Siêu Anh Hùng Trong Thế Giới Tưởng Tượng

Chương 55: Chương kết (1).

Dinh thự Nam tước Tigerwood, ba tháng sau.

Mobius's Point of View.

"Ikon, tiến hành quét."

"Bắt đầu quá trình quét bề mặt."

Tôi ra lệnh cho Ikon kiểm tra khối kim loại kỳ lạ mà bản thân thu được từ sinh vật kỳ lạ chẳng kém cách đây ba tháng. Một khối cầu bé bằng quả bóng tennis, làm bởi thứ kim loại chưa xác định. Tôi sẽ tạm gọi nó là kim loại X. Cực kỳ cứng và bền. Nhiệt độ nóng chảy ít nhất là trên 3,500 độ C. Tỉ lệ giãn nở vì nhiệt rất thấp và siêu dẫn điện. Quả cầu cũng là nguồn phát sóng vô tuyến cực mạnh nữa. Ngoại trừ bề mặt nó là các hình vẽ và ký tự kỳ lạ, tôi chẳng biết thêm gì cả.

Vì vậy, bây giờ tôi bắt đầu nghiên cứu nó. Khởi đầu bằng việc giải mã các ký tự được khắc trên bề mặt.

Tuy nhiên, có một vấn đề lớn. Ikon không đủ mạnh. Lý do nằm ở phần cứng của Ikon, bộ vi xử lý của nó không đủ tốt để giải quyết loại mã phức tạp cỡ này. Tôi cần thêm sức mạnh tính toán.

Tôi đã dành ra hai tháng để tạo ra một máy tính lượng tử, sử dụng chính Ikon làm hệ điều hành. Bộ vi xử lý 1024 Qubit, 192 lõi chạy song song. Và giờ, tôi có một siêu máy tính mạnh đến không tưởng.

Đúng thế, thành công ngoài mong đợi. Nhưng đồng nghĩa với nó là khó khăn khủng khϊếp trong chế tạo. Trước hết, tôi chưa bao giờ chế tạo máy tính lượng tử trước đây mà chỉ là những chiếc máy tính điện tử thông thường. Chúng rất khác biệt về bản chất. Cho nên hướng tiếp cận cũng rất khác nhau:

Đầu tiên, các trạng thái lượng tử phải được giữ ổn định đủ lâu để có thể thực hiện tính toán.

Thứ hai, tôi phải thiết kế một tập các toán tử dựa trên việc điều khiển các trạng thái lượng tử.

Thứ ba, các Qubit phải có khả năng mở rộng. Tất nhiên, để có máy tính, chúng phải có khả năng trao đổi thông tin lẫn nhau. Cụ thể hơn, các Qubit phải có khả năng tương tác với nhau trong khi vẫn có thể giữ được siêu vị trí của các trạng thái lượng tử.

Và cuối cùng là cần định nghĩa ra trạng thái khởi đầu cho quá trình tính toán, một trạng thái kết thúc để đo đạc kết quả.

Khá là phức tạp để đi vào chi tiết, nhưng cuối cùng, tôi đã lựa chọn giải pháp sử dụng kim cương. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đã có vài nghiên cứu được đề cập về cách thiết kế này, sử dụng Nitrogen thay thế vị trí nguyên tử Cacbon trong kim cương. Cụ thể hơn, mỗi nguyên tử Cacbon trong kim cương liên kết với bốn nguyên tử Cacbon khác. Khi tôi thay thế nó bằng Nitrogen, liên kết Nitrogen-Cacbon yếu hơn một chút so với liên kết Cacbon-Cacbon xung quanh. Loại bỏ một nguyên tử Cacbon khác, tôi sẽ tạo ra một lỗ trống. Kết quả cuối cùng là một cặp Nitrogen-lỗ trống với một electron thừa. Chính electron đó sẽ đóng vai trò Qubit trong máy tính.

Còn rất nhiều chi tiết khác nhưng tôi nghĩ mình nên tạm dừng tại đây vì giải thích tiếp chẳng đưa vấn đề đi vào đâu cả.

Tôi khá tự hào vì kết quả của gần 1000 giờ làm việc. Toàn bộ phần cứng nặng nửa tấn được lưu trữ trong túi ma thuật, chiếc túi mà tôi mới mua cho phép chứa đến cả một con voi châu Phi trong đó. Thật sự là quá tiện dụng.

Như kết quả, cho đến gần đây, tôi mới hoàn thành chiếc máy tính. Mất thêm chút công sức để kết nối nó với Ikon.và như thế, tôi đã sẵn sàng khám phá mọi bí mật của quả cầu kia.

CẠCH...

Cánh cửa mở ra sau lưng tôi. Đứng ở đó là Sophia trong bộ váy tuyệt đẹp. Tà váy màu bạc quét đến sát đất. Phần vai để hở đầy quyến rũ, ăn khớp với khuôn mặt xinh xắn.

"Eh, em xin lỗi. Em làm phiền ngài sao?"

"Ah, không sao đâu. Em có chuyện gì sao?"

Sophia mang vẻ mặt lúng túng khi tôi hỏi vậy:

"Em biết là không được phép làm phiền khi ngài đang làm việc, nhưng em chỉ muốn nhắc ngài là còn ba giờ nữa là đến buổi lễ."

"Buổi lễ? Buổi lễ nào?" Đến bây giờ, tôi cũng bối rối không kém.

Sophia nhìn tôi như không thể tin vào mắt mình:

"Là buổi lễ ra mắt ngân hàng mà ngài làm chủ. Ngài không nhớ sao?"

Ra mắt, tôi nghĩ là ngày mai chứ nhỉ? Sao kỳ lạ vậy?

"Sophia, hôm nay là ngày bao nhiêu?"

"Dạ, mùng 4 tháng 2."

Không thể nào.

"Ngài đã tự nhốt mình gần 3 ngày rồi ạ."

Tôi cảm thấy thật sự lo lắng. Từ khi sử dụng huyết thanh, không chỉ năng lực thể chất mà cả sức mạnh tinh thần cũng được nâng cao. Tôi có thể nhịn ăn, uống nhiều ngày liền mà không cảm thấy đói hay mệt mỏi. Thậm chí bộ não có thể hoạt động ở cường độ cao trong nhiều tuần liền mà chẳng cần ngủ. Cơ bắp tôi không cảm thấy đau nhức do chúng không sản sinh acid lactic. Và mỗi khi tập trung cao độ, tôi quên mất luôn khái niệm không gian và thời gian.

Nhưng bây giờ, vấn đề ở trước mắt. Tôi lao vội ra khỏi phòng. Theo thói quen, tôi chạy vội về phòng riêng. Chỉ còn ba giờ đồng hồ để chuẩn bị mọi thứ.

Sau vụ tai nạn với đàn Zombies, cả vùng lãnh thổ trở thành một mớ hỗn độn. Thực sự là có quá nhiều việc để giải quyết. Xây dựng lại các ngôi làng đòi hỏi nhiều nhân công. Cung cấp lại lượng lương thực thiếu hụt cho mùa đông cần một lượng lớn tiền để mua từ các quý tộc xung quanh. Chúng tôi có rất nhiều nguyên liệu quái vật, nhưng lại thiếu hụt nghệ nhân, những người có thể chế tác chúng. Và còn vô số vấn đề an sinh khác cần hỗ trợ khi mà một lượng lớn dân nhập cư đến từ lãnh thổ Bá tước Polcera. An ninh, vệ sinh, thực phẩm, mọi thứ rối tung lên và bạn chỉ thực sự nhận ra điều đó khi ở trong phòng làm việc của Nam tước.

Tôi và Sophia đã quyết định hoãn chuyến du hành lên phương bắc để hỗ trợ nơi này. Tất nhiên, ma thuật của Sophia và sức mạnh cơ bắp của tôi khá hữu ích. Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nếu chúng tôi rời khỏi. Ý tôi là, việc chúng tôi rời đi sẽ để lại một chỗ trống lớn trong nhân lực lao động. tăng trưởng sẽ giảm xuống và khi đó thì khó có thể nói là lãnh thổ có thể hồi phục được hay không.

Cái khó ló cái không. Tôi nhận ra một sự thật rất đơn giản: Lãnh thổ này không hề thiếu nhân lực, chỉ là nhân lực không đủ để đáp ứng yêu cầu mà thôi. Hãy lấy một ví dụ đơn giản là nô ɭệ. Ngay từ đầu, họ bị đối xử như công cụ và không được hưởng bất cứ đặc quyền gì của con người, trong đó có học hỏi. Thảnh thử, phần lớn nô ɭệ không có kỹ năng gì hữu ích ngoại trừ các công việc chân tay như bốc vác.

Điều đó cho tôi một ý tưởng.

Tôi dành ra số tiền gần mười nghìn đồng vàng kiếm được trong mê cung, mà phần lớn ở dạng ma thạch, để mua 100 nô ɭệ. Độ tuổi của họ nằm trong khoảng 15-25, cả nam lẫn nữ. Với số nhân lực đó, tôi mở ra một trường dạy nghề. Tôi dạy cho nô ɭệ của mình các kỹ năng cơ bản về số học, dạy họ đọc và viết. Và cuối cùng, dạy họ một nghề để họ có thể kiếm sống.

Tôi thì không thể dành nhiều thời gian cho việc đó, còn Sophia cũng chẳng thể gánh vác nổi khối lượng công việc khổng lồ như thế. Tôi đã dành ra thêm 1,000 đồng vàng khác, một lần nữa, chủ yếu mà ma thạch để thuê nghệ nhân và giáo viên dạy các nô ɭệ. Nhiều người đã tình nguyện giúp đỡ không công, nhưng không phải ai cũng hào phóng như vậy. Suy cho cùng, mọi người đều đang trong thời kỳ khó khăn.

Sau rốt, tôi sử dụng lực lượng nô ɭệ này như nhân công cho thuê. Vì có kỹ năng tốt, giá cả để thuê họ cũng cao hơn hẳn. Chúng tôi sẽ lấy 30% số tiền mà nô ɭệ được trả như là hao tổn đầu tư và phí môi giới. Trên thực tế, họ là nô ɭệ của tôi và tôi có quyền lấy mọi thứ của họ. Nhưng bạn biết là tôi không đời nào làm vậy mà. Tôi muốn cho họ một cơ hội sống tốt hơn.

Nhìn kỹ hơn thì bạn sẽ thấy đây là một dạng kinh doanh. Tôi quyết định gọi nó là "Công ty cung cấp giải pháp Mophia" ghép từ tên tôi và Sophia. Tôi làm chủ tịch và Sophia là phó chủ tịch. Tôi không quên, gần một nửa lượng tiền đóng góp là của cô ấy.

Có một vấn đề khác là chúng tôi cần một giám đốc điều hành khi tôi đi xa. Khi xem xét điều này, tôi nhận ra không ai phù hợp hơn Seria. Đúng hơn là cô gái này quá xuất sắc, như thể được sinh ra cho vị trí đó vậy. Tôi đã thử ngỏ ý. May mắn thay, Seria vui vẻ chấp nhận đề nghị của tôi, thậm chí nhiệt tình đến mức sẵn sàng làm không công.Không đời nào tôi để chuyện đó xảy ra.

Tuy thế, cô ấy vẫn giữ lập trường rằng công ty của tôi giúp ích rất nhiều cho lãnh thổ và cả chính người dân. Seria đánh giá cao điều đó và coi đó như phần thưởng. Cô gái quá cứng đầu, cho đến khi cuộc thương lượng lạ lùng này chỉ kết thúc khi cô ấy chấp nhận mức lương tượng trưng 1 đồng vàng mỗi năm.

Ngay từ đầu, tôi mở công ty này không phải để thu lời, mà là để hỗ trợ Nam tước. Cho nên, tôi sẽ để Seria toàn quyền quyết định và chỉ đóng vai trò cố vấn với kiến thức tài chính ít ỏi của mình.

Vận may không chỉ dừng lại ở đây. Tôi cũng khám phá ra một mỏ sắt gần mê cung. Cho dù sắt không phải nguyên liệu tốt nhất để sản xuất vũ khí thì nó cũng là nguyên liệu được sử dụng nhiều nhất. Mithril, Orichalcum hay thậm chí Adamantite quá hiếm, quá xa xỉ và quá đắt đỏ. Chúng chỉ được sử dụng bởi các quý tộc hay những kẻ cực kỳ giàu có. Vũ khí bằng thép phổ biến hơn nhiều, và thành phần chính của thép lại là sắt. Nói nôm na là, sắt vô cùng quan trọng.

Tôi đã xin được Nam tước quyền khai khoáng mỏ sắt đó. Một công ty khác đứng tên tôi:"Công ty khai khoáng Mophia". và vẫn những con người cũ. Chủ tịch: Motis. Phó chủ tịch: Sophia. Giám đốc điều hành: Seria Tigerwood. Tôi cũng đã điều động hai mươi nô ɭệ có kỹ năng rèn đến đó. Họ đều là học trò của lão Ludolf. Bạn biết đấy, tôi và Seria đã vất vả đến chừng nào chỉ để thuyết phục lão già đó chỉ dạy các nô ɭệ của tôi.

Quay trở lại với cái mỏ. Thay vì bán quặng thô với giá thành thấp. Chúng tôi chế biến thành phẩm luôn với một dãy lò rèn tại khu vực. Như vậy giá trị thu được cũng tăng lên nhiều.

Và dựa vào khu mỏ. Tôi dự định xây dựng một khu công nghiệp tại đó luôn. Phải nhấn mạnh là Seria rất thích sáng. Một khu vực chỉ tập trung vào các sản phẩm luyện kim và những thứ liên quan.

Về ngân hàng mà tôi dự định mở:"Mophia bank." Nó đến từ một động lực khác. Dù kiến thức tài chính ít ỏi, tôi cũng đủ hiểu những người nắm giữ nền tài chính không phải các công ty, chính phủ mà chính là các ngân hàng. Họ trực tiếp thâu tóm dòng tiền và qua đó, thừa sức điều tiết thị trường.

Ý tưởng của tôi cũng tương tự.

Không... không... Đừng hiểu nhầm tôi. Tôi không có ý định nắm thóp nền kinh tế hay gì đâu. Chỉ là nền kinh tế lạc hậu của thế giới này... nói sao nhỉ?... quá manh mún? hay ngẫu nhiên? hay tự phát? ... tôi khó mà tìm được thuật ngữ chính xác. Tóm lại, nó là giảm tốc độ phát triển kinh tế. Bằng ngân hàng, tôi có thể định hướng nền kinh tế theo con đường tốt nhất.

Bây giờ tôi đang đứng trên một cái bục lớn được ráp vào bằng gỗ, cao hơn hẳn đám đông hàng nghìn người phía dưới. Sau lưng tôi là tòa nhà ba tầng, cao và hoành tráng nhất thị trấn, hơn hẳn cả tòa nhà đối diện được sử dụng như trụ sở của Công ty cung cấp giải pháp Mophia và Công ty khai khoáng Mophia. tòa nhà được xây bằng đá Granite, vững chắc và bề thế, đại diện cho sức mạnh mà ngân hàng nắm giữ.

Ngay bên cạnh tôi là Sophia trong trang phục lộng lẫy, bộ váy mà cô ấy đã diện trong khi đánh thức tôi từ phòng làm việc.



Mình lỡ lấy tranh của Wlop để minh họa cho Sophia rồi nên các bạn cứ thế này mà tưởng tượng nhé. Lưu ý là mình không sở hữu nó đâu.

"Thưa các quý vị, như các vị đã thấy trong tai nạn với quái vật vừa qua, tiền của các vị chưa bao giờ là an toàn. Hãy nghĩ về nó, ngoài kia có hàng tá thảm họa có thể tước đi mồ hôi, công sức lao động của các vị: hỏa hoạn, quái vật, cướp bóc,... Chúng ta cần một giải pháp an toàn hơn, một nơi mà các vị có thể tin tưởng cất giữ của cải của mình... "

Đó là một phát biểu dài về việc người dân cần một ngân hàng ra sao. Chúng tôi sẽ bảo vệ tiền của họ như thế nào và ngoài ra, tôi cũng thực hiện dịch vụ cho vay. Tôi lấy của người gửi 1% mỗi năm, và tỉ lệ tương tự với lãi suất cho vay.

Hẳn bạn đang ngạc nhiên lắm vì người gửi lại mất tiền. Nhưng tin tôi đi, những ngân hàng đầu tiên đều thế cả. Họ lấy tiền của người gửi vì vậy tôi cho rằng tốt nhất nên đi đúng trình tự lịch sử. Không chỉ có thế, sẽ thật đáng ngờ nếu họ vừa có lãi tiền, lại vừa được bảo vệ. Những người dân sẽ không tin vào cái lợi đó.

Hơn nữa, ngân hàng là một khái niệm mới lạ ở thế giới này. Ban đầu tôi nghĩ rằng sẽ rất khó khăn để người ta tin tưởng giao tiền cho một tên lạ hoắc như tôi.

Nhưng vận may lại một lần nữa đứng về phía này. Sự đảm bảo từ chính lãnh chúa tới ngân hàng, con gái duy nhất của lãnh chúa, Seria Tigerwood, làm quản lý và người sáng lập là anh hùng cứu cả thị trấn tạo nên sức ảnh hưởng không hề nhỏ.

Với ngần đó công việc, tôi tự tin rằng mình đã giúp đỡ mảnh đất này khá nhiều.

----------------------------------

Chuẩn bị hết Vol 2 rồi.

Chương sau sẽ là bảng trạng thái của main.

Thân,

Yuen.