được và những câu nói kia lại vang lên trong đầu cậu. Cậu ngừng ăn đi tới gần đưa mắt nhìn vào màn hình laptop thì thấy đúng là cô gái kia nhất thời tức giận rồi chạy ra ngoài.
Hắn bất ngờ khi cậu đưa mắt nhìn vào màn hình thì lại tức giận mặt hắn hơi đen lại nói "Cuộc họp kết thúc" rồi tắt laptop đuổi theo cậu. Trương Lệ bên kia mặt tái nhợt khi nhìn thấy cậu cô ta vốn nghĩ sau ngày đó cậu sẽ tuyệt vọng rời khỏi hắn nhưng không ngờ hôm nay cậu lại xuất hiện bên cạnh hắn Trương Lệ nhất thời càng thêm hận cậu.
Cậu tức giận chạy ra khỏi tòa lâu đài cậu chạy được một lúc thì nhìn lại đang ở trong một vườn hoa bỉ ngạn màu đỏ rực. Màu mắt cậu dường như cũng bị nhuộm đỏ bởi màu của loài hoa này.
Cậu ngơ ngác đứng giữa rừng hoa bỉ ngạn, cậu cảm giác vườn hoa này như con đường dẫn đến địa ngục vì nó chỉ có một màu đỏ, cậu không ngờ ở nước Anh cũng có một nơi trồng loài hoa này.
Hắn đuổi theo cậu đến nơi thì thấy cậu đang đứng thơ thẫn giữa rừng hoa bỉ ngạn đỏ rực. Làn da trắng của cậu nổi bật giữa rừng hoa màu đỏ, cơn gió nhẹ thổi qua làm cho những cánh hoa bỉ ngạn bay theo gió làm cho khoảnh khắc này thêm rực rỡ.
Lúc này cậu khẽ nhắm mắt như muốn bay theo cơn gió. Hắn nhìn thấy cảm giác như cậu sắp rời khỏi hắn liền bước nhanh về phía cậu ôm cậu vào lòng "Tại sao lại tức giận"
Cậu không động đậy khẽ mở mắt nhìn vào rừng hoa bỉ ngạn trước mắt một lúc lâu sau mới lên tiếng "Chính là cô gái đó"
"Trương Lệ?"- hắn nghi hoặc hỏi
Cậu gật đầu không nói mắt vẫn nhìn những bông hoa bỉ ngạn nở rộ.
Hắn im lặng không nói gì, hai người chỉ im lặng ngắm nhìn những bông hoa bỉ ngạn đỏ rực. Một lúc sau hắn khẽ cười lên tiếng "Em ghen"
"Không"- cậu nói
"Vậy tại sao lại tức giận"- hắn hỏi
"Không biết"- cậu thản nhiên nói
"Không được nói dối"- hắn nghiêm giọng nói
Cậu thở dài cậu biết không bao giờ nói lại cái con người này "Chỉ muốn dạy cô ta một bài học, cô ta quá giả tạo"
Hắn cong môi cười hôn môi cậu một cái rồi nói "Được" hắn cũng không ngờ cô gái dám làm cậu đau khổ lại là Trương Lệ nên lần này hắn sẽ xuống tay với cô ta.
Cậu xoay người lại đối mặt với hắn cau mày nói với hắn "Tại sao một tên yêu nghiệt như anh lại có nhiều phụ nữ say đắm như vậy" nói xong còn lấy tay sờ hết chỗ này đến chỗ khác trên mặt hắn.
Hắn để cho cậu sờ loạn trên mặt hai tay vòng qua ôm eo cậu để cậu dán sát vào mình.
(Mạn Châu Sa hoa hay còn gọi là hoa Bỉ ngạn)
End chap 39