Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 204: Hệ thống dập nát

Sau khi Hạ Mạt xem xét nửa ngày, thủy chung không hiểu được đó là vật gì, nhưng mà ánh mắt lại liếc thấy nét mặt ngưng trọng dị thường của Randall. Cậu còn chưa kịp hỏi đã thấy Randall lạnh giọng: "

Laurent: “Điều lệ quản lý cơ giáp" đã quy định rõ ràng, súng gra-phit chỉ có thể sử dụng lúc đối chiến với kẻ thù bên ngoài, cậu đây là biết mà còn cố phạm phải?"

Súng Gra-phit?!

Hạ Mạt lập tức nghĩ tới, cái đồ vật này tại sao lại có hình thù kỳ quái như thế, thì ra là súng gra-phit!

Cái gọi là súng gra-phit, tên như ý nghĩa, chính là đem gra-phit làm đạn bỏ thêm vật chế thành súng ống, chỗ lợi hại của loại súng này không phải là lực công kích, mà là hình dáng gra-phit tơ mỏng có thể quấy rầy vận chuyển năng lượng của cơ giáp đối phương, khiến cho cơ giáp bởi vì tuyến đường bị phá hoại mà tự hủy.

Thế nhưng cho dù gra-phit có hiệu quả kinh người thì bởi vì thể lượng nhẹ, một khi tiêu tán thì không có cách nào khống chế cho nên rất dễ dàng ngộ thương đến mình và đồng đội, bởi vậy trong trận chiến bình thường cơ bản không cho dùng loại vũ khí này.

Laurent bóp cò, một đạn pháo khổng lồ có đường kính mười phân xì ra, Randall muốn thu hồi cơ giáp, lại băn khoăn đến Hạ Mạt ở tay lái phụ.

Hạ Mạt thấy nét mặt của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, lập tức nói ra: "Em có món đồ bảo mệnh, bảo tồn sức chiến đấu quan trọng hơn!"

Randall nghe thấy cậu nói như vậy, lập tức không chút do dự thu hồi Minh Vương Hào, ngay khi Minh Vương Hào biến mất, thả người nhảy lên ôm lấy Hạ Mạt lăn tiến bên trong cát vàng.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn, không trung mờ nhạt phiêu phù vô số tơ mỏng

Laurent đứng ở chỗ ưu thế, trông thấy tình huống bên này, không khỏi thấp giọng mắng: "Đáng chết! Không nghĩ tới như vậy cũng có thể để cho hắn tránh thoát! Tốc độ của Minh Vương Hào đến cùng nhanh đến mức nào?"

Randall buông Hạ Mạt.

Hạ Mạt rất nhanh xoay người nhảy dựng lên, xuyên thấu qua một mảnh mờ mịt trước mặt mà trông thấy Laurent: “Thật sự là vô sỉ!"

Randall đứng ở phía trước, mơ hồ đưa cậu bảo hộ ở sau lưng: “Laurent có câu nói không sai, trên chiến trường, không ai quản ngươi dùng vũ khí có hợp pháp hay không."

"Điện hạ, chúng ta bây giờ nên làm gì?"

Randall có chút nhăn đầu lông mày: "Gra-phit bay phất phơ vô cùng tổn hại cơ giáp, nhưng mà đổi lại góc độ nghĩ, nó ở một góc độ nào đó cũng có thể trở thành lá chắn của chúng ta."

"Ý của anh là.."

"Chỉ cần nó vẫn còn bay thì Laurent liền không dám đến gần chúng ta! Mạt Mạt..."

"Ah?"

"Có thể nhanh chóng chế tạo một cái quạt gió không?"

"Có thể là có thể, chỉ là nếu như vận dụng điện năng..."

"Năng lượng cơ giới là đủ." Randall cởϊ áσ khoác, vén lên ống tay áo: “Lợi dụng năng lượng cơ giới mang theo sức gió, thứ nhất có thể thổi tan gra-phit; thứ hai, có lẽ còn có thể trở thành công cụ lấy gậy ông đập lưng ông..."

Lấy gậy ông đập lưng ông?

Đôi mắt Hạ Mạt sáng lên, lập tức mở ra quang não tìm tòi kết cấu cơ bản của quạt gió.

Laurent thấy hai người bọn hắn bị vây lại không rời đi được, hài lòng cười rộ lên: “Khuyên các cậu vẫn là không nên giãy chết, nhanh chóng đem rương hoàng kim ra đây, có lẽ còn có thời gian tìm kiếm tiếp. Nếu như các cậu vẫn ngoan cố như vậy thì đừng trách tôi không khách khí." Nói xong, gã giơ lên Pháo Hạt, nhắm ngay hai người Randall...

Cùng lúc đó, bên trong Vinh Quang 3000.

Lance trông thấy tình huống bên Randall, nóng nảy: “Trần Tuấn Vũ, anh không thể có tác dụng một chút sao? Hoàng huynh cùng Hạ Mạt gặp nguy hiểm!"

Trần Tuấn Vũ phân tâm nhìn về phía bên kia: “Laurent vậy mà dùng bom gra-phit?"

Lance khẩn trương nhìn phân tích bên góc phải của màn hình, nói: “Đúng vậy! Là bom gra-phit!"

"Vậy chúng ta cũng không cần lo lắng thay cho hắn."

"Tại sao?"

"Gra-phit không chỉ có hiệu quả đối với cơ giáp mà còn có tác dụng tương tự với tất cả các loại pháo hạt! Chỉ cần bụi không tan, điện hạ cùng Hạ Mạt liền không có nguy hiểm... Ngồi vững vàng!" Trần Tuấn Vũ cố hết sức tránh thoát công kích của một cỗ cơ giáp hình người.

Lance bị lay đến đầu óc choáng váng, hét lớn: "Anh rốt cục có chắc chắn tránh thoát được công kích của cỗ cơ giáp hình người này không?"

Trần Tuấn Vũ điều khiển phi thuyền quần nhau với cơ giáp hình người, bớt thời giờ trả lời: "Cái này cơ hồ có cùng đẳng cấp với phi thuyền của tôi, hơn nữa bọn họ chiếm ưu thế về số lượng!"

"Gánh không được anh không nói sớm?"

"Rầm" một tiếng, phía bên phải phi thuyền lọt vào công kích, thân tàu nghiêng về bên trái, mất đi khống chế, thiếu chút nữa là rơi xuống!

Lance nổi giận, hét lớn: "Thu hồi cơ giáp, để cho bổn cung đến!"

Trần Tuấn Vũ trông thấy y lòng tin mười phần, suy đoán y hơn phân nửa là có cơ giáp cao cấp, vì vậy sảng khoái thu hồi phi thuyền, cũng nhanh chóng phóng thích cơ giáp loại nhẹ, nhưng mà đúng vào lúc này, hắn vậy mà trông thấy Lance đang rơi xuống móc ra một khẩu súng ngắn bằng bàn tay?

...

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là: Đậu xanh rau má chơi ta sao?

Ngay sau đó lại nghĩ tới chế tạo sư cấp quốc gia làm toàn cầu khϊếp sợ kia, còn nhớ rõ trong chiến dịch phản đánh lén trên FV 700, Trương Lợi cùng Trần Khiết đã từng sử dụng qua loại súng lục cỡ nhỏ này, cũng cho đối phương một kích trí mạng, nếu như trong tay Lance cũng là súng lục cỡ nhỏ X...

Không! Không đúng!

Mặc dù là súng nhỏ X thì khi đối mặt với cơ giáp hình người cao 20m có phải cảm giác tồn tại quá yếu?

Nghĩ như vậy, Trần Tuấn Vũ cũng không dám bỏ mặc Lance tùy ý phát huy, vội vàng khởi động hệ thống phản trọng lực bay đến bên người Lance, nâng thân thể của y.

Lance cắn chặt răng, nhắm ngay hai khung cơ giáp phân biệt bắn ra một hạt đạn.

Người điều khiển cơ giáp theo bản năng dùng tay ngăn trở

Lance nhân cơ hội này lớn tiếng nói với Trần Tuấn Vũ: "Tranh thủ thời gian, chạy!"

Tư duy của Trần Tuấn Vũ vẫn còn chưa kịp phản ứng, nhưng mà thân thể đã hành động trước, hắn lập tức ôm lấy Lance nhanh chóng thoát đi.

Mà hai khung cơ giáp phía sau sau một phút đình trệ ngắn ngủi, nhao nhao kịp phản ứng mình vậy mà lông tóc vô thương, trong nội tâm lập tức dâng lên ba chữ to "Bị chơi xỏ", vì vậy nhao nhao nổi giận đùng đùng phấn khởi tiến lên.

Cơ giáp loại nhẹ vốn có tốc độ chậm hơn cơ giáp cỡ lớn, huống chi hiện tại Trần Tuấn Vũ còn dẫn theo một người?

Không cần nhiều thời gian, hắn cũng đã bị hai khung cơ giáp cao cấp truy cản kịp.

Trần Tuấn Vũ nhìn thấy hai khung cơ giáp vẫn còn tiếp tục đuổi theo ở phía sau, lớn tiếng hỏi: "Cái vừa nãy em dùng không phải là súng lục X sao? Tại sao một chút tác dụng cũng không có?"

"Bổn cung làm sao sẽ biết? Bổn cung cũng là lần đầu tiên sử dụng nó được không?"

"Chẳng lẽ sau khi đại sư X làm xong không có người kiểm tra tính năng của nó sao?"

"Bổn cung làm sao biết! Còn có, anh đừng có nói nhảm nữa? Cũng bị đuổi kịp rồi kìa!"

Trần Tuấn Vũ thu hồi cảm xúc, đem hết toàn lực chạy về phía trước.

Mà hai cỗ cơ giáp hình người phía sau cũng trò chuyện với nhau.

"Còn muốn đuổi? Mục đích của chúng ta đã đạt đến."

"Ha ha! Đạt đến thì thế nào? Cậu không nghĩ tới sao? Nếu có thể giải quyết tương lai của Hoàng đảng ở đây, ngày tốt của chúng ta chẳng mấy chốc sẽ đến!"

"Thế nhưng ngài Laurent liên tục dặn dò nhất định không thể gây tổn thương cho hại bọn họ, nếu như cậu..."

"Tôi không quan tâm nhiều như vậy! Đi trước!"

Cơ giáp hình người dùng hết tốc độ đi về phía trước, chỉ hơn mười phút ngắn ngủi đã đuổi kịp Trần Tuấn Vũ.

Lance vò đã mẻ lại sứt, rốt cục không chịu nổi, trực tiếp quay người hung hăng đánh một viên đạn về phía cỗ cơ giáp kia

"Đừng lãng phí đạn! Vô dụng!" Lời của Trần Tuấn Vũ còn chưa nói hết đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, hắn phanh lại, nhìn lại, trong biển lửa mênh mông không ngừng có mảnh vỡ văng ra

"Chuyện, chuyện gì xảy ra?" Trần Tuấn Vũ dừng bước lại, lăng lăng nhìn mảnh vỡ đầy đất, hậu tri hậu giác hỏi: "Đây là, cái này bởi vì súng lục cỡ nhỏ sao?"

Bên Vinh Quang 3000X.

Trần Khiết, Trương Lợi cùng Vu Triết bằng vào Vinh Quang 3000X, linh hoạt xuyên qua đám cơ giáp cao cấp.

Trương Lợi trông thấy Trần Khiết thủy chung không chủ động công kích, vì vậy nói: "Tranh thủ thời gian đi, kéo càng lâu, chúng ta càng có khả năng bị buộc tiết lộ thực lực!"

Trần Khiết trả lời: "Không phải tôi không muốn công kích, mà là cỗ phi thuyền này vốn không có vũ khí công kích!"

"Vậy cũng không thể luôn trốn tránh đi!"

"Đúng rồi!" Trần Khiết nói: "Chiếc phi thuyền này có lắp đặt hệ thống dập nát!"

"Hệ thống dập nát? Chính là cái loại thiết bị công kích của Thanh Kiêu Hào Hắc Vương Tinh?"

"Đúng !" Trần Khiết đè xuống hệ thống đổi khóa của phi thuyền, rất nhanh, bay phía ngoài của phi thuyền đã lộ ra một hàng gai nhọn, sau đó thay đổi tác phong chạy trốn lúc trước, xoay người phóng tới cơ giáp hình người!

Một điều khiển sư trong cơ giáp hình người thấy thế châm chọc nói: "Bọn họ là choáng váng sao? Cho rằng bằng vào hệ thống dập nát là có thể đánh bại chúng ta? Cũng đừng quên, chúng ta là cơ giáp hình người cấp 6!" Điều khiển sư lập tức lấy ra tấm khiên ngăn trở Vinh Quang 3000X thϊếp thân, cả hai đυ.ng vào nhau, tia lửa văng khắp nơi!

Thế nhưng không thể tưởng tượng được là, hệ thống dập nát của Vinh Quang 3000X vậy mà có thể cắt được tấm khiên của cơ giáp cấp 6? Tấm khiên kia chính là cơ giáp cấp 6 đích thực, đối mặt với Vinh Quang 3000X vậy mà lại không có một chút lực phản kháng nào?

Trần Khiết không cho bọn họ thời gian khϊếp sợ và thở dốc nào, nhanh chóng cắt nát tấm khiên, cũng thuận thế tập kích cơ giáp hình người.