Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 206: So sánh mãnh liệt

Nam nhân cũng không có tận lực lảng tránh, cởϊ qυầи áo nới dây lưng ở ngay trước mặt Hạ Mạt

Cũng không biết có phải "người tình trong mắt biến Tây Thi hay không", cậu luôn cảm thấy thời khắc này nam nhân đặc biệt đẹp mắt! Tay Randall mặc dù đầy vết chai, lại khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, cánh tay kia cởi bỏ cúc áo từ trên xuống dưới, con mắt của Hạ Mạt vẫn luôn theo từ hầu kết xuống dưới dây lưng.

Tiếp đó, nên cởi bỏ dây lưng đúng không? Hạ Mạt nuốt nước miếng một cái.

Nhưng đôi tay này lại không động đậy.

Hạ Mạt ngẩng đầu, chống lại ánh mắt chế nhạo của Randall, lập tức co lại vào trong chăn, ấp úng nói: "Tranh thủ thời gian đi, đến lúc nào rồi, không phải muốn, không phải muốn ngủ trưa sao?"

Nói xong lời này, cậu nghe thấy một tiếng cười trầm thấp, ngay sau đó là tiếng quần áo ma sát, lại sau đó, chính là chăn đắp vén ra một góc, tin tức tố Alpha dày đặc đập vào mặt

Hạ Mạt cố nén không có lùi bước, mà là cầm chặt tay của Randall ở trong chăn

Randall cầm chặt tay của cậu nắm thật chặt, thấp giọng nói: "Nhanh ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt, ta ngay bên cạnh em, sẽ không rời khỏi."

Hạ Mạt gật gật đầu, an tâm nhắm mắt lại.

Cùng một cảm giác, là giấc ngủ an ổn nhất của Hạ Mạt trong hơn nửa tháng nay. Chờ cậu mở mắt ra, cánh tay nắm Randall đã hơi ướt vì mồ hôi

Randall ánh mắt thanh minh và ôn hòa: “Tỉnh?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Hạ Mạt mím môi mỉm cười hạnh phúc: “Nếu như mỗi ngày đều có thể vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy anh, em nhất định sẽ trẻ mãi không già."

"Tại sao lại nói vậy?"

"Không phải đều nói ngắm mỹ nhân có thể kéo dài tuổi thọ sao? Với em mà nói, anh chính là mỹ nhân làm cho người ta tâm động!"

Randall bị lối nói của cậu chọc cười: “Em có từng thấy mỹ nhân thân cao 195?"

"Mỹ nhân lại không nhất định phải là nữ nhân." Hạ Mạt trừng mắt liếc hắn một cái, ngáp duỗi người, quả thực thích ý vô cùng.

Randall trông thấy bộ dáng này của cậu, trong ánh mắt đong đầy tình cảm bỗng hiện lên một tia kinh hỉ, hắn nhẹ giọng hỏi: "Em không bài xích ta?"

Hạ Mạt sững sờ, trừng to mắt nhìn Randall, cậu hiện tại vẫn có thể cảm giác được tin tức tố phát ra từ Randall như trước, nhưng tại sao lại không có một chút bài xích nào?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ cái loại khác thường này rốt cục biến mất?

Cậu cẩn thận từng tí tiếp cận Randall, khoảng cách của hai người chậm rãi rút ngắn, thẳng đến cả người cậu ghé vào trên người, đều không cảm giác được bất kỳ khó chịu nào!

"Ha! Ha ha!" Cậu bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Randall, kích động hôn một cái lên má của hắn: “Vậy mà em lại không bài xích? Không bài xích! Randall!"

Randall hai tay ôm cậu, phòng ngừa cậu sơ ý một chút ngã sấp xuống trên mặt đất. Chờ Hạ Mạt một trận hưng phấn xong, hắn mới bưng lấy mặt Hạ Mạt, trịnh trọng khác thường hôn lấy môi của cậu: “Thật không sao?"

"Không sao!"

Để chứng minh chính mình thật sự rất rồi, cậu đặc biệt hôn trả lại Randall, tin tức tố xen lẫn nước bọt trao đổi lẫn nhau, làm cho tin tức tố trong cơ thể cả hai đều tăng vọt

L*иg ngực phập phồng càng rõ ràng, giống như cả người đều muốn đốt cháy, Hạ Mạt liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, thấp giọng nói: "Hơn nửa tháng, luôn luôn không thân cận với anh, hôm nay chúng ta cũng không cần tới trường học, có phải có thể..."

Randall trực tiếp dùng hành động nói cho cậu biết du͙© vọиɠ của mình.

Hắn đột nhiên xoay người đè Hạ Mạt lên giường.

Ánh mắt lưu luyến trên gương mặt xinh xắn kia, ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng mà miêu tả mỗi một đường cong trên mặt Hạ Mạt, trong mắt hắn, ngũ quan của Hạ Mạt đã hoàn mỹ đến cực hạn, cho dù là lông mi lại thô một chút, con mắt lớn hơn nữa một chút, đều phá hư mỹ cảm đã có.

Thanh âm của hắn khàn khàn: “Ngày hôm nay, ta tựa hồ đã chờ thật lâu thật lâu."

Hạ Mạt không nói gì, khóe miệng mỉm cười nhắm mắt lại, ngưỡng mặt lên, làm ra tư thế mời gọi.

Trái tim Randall co rụt lại, hơi có vẻ hung ác ngậm lấy môi của cậu, hai tay bắt lấy vạt áo của cậu kéo sang hai bên, cúc áo bị giật ra, l*иg ngực thon gầy bại lộ trong không khí...

Randall từ trên cao nhìn xuống Hạ Mạt, ánh mắt lưu luyến trên l*иg ngực trắng nõn kia, sau đó chậm rãi chuyển đến cánh tay trái của cậu.

"Ta có thể sao?" Randall nhẹ giọng hỏi thăm.

Hạ Mạt gật đầu.

Randall chậm rãi vươn tay, ngón tay trái chậm rãi kéo ống tay áo của cậu lên, ngay khi cánh tay trái sắp lộ ra, quang não của Randall bỗng nhiên lập lòe không ngừng.

Hạ Mạt mở to mắt, trông thấy quang não chỗ cổ tay của Randall có phản ứng, vì vậy hỏi: "Là ai?"

Randall hơi nhíu mày: “Là Trương Lợi."

Nhiệt độ trên người của Hạ Mạt đã hạ xuống không ít, hắn thoáng nâng thân lên, hỏi: "Nếu là hắn tìm, nhất định là có chuyện rất trọng yếu đúng không?"

Ánh mắt của Randall dao động giữa Hạ Mạt và quang não, tựa hồ rất khó làm quyết định.

Hạ Mạt cầm chặt tay của hắn, nhẹ nói: "Kết nối đi. Thời gian chúng ta ở chung với nhau rất dài, cũng không thiếu một chút này."

Randall cúi đầu hôn trán của cậu một cái, dùng chăn đắp kín Hạ Mạt, thoáng sửa sang lại áo ngủ, kết nối quang não: “Chuyện gì?"

Trương Lợi vừa nhìn thấy Randall tựa ở đầu giường, bên cạnh chăn còn có rõ ràng nhô lên, lập tức ý thức được mình khả năng quấy rầy chuyện tốt của hai người này, vì vậy liền vội vàng nói: "Vừa mới lấy được tin tức, mười người Laurent đã thuận lợi lấy được tư cách dự thi."

"Thật sao?"

"Đúng." Trương Lợi rõ ràng còn có lời muốn nói, nhưng trông thấy tình hình bên trong hình chiếu, lại không thể không nuối lời muốn nói vào trong miệng

Randall nói: "Có chuyện nói thẳng."

Trương Lợi liền vội vàng nói: "Nghe nói sau khi nội các tổng lý Locke biết Laurent thua trong tay chúng ta đã đặc biệt tức giận... Thậm chí quyết định cấm cửa Laurent, trước khi giải thi đấu bắt đầu thì không cho phép gã đi ra ngoài."

Randall trầm mặc một lát: “Chẳng qua là xiếc dư luận bọn họ chế tạo ra mà thôi. Các cậu nghe được tin tức này từ đâu?"

"Nghe học sinh trong trường học nói."

"Phủ nội các không lọt gió giống như tường đồng vách sắt, nếu như bọn họ không muốn để cho người không liên quan biết chuyện gì đó thì nhất định sẽ không để cho ai biết. Hôm nay cậu lại biết được tin tức gã bị cấm đoán, chẳng lẽ không phải nộ các đang đùa xiếc?"

Trương Lợi thoáng suy nghĩ, lập tức suy nghĩ ra nguyên nhân trong đó "Trách không được hiện tại chỗ nào cũng có người nghị luận..."

"Nghị luận cái gì?" Hạ Mạt từ trong chăn ló đầu ra

Trương Lợi liếc một cái, rất nhanh cúi đầu xuống: “Nói chúng ta mặc dù có thể đánh bại được tiểu tổ của Laurent nhưng giành được danh ngạch dự thi đầu tiên chẳng qua là vì có cơ giáp X trợ trận."

Hạ Mạt không cho là đúng: “Cái này có là gì? Hắn Laurent còn có cơ giáp cấp S!"

"Không giống." Randall bỗng nhiên nói.

"Chỗ nào không giống?"

"Trọng điểm của việc này chính là Hoàng đảng đã thiên vị, lợi dụng đặc quyền để mở đường cho hoàng tử, lại không để ý đến an nguy của hàng vạn tướng sĩ."

Trương Lợi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, bên ngoài quả thật có người nói vậy."

"A! Tớ đúng là không nghĩ ra!" Hạ Mạt quả thực tức giận, trên thế giới này còn có người có thể bịa đặt, đổi trắng thay đen hơn người của nội các sao?

"Cơ giáp tớ chế tạo ra, cho bạn tốt của tớ dùng lại bị nói thành dùng quyền mưu tư!"

Randall bình tĩnh mà lấy một kiện áo khoác từ trong nhẫn không gian ra trùm lên người cậu "Chú ý giữ ấm."

Trương Lợi đầu rũ xuống càng ngày càng thấp.

Hạ Mạt nhìn Randall: “Chúng ta làm sao bây giờ? Cũng tản một chút lời đồn đãi giễu cợt Laurent?"

"Không cần." Randall nói: "Từ trước đến giờ, số lần Nội các dùng dư luận để hắc Hoàng đảng còn thiếu sao? Nhưng mà cuối cùng hiệu quả như thế nào?"

Hạ Mạt thoáng nghĩ nghĩ, giống như từ đời trước đến bây giờ, danh tiếng của Hoàng đảng ở bên trong dân chúng cũng không tệ, ít nhất so nội các tốt hơn vài phần.

"Cho nên, chúng ta không cần đem tinh lực đặt lên chuyện không có ý nghĩa này."

Hạ Mạt gật mạnh đầu.

Randall nhìn về phía Trương Lợi: “Còn có sự tình khác sao?"

Trương Lợi do dự, tuy vô cùng áy náy với chuyện mình quấy rầy chuyện tốt giữa Hạ Mạt và Randall, thế nhưng chính sự quan trọng hơn, hắn lập tức nói ra: "Nhân viên nhà trường đã quyết định 3 giờ chiều này sẽ tổ chức đại hội động viên ở phòng họp quốc tế, yêu cầu hai đội ngũ dự thi phải tham gia toàn bộ."

Hạ Mạt nhìn đồng hồ, đột nhiên bắn lên ra: “Đã 2h40 rồi!"

Randall nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng của cậu, quay đầu nói với Trương Lợi: "Chúng ta sẽ đến đúng giờ, nhớ thông báo cho các thành viên còn lại."

"Ừm."

Quang não chấm dứt

Randall ôm lấy Hạ Mạt hôn một chút, thấp giọng nói: "Đợi qua đoạn thời gian này, hai chúng ta nhất định phải tìm thời gian một chỗ, được không?"

Hạ Mạt hôn trả lại hắn, tinh thần vui vẻ trả lời: "Ừm!" Đối với cậu mà nói có cùng một chỗ hay không không sao cả, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Randall, cho dù gặp được nhiều khiêu chiến đến thế nào cậu đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận !

2h55, Randall cùng Hạ Mạt đi vào phòng họp quốc tế của Exxon.

Phòng họp quốc tế cũng không lớn, ước chừng có thể ngồi 100 người.

Ngay phía trước phòng họp chính là một mặt bàn cao hơn mười phân, trên mặt bàn có để tên của từng vị khách quý, mà dưới đài là thính phòng.

Ở giữa thính phòng là một lối đi nhỏ, chia làm hai bên trái phải, giờ phút này bên trái ngồi tiểu đội 10 người do Laurent đứng đầu, mà bên phải thì ngồi tiểu đội của Randall. Ngoại trừ hai hàng phía trước ưu tiên dành cho tuyển thủ dự thi thì còn lại đều được các phóng viên cùng người xem ngồi đầy.