Trọng Sinh Chi Lãng Tử Hồi Đầu

Chương 197: Khác thường

Lance xụ mặt: "Vu Triết không phải đã có Vinh Quang 3000X cấp S hay sao? Lại nói, trình độ điều khiển cơ giáp của hắn lại kém như vậy, cho dù cầm Hắc Tiểu Hào cũng vô dụng."

Randall nhẹ nói: "Lance, không nên hồ nháo."

"Hừ!" Lance xụ mặt đi tới một bên

Randall lễ phép gật đầu với Diệp Vĩ, sau đó nói với Hạ Mạt: "Chúng ta đi vào bên trong nói đi."

"Được." Hạ Mạt trả lời.

Diệp Vĩ nói: "Chuyện của những người trẻ tuổi các con ta cũng không tham dự. Hạ Mạt, sư phụ về trước, buổi sáng ngày mai tới nữa."

"Ngài không ở lại ăn cơm chiều sao?"

"Không được, trong nhà còn có người chờ." Diệp Vĩ cười khoát khoát tay với bọn họ, ngồi phi thuyền rời khỏi.

Sáu người Hạ Mạt đi vào bên trong.

Dương Xuân Hoa rót cho mỗi người một chén trà nóng, bưng lên hoa quả, bánh ngọt, sau đó lặng yên lui ra.

Lance hai tay nâng lấy chén trà, nho nhỏ nhấp một miếng, mới nói: "Hạ Mạt."

"Cái gì?"

"Cậu còn có ấn tượng với các thành viên trong tiểu đội của Laurent chứ?"

"Có, làm sao vậy?"

"Nghe nói chi tiểu đội kia thay máu, không ít nhân viên cũ đều bị thay thế."

"Ah?" Hạ Mạt kinh ngạc nhìn Lance: “Là để đề cao thực lực tổng hợp ứng phó trận đấu sắp tới sao?"

Lance trả lời: "Hơn phân nửa."

Trương Lợi nói bổ sung: "Cuộc thi đấu giữa liên minh các tinh cầu chỉ là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân, chính là các thành viên trước đã có tâm tư thoát khỏi khống chế của Laurent."

"Thoát khỏi khống chế của hắn?" Hạ Mạt hỏi, sau đó nhanh chóng tự tìm ra nguyên nhân: "Hơn phân nửa là chuyện của Tống Tu đúng không?"

Trương Lợi gật đầu: "Hiện tại ba thành viên kia đã bị cưỡng chế ở nhà đóng cửa suy nghĩ lại, xem tình huống không đến 3-5 ngày là không ra được."

Hạ Mạt tâm tình rất phức tạp, mặc dù cậu vô cùng căm hận nội các, nhưng mà ba người này cuối cùng là bất đắc dĩ mới có thể đi theo Laurent a.

"Năm nay là đến lượt Exxon đại biểu Lahu tinh cầu tham gia cuộc thi đấu giữa liên minh các tinh cầu, Exxon sẽ chọn ra hai chi đội ngũ từ trong số các học sinh của trường. Xem Laurent nhất định sẽ có hành động trong giải đấu liên minh này."

"Dù sao bổn cung căn bản không lo lắng." Lance bắt chéo hai chân: "Khoảng cách giải thi đấu bắt đầu còn có gần một tháng, trong một tháng này, chỉ cần Hạ Mạt có thể trang bị cho chúng ta đến tận răng thì việc gì phải sợ tiểu đội mười người của Laurent?"

Randall nhìn hắn một cái: "Chúng ta lo lắng không chỉ là đối kháng với Laurent, còn có đảng nội các sau lưng Laurent.

Từ trận đánh lén thất bại của Hắc Vương Tinh đến bây giờ đã gần nửa tháng, dựa theo quy luật đánh lén thường ngày của Hắc Vương Tinh mà nói, thời gian này quả thực quá dài."

Tóc gáy Hạ Mạt đều phải dựng lên: “Ý của anh là, bọn họ đang vận sức chờ phát động? Chuẩn bị phát động tập kích quy mô lớn?"

"Chỉ có thể hiểu như vậy."

Hạ Mạt nhăn đầu lông mày.

Đời trước trước khi Hắc Vương Tinh tấn công Lahu với quy mô lớn đã từng có 3 lần công kích thăm dò, trong đó lần thứ nhất chính là vào lúc giải đấu giữa liên minh các tinh cầu.

Còn nhớ lúc đó ánh mắt của mọi người đều tập trung vào giải đấu nên khi Hắc Vương Tinh đột nhiên đánh lén tất cả mọi người đều luống cuống tay chân.

Nếu như so sánh giữa tình huống đời trước với bây giờ, có phải là Hắc Vương Tinh đã đánh lén sớm hơn 2 năm? Nói cách khác kế hoạch phá vỡ Hoàng đảng của Nội các cũng sớm hơn 2 năm?

Thế nhưng tại sao vậy chứ?

Nội các tại sao phải đẩy nhanh kế hoạch sớm như vậy?

Randall chú ý tới sắc mặt của Hạ Mạt không tốt, vì vậy hỏi: "Làm sao. Có nghi vấn?"

Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt liếc qua bốn người Lance, lại đem nghi hoặc nuốt vào trong bụng.

Sáu người cùng nhau ăn cơm, đợi đến 7 giờ, bốn người Lance rời khỏi.

Trong biệt thự lớn như vậy cũng chỉ còn lại Hạ Mạt cùng với Randall

Randall ngồi ở trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Hạ Mạt vẻ mặt luống cuống, nói: "Bọn họ đều đi, hãy nói cho ta biết nghi vấn trong lòng em." Hạ Mạt do dự nhìn Randall: "Em có được trí nhớ đời trươc, điểm này anh có biết.

Đời trước Hắc Vương tinh phát động trận đánh thăm dò đại khái là vào năm 3 của em, nhưng mà đời này công kích thăm dò lại sớm hơn hai năm. Anh không cảm thấy kỳ quái sao?"

Randall rủ lông mi, dừng vài giây, mới nói: "Có lẽ là bởi vì sự tồn tại của vị chế tạo sư thứ 4."

Hạ Mạt kinh ngạc nhìn Randall.

Randall sắc mặt bình tĩnh: “Chế tạo sư cấp quốc gia có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của quân sự.

Trước khi vị chế tạo sư cấp quốc gia thứ 4 xuất hiện, Nội các cùng Hoàng đảng phân biệt có được một vị chế tạo sư quốc gia, dưới tình huống này, lực lượng của hai bên coi như là ngang bằng.

Nhưng mà, khi vị chế tạo sư cấp quốc gia thứ 4 phục vụ cho Hoàng đảng, loại thăng bằng vi diệu này cũng sẽ bị đánh vỡ. Nội các vì cam đoan ưu thế trên lực lượng quân sự, tất nhiên sẽ tiến hành sớm, ngăn chặn khả năng phát triển của Hoàng đảng."

"Sớm biết như vậy như vậy, lúc trước khi Hắc Vương tinh đánh lén FV 700, nên..."

"Lúc sống còn thì còn ai quan tâm đến việc có giữ được bí mật hay không? Huống chi, bí mật này sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần."

"Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hạ Mạt nhíu mày: "Thời gian gấp rút, dựa theo tốc độ bình quân bây giờ của em mỗi ngày có thể hợp thành một cỗ Hắc Kiêu Hào, nếu như tinh thần lực có dư, còn có thể hợp thành một chiếc Vinh Quang 3000X, nhưng mà mặc dù như vậy cũng không đủ đi.

Thực lực tổng hợp của Hắc Vương tinh thủy chung mạnh hơn chúng ta quá nhiều, hơn nữa còn có Nội các cản trở, em thật sự rất khó tưởng tượng hai quân giao chiến..."

"Đừng suy nghĩ quá nhiều." Randall nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Chuyện em cần làm chỉ là chuyên tâm chế tạo cơ giáp, còn lại giao cho ta xử lý."

"Vâng. . ."

Randall khẽ hôn một cái lên trán cậu: “Tinh thần lực còn thừa lại bao nhiêu?"

Hạ Mạt thoáng cảm giác một chút: “Ước chừng 15%."

"Công tác hôm nay đến đây là kết thúc, chúng ta đi nghỉ ngơi trước."

"Được."

Hai người sóng vai đi đến lầu hai.

Randall nghiêng người đẩy cửa phòng ra, để cho Hạ Mạt đi vào trước.

Có lẽ bởi vì biết được kế hoạch của Nội các đến sớm hơn đã tạo thành áp lực cho Hạ Mạt, sau khi cậu vào phòng thì không nói gì cả, trực tiếp lấy áo ngủ từ trong nhẫn không gian ra đi vào phòng tắm

Cửa phòng tắm phát ra tiếng va chạm nhỏ nhẹ.

Cánh tay cởϊ áσ khoác của Randall dừng lại, con mắt yên lặng nhìn chằm chằm cửa thủy tinh hơi mờ.

Tâm tình của Hạ Mạt phiền muộn không rõ, cậu hai ba cái đã cởi xong quần áo, vặn vòi hoa sen, tiếng nước tí tách rả rích. Trong không gian đầy sương mù, không khí có phần trầm trọng, dường như mỗi một lần hô hấp cũng có thể làm cho phổi vượt quá sức chịu đựng.

Cậu ấn sữa tắm, qua loa ở trên người lau hai cái, cả bọt biển đều không có sinh ra liền trực tiếp dùng nước phóng đi.

"Răng rắc" một tiếng, cửa phòng tắm bị người mở ra.

Hạ Mạt vội vàng mở to mắt nhìn về phía cửa, là Randall.

Nam nhân chỉ quấn một cái khăn tắm trắng tinh ở bên hông, thân thể lõα ɭồ ở bên ngoài cường tráng thon dài

Đối mặt với Randall như vậy, nếu như bình thường Hạ Mạt nhất định sẽ chủ động nhào tới; nhưng phản ứng ngày hôm nay của cậu lại có chút kỳ quái, thậm chí vượt qua phạm vi nhận thức của cậu.

Hạ Mạt chỉ cảm thấy từ sau khi nam nhân xuất hiện, không khí trong phòng tắm càng thêm buồn bực, cậu thậm chí không tự chủ được lui về sau một bước, ý đồ nghiêng người tránh đi tầm mắt của nam nhân.

Động tác của Randall ưu nhã gỡ ra khăn tắm, từng bước một đi về phía Hạ Mạt, cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy cậu từ đằng sau.

Thân thể chặt chẽ kề nhau, Hạ Mạt có thể cảm giác rõ ràng nhịp tim đập mạnh mẽ đều đều từ người đối phương truyền đến.

Hơi nước mờ mịt xem lẫn với tin tức tố đậm đặc của Alpha, Hạ Mạt cảm giác toàn thân của mình đều đang căng thẳng, cậu cũng không biết tại sao, cho dù trong nội tâm vô cùng cần nam nhân an ủi, thân thể lại không tự chủ được mà sản sinh bài xích. Cậu nhẹ nhàng nhăn đầu lông mày, ý đồ tận lực khống chế cảm giác khó chịu không rõ ràng như vậy nữa.

Randall cúi đầu xuống, đặt cằm lên hõm vai của cậu: “Vui vẻ lên chút, được không?"

Thanh âm của nam nhân ôn nhu như thế, Hạ Mạt lại âm thầm sợ hãi, cậu biết mình hôm nay rất không thích hợp, nhưng cậu lại không biết nguyên nhân.

Không nhận được trả lời của Hạ Mạt, nam nhân cũng không thúc giục, chỉ nhẹ nhàng tại cổ của cậu, hõm vai lưu lại một cái hôn nhỏ nhẹ giống như cánh bướm phất qua vậy

Hạ Mạt nhắm mắt lại, cảm giác lúc này vô cùng mẫn cảm, cậu có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm đang lan tràn từ cổ xuống, xẹt qua vai quanh, đi vào cánh tay.

Trên cánh tay của cậu đeo vòng tay mà Lance cho, vòng tay chỉ nhỏ bằng hai ngón tay tinh tế, xảo diệu che khuất hình vẽ.

Tiếng nói hấp dẫn lòng người của Randall mang theo khàn khàn: “Cởi vòng tay ra, được không?"

Trong nội tâm Hạ Mạt run lên, cậu biết rõ Randall có ý gì, nhưng kỳ quái là, xưa nay khát vọng tiếp xúc với Randall như vậy vậy mà lại bài xích thân mật sắp tới? Cậu muốn cưỡng chế loại cảm giác cổ quái này, cuối cùng vẫn nhịn không được, đột nhiên ra sức đẩy ra Randall, chạy trối chết.

Hơi nước màu trắng dày đặc tuôn ra từ cửa phòng tắm.

Randall nhìn chằm chằm cửa ra vào nửa ngày, yên lặng thu hồi ánh mắt.

Hạ Mạt cuộn mình ở trong chăn, cả người co rút thành một cục, hồi tưởng lại một màn cự tuyệt Randall lúc nãy, tránh không được thấp thỏm không yên.