Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 203: Dùng thực lực nói chuyện

Mọi người nhao nhao hỏi: "Sa mạc? Tại sao?"

Beta nam gãi gãi đầu: “Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không nói rõ được, chẳng qua nếu như tôi là lãnh đạo nhà trường thì nhất định sẽ đem mục tiêu đặt trong sa mạc."

"Chuyện này..." Mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Laurent.

Laurent ngẩng đầu, thoáng suy tư một lát, nói: "Đi sa mạc!"

——

Vinh Quang 3000X nhanh chóng chạy đến khu vực sa mạc.

Phi thuyền lơ lửng giữa không trung, bảy người nhìn ra phía ngoài từ cửa sổ, Trời đất chỉ có một màu, đều là một mảnh vàng sẫm.

Trông thấy đám cát bụi không có giới hạn kia, trong nội tâm Hạ Mạt rất là không chắc "Chúng ta tìm như thế nào?"

Trương Lợi nói: "Trong sa mạc có một đặc điểm chính là đủ loại vật chất đều phân bố đều đều. Tớ đề nghị chúng ta chia làm ba tổ, dùng dụng cụ viễn trình để điều tra. Đường kính dò xét của dụng cụ viễn trình là 100m. Ba tổ cùng nhau làm, từng vòng một có thể dò xét 300m. Nếu như tiến triển thuận lợi thì sẽ rất nhanh tìm thấy mục tiêu."

"Nếu như trên nửa đường bọn Laurent tìm đến thì làm sao giờ?" Đây mới là Hạ Mạt lo lắng nhất.

"Nếu như bọn họ thực sự tìm tới thì dưới tình huống nhiệm vụ giống nhau chỉ có thể cứng đối cứng. Nắm tay người nào lớn, người đó là lão đại."

"Được rồi, tranh thủ thời gian hành động."

Trương Lợi phân công thành viên trong đội, trong đó Randall, Hạ Mạt một tiểu tổ; Trần Khiết, Vu Triết một tiểu tổ; Trần Tuấn Vũ, Lance cùng Trương Lợi một tiểu tổ. Xác định xong nhân viên, mọi người lập tức khởi động dụng cụ dò xét viễn trình.

Hạ Mạt cùng Randall cùng ngồi ở trong Minh Vương Hào. Tuy nói Hạ Mạt khó tránh khỏi có chút áp lực nhưng may là bọn họ đều đang có chuyện để làm nên vẫn không đến mức bởi vì cảm xúc mà cảm thấy quẫn bách.

Trần Khiết cùng Vu Triết ngồi Vinh Quang 3000X, hai người bọn họ đại khái là tiểu tổ nhẹ nhõm sung sướиɠ nhất. Trần Khiết tuân theo bản tính cao lãnh từ trước đến nay của Alpha, Vu Triết thì cho rằng trừ hắn ra tất cả mọi người đều là nhược trí, vì vậy hai người đều không nói chuyện với nhau, không khí cũng là hòa hợp.

Trần Tuấn Vũ, Lance cùng Trương Lợi ngồi trên phi thuyền Vinh Quang 3000 mini do Trần Tuấn Vũ điều khiển.

Vừa tiến vào phi thuyền, Trương Lợi tự động kết nối với máy dò xét viễn trình

Lance vô cùng rảnh rỗi, giương mắt nhìn kết cấu của chiếc phi thuyền này.

Trần Tuấn Vũ một bên chú ý tình huống chung quanh, một bên dùng ánh mắt còn lại quan sát Lance, đợi đến khi Lance xem hết cấu tạo bên trong phi thuyền, hắn nói: "Cùng Vinh Quang 3000X tự nhiên là không thể so sánh."

Lance không khách khí chút nào gật đầu: “Đúng thế, Vinh Quang 3000X chính là của bổn cung, được chính tay đại sư cấp quốc gia nổi tiếng làm, làm sao anh có thể hơn hắn?"

Trần Tuấn Vũ cười cười, mí mắt có chút rủ xuống, khiến người ta thấy không rõ ánh mắt của hắn: “Không biết tôi có thể có cơ hội gặp mặt với đại sư X vĩ đại không?"

"Muốn gặp mặt với đại sư X?" Lance đề phòng theo dõi hắn: “Tâm tình sùng bái cường giả của anh ta có thể hiểu, thế nhưng thân phận của đại sư X còn là bí mật,, nếu như nói cho anh thì còn gì là bí mật nữa?"

Trần Tuấn Vũ không trả lời mà hỏi lại: "Trẻ hay là già? Alpha hay là Beta?"

"Hỏi nhiều như vậy làm cái gì?" Lance quay mặt đi, nói sang chuyện khác "Đừng luôn đem tâm tư đặt ở chuyện này, chuyên tâm trông coi màn hình, đừng có bỏ qua rương hoàng kim."

Trần Tuấn Vũ thấy y không muốn nhiều lời, cũng không lại tiếp tục dây dưa, thế nhưng lúc thu hồi ánh mắt thì vẻ vô lại trên mặt thiếu rất nhiều.

Sa mạc rộng lớn không giới hạn, chỉ là thẳng tắp xuyên qua đã tốn 3 phút, huống chi hiện tại bọn họ vì dò xét rương hoàng kim vẫn không thể không chậm lại tốc độ.

Sau khi xuyên qua sa mạc lần thứ nhất, Lance cũng đã nhàm chán không được, nghiêng đầu trông thấy Trần Tuấn Vũ đang nhìn màn hình không chớp mắt, vì vậy vô cùng yên lòng ngồi ở trên ghế đệm, chân bắt chéo nhếch lên, bắt đầu chơi game.

Trần Tuấn Vũ từ hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ nhìn thấy bóng của Lance, không khỏi nhếch miệng lên.

.

Bên trong Minh Vương Hào.

Hạ Mạt ngồi ở vị trí kế bên người lái, thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình.

Randall thấy thế, nhẹ nói: "Em ngủ một lát trước đi, ở đây có ta nhìn là được rồi."

"Ah?" Hạ Mạt không rõ ràng lắm mà nhìn về phía Randall.

"Hốc mắt đều đen, tối hôm qua ngủ không ngon đi."

"..."

"Ta biết em gần đây tâm tình không tốt, chờ chuyện này xong, ta rút chút thời gian cùng em, được không?"

Hạ Mạt vội vàng lắc đầu: “Không, không cần." Cậu biết rõ bình thường Randall bận bịu như thế nào, nếu như muốn dành ra một khoảng thời gian thì sợ là phải đem công tác trước sau đều dồn lại, cậu cũng không muốn Randall phải vất vả như thế. Huống hồ, cho dù Randall thật sự có thể dành chút thời gian cùng cậu thì cậu cũng rất hổ thẹn..

Randall nhìn cậu một cái: “Em là người ta quý trọng cả đời, làm sao ta có thể thờ ơ khi em khó chịu?"

"Randall..."

"Thả lỏng, ở đây có ta là tốt rồi." Dừng một chút, hắn lại nói bổ sung: "Nếu như gặp phải tình huống đặc biệt ta sẽ đánh thức em."

"... Được."

Hạ Mạt nhắm mắt lại, nét mặt của cậu giống như rất bình tĩnh, nội tâm lại không ngừng nổi lên gợn sóng.

Cậu biết rõ mười ngày qua mình luôn ở trạng thái không đúng, đối mặt Randall luôn luôn trốn tránh, nhưng mà Randall chưa bao giờ bởi vậy mà oán trách cậu, thậm chí cho cậu đủ thời gian để tỉnh táo.

Có thể có một người yêu khoan dung như vậy, cậu đến cùng vẫn còn nôn nóng cái gì?

Ý thức thay đổi dần hỗn độn, trước khi triệt để tiến vào giấc ngủ, câu nói đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là "Chờ đến khi giải thi đấu liên minh các tinh cầu chấm dứt, cậu nhất định sẽ dành thời gian để nói chuyện với Randall, ít nhất phải đem trạng thái của cậu bây giờ nói cho..."

Trong cơn mê, Hạ Mạt cũng không biết mình ngủ bao lâu. Bên tai tựa hồ truyền đến một tiếng hét lớn, ngay sau đó trọng lượng đột nhiên biến mất! Hạ Mạt mở choàng mắt, phản ứng đầu tiên của cậu là tìm kiếm Randall, gặp Randall không tổn thương chút nào, sợ hãi lập tức thiếu hơn phân nửa, ngay sau đó, ánh mắt chuyển dời đến bên trong hình chiếu ba chiều.

Cùng Randall giằng co chính là cơ giáp khổng lồ màu xám trắng Vô Tận Hào, mà Vinh Quang 3000 của Trần Tuấn Vũ cùng với Vinh Quang 3000X của Vu Triết đều bị mấy cỗ cơ giáp có vẻ không thấp vây quanh.

Laurent sao?

Đám người này nhất định là tiểu đội của Laurent!

Hạ Mạt không dám lên tiếng, sợ phân tán lực chú ý của Randall, cậu nhìn chằm chằm Vô Tận Hào không chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận. Mặc dù biết các hạng tính năng của Minh Vương Hào đều là của cơ giáp cấp S, nhưng mà Minh Vương Hào dù sao vẫn chưa chiến đấu với cơ giáp cấp S bao giờ, cậu lo lắng vạn nhất có cái gì sơ suất, làm bị thương Randall...

Randall sắc mặt nguội lạnh, thanh âm cũng gần như không có độ ấm: “Rương hoàng kim là chúng ta tìm được trước."

"Ha ha, thật sự là không trùng hợp, nhiệm vụ của chúng ta cũng là nó. Randall điện hạ, đạo lý tới trước được trước không thể áp dụng ở trên chiến trường a."

"Có ý tứ gì?"

"Ý tứ không phải rất rõ ràng sao? Rương hoàng kim cuối cùng thuộc về ai, dùng thực lực để nói chuyện."

"Muốn đánh với chúng ta?"

"Làm sao, chẳng lẽ đường đường Randall điện hạ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi sao? Ôi, đúng vậy a, làm sao đến cả cái này mà ta cũng quên chứ? Chẳng lẽ các người định dùng vài khung cơ giáp sơ cấp đấu với cơ giáp cao cấp của chúng ta? Thật sự là đủ can đảm." Laurent cười cười, đuôi lông mày tất cả đều là đắc ý: “Randall điện hạ, chúng ta cũng không muốn làm tổn thương hòa khí, cho nên, khuyên ngài vẫn là nhanh chóng thả xuống rương hoàng kim, chúng ta cũng có thể trở về báo cáo kết quả."

"Không, có, khả, năng!"

Laurent thu lại mặt cười: “Randall điện hạ, cũng đừng trách chúng ta không để cho ngài một cơ hội."

Randall thu rương hoàng kim dưới chân vào trong khoang điều khiển, thấp giọng nói: "Vậy thì tới đi."

"Lên!" Laurent ra lệnh một tiếng, cơ giáp cao cấp đang vận sức chờ phát động lập tức lao tới Trần Tuấn Vũ cùng Trần Khiết. Cùng lúc đó, Vô Tận Hào cũng lấy ra răng đao, dùng sức vung mạnh, răng đao thoát khỏi lòng bàn tay nhanh chóng xoay tròn, đuổi theo Minh Vương Hào.

Răng đao phi hành trên không trung gần 500m, vòng qua vòng lại đến chỗ Vô Tận Hào.

Randall nhảy lên giữa không trung đồng thời rút ra trường đao, trường đao phát ra hàn quang lập lòe dưới ánh sáng mặt trời, khí thế bức người. Hắn một tay cầm chặt trường đao, lợi dụng tên lửa phản trọng lực đẩy bay nhanh vài trăm mét, thừa dịp Laurent vừa mới thu hồi răng đao chuẩn bị còn không đầy đủ, một đao vỗ xuống.

Laurent vội vàng dùng răng đao tiếp chiêu, lực đánh vào cường đại truyền đến tay của gã, Vô Tận Hào cứ thế mà bị lún xuống nửa mét!

Laurent cắn răng: Không nghĩ tới tốc độ của Minh Vương Hào vậy mà nhanh như vậy!

Một kích của Randall bị ngăn cản, ngay sau đó phát động kích thứ hai, Laurent liên tiếp đã trúng hai đao, chờ gã thật vất vả tìm được thời điểm đánh trả, răng đao đã bị chém ra hai đạo lỗ thủng sâu mười phân!

Xem ra răng đao không được rồi!

Laurent liên tiếp lui về phía sau trên dưới một trăm mét, thu hồi răng đao, lấy ra một khẩu súng cổ quái khác thường, súng này rất khác với loại súng thông thường, họng súng rất lớn, phần đuôi có một thứ giống như là túi cất trữ.

Randall lập tức nhíu mày.