Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 205: Không bài xích!

Nhân viên điều khiển thấy thế liền nhanh chóng khởi động hệ thống phòng ngự của cơ giáp, ngực cơ giáp lập tức xuất hiện một bộ giáp giống tấm khiên.

Nhưng mà mặc kệ áo giáp dày đến thế nào đi chăng nữa thì khi đối mặt với Vinh Quang 3000X cũng không thể chịu nổi! Áo giáp chỉ duy trì không đến nửa phút liền bị phi thuyền cương chế cắt vỡ!

Cơ giáp bị thương nặng, ngã xuống đất không dậy nổi.

Một chế tạo sư khác lợi dụng cơ hội này ý đồ đánh lén

Bên trong Vinh Quang 3000X, hình chiếu ba chiều phát ra cảnh báo, Trần Khiết lập tức điều khiển phi thuyền thay đổi phương hướng, rời đi.

Hệ thống đập nát làm cho phi thuyền giống như một cái cối xay thịt cỡ lớn, mặc kệ đối thủ là khối xương cứng cỡ nào thì dưới tay của hắn cũng bị vỡ nát!

Trước sau không quá nửa phút đồng hồ, cỗ cơ giáp hình người khác cũng bị cắt đứt

Ba người Trần Khiết tụ hợp với hai người Trần Tuấn Vũ, nhìn tình huống bên phía Randall.

Laurent đang uy hϊếp dụ dỗ Randall giao ra rương hoàng kim, bỗng nhiên nhận được nội tuyến: “Đại nhân! Không được! Bốn cỗ cơ giáp của chúng ta đều bị phá hủy!"

"Cái gì?"

Laurent rống to, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, khói thuốc súng tràn ngập, tùy ý có thể thấy được phần xương cốt bị cụt!

Cơ giáp cấp 6 của gã, bốn chiếc cơ giáp cấp 6 của gã toàn bộ bị phá hủy? Không cần nghĩ đến những thứ khác, chỉ là nghĩ đến nét mặt của cha gã Locke biết được chuyện này, trong lòng gã liền phẫn hận!

"Randall!"

"Đại nhân mời tỉnh táo, hiện tại bốn cỗ cơ giáp của chúng ta đã báo hỏng, nếu có chuyện gì xảy ra nữa thì thật sự sẽ không có biện pháp vãn hồi! Thậm chí ngay cả tư cách tham gia cuộc thi đấu giữa liên minh các hành tinh cũng không lấy được!"

"Các anh nói nên làm cái gì bây giờ?"

"Đại nhân! Xin hãy buông tha cho rương hoàng kim, lập tức rút lui!"

"Các anh..."

"Đại nhân, lấy đại cục làm trọng quan trọng hơn!"

"Được!" Laurent chỉ vào Randall cùng Hạ Mạt, tức giận nói: "Các cậu thật ngoan độc! Hãy đợi đấy" nói xong liền lập tức điều khiển cơ giáp rời khỏi.

Randall thấy thế liền thu liễm lại khí thế sẵn sàng đón quân địch, hắn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Hạ Mạt, nói: "Không cần hợp thành, bọn họ đã rút lui."

"Ah?" Hạ Mạt mở to mắt, kinh ngạc nhìn Vô Tận Hào cơ hồ đã biến thành một điểm nhỏ: “Laurent không phải còn không có phát động công kích cuối cùng sao?"

"Gã đã không còn tâm tìm nhàn hạ này rồi."

"Tại sao?"

Randall nói: "Bởi vì bốn gã đội viên còn lại của gã đều đã bại. Nếu như gã tiếp tục tại nơi này lãng phí thời gian, không chỉ không chiếm được chỗ tốt gì mà còn có thể mất đi danh ngạch dự thi còn lại"

"Vậy chúng ta xem như hoàn thành nhiệm vụ?"

"Đúng vậy, tranh thủ thời gian xác nhận với nhân viên nhà trường."

"Được!"

Nửa phút đồng hồ sau, trong rừng rậm mô phỏng bỗng vang lên một thanh âm máy móc

"Các vị tuyển thủ dự thi xin chú ý, các vị tuyển thủ dự thi xin chú ý, tiểu đội của Randall đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại chỉ còn lại có một danh ngạch dự thi cuối cùng, mong mọi người hãy nắm chắc thời gian."

Sau khi bảy người Randall xác nhận nhiệm vụ hoàn thành, lập tức có phi thuyền đặc biệt đi vào để đưa bọn họ rời khỏi

Bảy người vừa mới rời khỏi rừng rậm mô phỏng đã bị thông báo bệ hạ Lannado triệu kiến, kết quả là bọn họ lại tiếp tục đi đến hoàng cung

Đây là lần đầu tiên Trần Tuấn Vũ lấy lý do chính thức để vào hoàng cung.

Có Randall cùng Lance dẫn đường, mọi người ngay cả thông báo cũng không cần, trực tiếp tiến vào thư phòng của Lannado.

Thư phòng của Lannado rất lớn, tất cả đều được bố trí tự động đơn giản, giờ phút này Lannado đang ngồi ở phía sau bàn học, đối diện là nguyên soái Vị Chinh, Lannado trông thấy mấy người bọn họ, hiền lành cười cười, chỉ vào ghế sa lon bên cạnh nói: "Đều nhanh ngồi xuống đi."

Hắn ngồi vào ghế sofa rồi nhìn qua từng gương mặt một, lúc nhìn đến Trần Tuấn Vũ thì dừng lại vài giây, sau đó nói: "Có lẽ các con đều đoán được mục đích ta gọi các con đến lần này."

Lance nói: "Là vì giải thi đấu liên minh các tinh cầu sắp bắt đầu?"

"Ừm." Lannado nói ra: "Căn cứ vào tin tức mà chúng ta đã nhận được, nội các sẽ lợi dụng tiểu đội của Laurent để hấp dẫn lực chú ý của mọi người vào giải đấu, sau đó sẽ cùng với Hắc Vương Tinh tổ chức đánh lén. Nếu như suy đoán của chúng ta không sai thì Locke sẽ cố gắng hãm hại các con trong giải thi đấu này. Cho nên, khi tham gia giải đấu này các con phải cẩn thận."

"Vâng!"

"Còn có..." Vị Chinh đứng dậy nói: "Cân nhắc đến tác dụng quan trọng của các con trong giải đấu này, quân bộ quyết định phân phối cho các con Hắc Tiểu Hào."

"Hắc Tiểu Hào?" Trần Tuấn Vũ nghi vấn.

Lance trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng ngắt lời!"

Hạ Mạt cảm thấy rất do dự: “Số lượng của Hắc Tiểu Hào dù sao cũng có hạn, tại sao lại không dùng cho các binh sĩ..."

"Bởi vì các con đối với chúng ta mà nói cũng vô cùng quan trọng." Lannado trịnh trọng nói: "Các con trong giải thi đấu liên minh có vai trò vô cùng quan trọng đối với bàn cờ chính trị."

Bảy người Hạ Mạt thần tình nghiêm túc.

Lannado thấy không khí có chút nặng nề, vì vậy cười khoát khoát tay: “Thoải mái, buông lỏng tinh thần, thiên thời địa lợi nhân hoà, thắng lợi chung quy lại là chúng ta. Hiện tại quan trọng nhất là các con nhất định phải lấy dũng khí, lấy ra tin tưởng! Tương lai của Lahu tinh cầu đều ở trong tương lai của những người trẻ tuổi."

"Vâng!"

Sau khi ăn cơm cùng Lannado xong, Trương Lợi, Trần Khiết, Vu Triết cùng Trần Tuấn Vũ rời đi trước.

Hạ Mạt chần chờ rốt cục có nên ở lại hay không, thoáng nghiêng người, ánh mắt vừa lúc đối diện với ánh mắt của Randall, cậu do dự một chút, nói: "Chúng ta cũng trở về đi nghỉ trưa đi! ."

Lời này liền biến tướng cho thấy Hạ Mạt dự định cùng Randall về Tả Thiên Điện.

Cánh tay của Randall khẽ động một chút, ngay sau đó, lộ ra tươi cười không dễ dàng nhận ra "Được." Sau khi trả lời Hạ Mạt hắn liền nói với Lance: "Mệt mỏi cả buổi sáng, em cũng nên nghỉ ngơi."

"Biết rõ biết rõ." Lance cùng Hạ Mạt nháy mắt ra hiệu.

Tạm biệt Lance, Hạ Mạt cùng Randall sóng vai đi về tẩm cung.

Nền nhà làm bằng đã cẩm thạch đã bị dẫm đến sáng bóng, khắp nơi đều thể hiện cảm giác lịch sử lâu đời.

Hạ Mạt hơi hơi cúi đầu, hai tay không tự chủ nắm lại, cậu vẫn muốn làm rõ nguyên nhận bực bội mấy ngày nay, nhưng thủy chung tìm không ra nguyên do, nhưng là cho dù tìm không ra lý do cũng không thể luôn luôn như thế, cậu phải nói rõ với Randall

"Em..." Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn đi ở phía trước.

"Hả?"

"Em có chuyện muốn nói với anh, mặc dù chỉ là một ít suy nghĩ vụn vặt."

"Ta nguyện ý nghe."

Hai người đi vào Tả Thiên Điện

Hạ Mạt nói: "Trở về phòng đi."

"Được."

Randall thay Hạ Mạt đẩy cửa phòng ra, Hạ Mạt cúi đầu đi vào, ngồi ở đầu giường, hai tay thả ở trên đầu gối, chặt chẽ niết cùng một chỗ.

Randall đứng ở bên cửa sổ, lưng tựa tường, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu. Đối với Hạ Mạt, hắn cho tới bây giờ đều lấy mười phần kiên nhẫn. Hạ Mạt không muốn nói, hắn cũng có thể yên lặng chờ đợi, thẳng đến khi cậu bằng lòng nói cho hắn biết, chia sẻ với hắn.

Ánh mắt Hạ Mạt nhìn chằm chằm mũi giày: “Em cũng không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào, tóm lại chính là mấy ngày hôm nay em rất lạ, nhưng là không phải em cố ý né tránh anh. Tâm tư của em đối với anh vẫn giống như lúc trước, không thay đổi, nhưng mà em..."

Hạ Mạt ngẩng liếc Randall một cái, nam nhân đứng ở chỗ tối, thấy không rõ nét mặt, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được, cho dù sau đó cậu nói cái gì thì nam nhân này cũng sẽ bao dung cậu

"Em, bài xích anh tiếp cận..."

Con ngươi Randall co rút nhanh.

"Em cũng không biết làm sao." Hạ Mạt bực bội ôm lấy đầu: “Giống như cử chỉ điên rồ vậy, rất thống khổ, thật vô cùng thống khổ."

Hạ Mạt vùi đầu vào giữa đầu gối, cánh tay ôm chặt lấy đầu gối, thanh âm rất buồn bực, giống như tùy thời đều có thể khóc lên. Cậu bàng hoàng và bất lực, dường như thân ở đảo hoang, mặc dù 10m bên ngoài chính là phố xá người đến người đi thì cậu vẫn không có biện pháp tới gần.

Bỗng nhiên, cậu cảm giác giường bên cạnh có chút lún xuống, ngay sau đó, một bàn tay lớn bao phủ lấy đầu của cậu.

Thân thể của Hạ Mạt phản xạ có điều kiện căng cứng lại, cậu ngẩng đầu, nhìn Randall qua khe hở giữa cánh tay.

Trên mặt Randall không có quá nhiều biểu tình, cặp mắt xanh thẳm kia vẫn chân thành và thâm thúy như thế: “Ta rất yêu em, bất luận em tiếp nhận ta cũng được, bài xích ta cũng được, phần tình cảm này thủy chung vẫn không biến hóa."

Hạ Mạt lại một lần nữa vùi đầu vào giữa cánh tay.

"Cho nên, cho dù như thế nào thì cũng đừng buông ta ra, đừng buông tha cho tình cảm của chúng ta, được không?"

Hạ Mạt gật đầu, dốc sức liều mạng gật đầu.

Cậu làm sao có thể buông tha?

Randall là niệm tưởng duy nhất của cậu sau khi bị bắt, cho tới bây giờ, loại tưởng niệm này cũng đã dần biến thành chấp niệm, thật sâu cắm rễ ở trong đầu của cậu.

Được sống lại một lần nữa, cậu thật vất vả có cơ hội ở chung với Randall, thật vất vả nhận đuộc tình yêu của Randall, cậu làm sao có thể buông tha?

Randall thăm dò tới gần cậu, sau đó chậm rãi dùng cánh tay ôm cậu vào trong l*иg ngực của mình

Hạ Mạt bỗng nhiên bổ nhào trên người Randall, nước mắt nước mũi tất cả đều cọ lên quần áo hắn.

Randall thoáng sửng sốt một chút, trở tay ôm lấy cậu, thấp giọng nói: "Cho dù như thế nào chúng ta đều sẽ ở cùng nhau, cho nên, thoải mái, buông lỏng tinh thần, đừng làm cho mình có quá nhiều áp lực, được không?"

Hạ Mạt hàm hồ trả lời, sau đó luôn núp ở trong ngực Randall không muốn rời khỏi

Randall thay cậu bỏ đi áo khoác, kéo chăn che ở trên người cậu.

Hạ Mạt hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Randall, mắt thấy hắn phải rời khỏi, lập tức đưa tay níu lại ống tay áo của hắn.

Động tác này hiển nhiên làm cho Randall rất vui, hắn hơi cong môi một cái: “Làm sao vậy?"

"Anh muốn đi?"

"Ta không đi, cởϊ qυầи áo mà thôi."

"Ừm." Hạ Mạt thu tay lại, không nháy mắt nhìn Randall.