Cậu thật sự không phải là cố ý cự tuyệt Randall. Phản ứng của thân thể lại trực tiếp như vậy, thế cho nên cậu căn bản khống chế không nổi!
Phía phòng tắm truyền ra tiếng bước chân rất nhẹ, là Randall?
Cậu vội vàng nhắm mắt lại, theo bản năng kéo căng thân thể.
Nam nhân ngồi ở mép giường, mặc dù Hạ Mạt không có mở to mắt, cũng có thể cảm giác được có một đôi mắt đang nhìn cậu.
Cậu nghe thấy thanh âm ma sát của vải, hơi nóng cùng hương lạnh phát ra từ thân nam nhân càng ngày càng rõ ràng, thần kinh của ậu cũng theo đó căng cứng. Cái trán truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp, đυ.ng vài rồi lại rời đi ngay, như là sợ đánh thức cậu.
Thì ra chỉ là hôn ngủ ngon. Hạ Mạt bỗng nhiên thở dài một hơi.
Nam nhân lên giường.
Ngọn đèn càng ngày càng mờ, cuối cùng toàn bộ phòng ngủ đều rơi vào đen tối cùng yên tĩnh.
Sau lưng Hạ Mạt không xa chính là Randall, cậu muốn giống như lúc xưa rúc vào ngực nam nhân, rồi lại nghĩ đến trước một khắc mình cự tuyệt lời mời của nam nhân không khách khí như thế, trong lúc nhất thời nội tâm mâu thuẫn không thôi.
Đúng lúc này, phía sau lưng chạm vào một l*иg ngực ấm áp, lại sau đó, một cánh tay cường tráng hữu lực đặt lên vai cậu.
Thân thể run rẩy trong nháy mắt, động tác này rất nhỏ, nhưng vẫn là bị Randall phát hiện.
Hắn nghe thấy nam nhân thở dài một hơi: “Ta sẽ không bắt buộc em, đừng né tránh ta, được không?"
Hạ Mạt mím môi, biên độ nhỏ gật đầu.
Randall nhìn rõ ràng động tác của cậu, nhẹ nhàng hôn hôn trán cậu, thấp giọng nói: "Ngủ ngon, yêu em."
Một đêm này, Hạ Mạt lăn lộn khó ngủ.
Trong mộng cảnh cậu luôn xuyên tới xuyên lui giữa kiếp này cùng kiếp trước. Cậu khi thì trông thấy Randall hai mắt đổ máu, khi thì trông thấy tù thất âm lãnh ẩm ướt, khi thì trông thấy Randall trước mắt nhu tình nói "Ta yêu em", khi thì trông thấy Laurent sắc mặt dữ tợn nói "Hoàng đảng đã xong"
Hình ảnh lộn xộn không có một chút nào trùng khớp, cậu kiệt lực lảng tránh những chuyện cũ khiến người ta thống khổ không thể chịu nổi kia, nhưng mà cuối cùng hình ảnh lại ngừng lại ở một khắc khi cậu tỉnh lại trong bệnh viện.
Cậu mở choàng mắt, tay đặt ở trên trán, đầu đầy mồ hôi.
Randall không biết tỉnh lại từ lúc nào, nhìn thấy cậu mở to mắt, thăm dò hỏi: "Mạt Mạt, em đã tỉnh chưa?"
Hạ Mạt chậm rãi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm Randall nửa ngày, mới hậu tri hậu giác gật đầu, nói: "Em, em thấy ác mộng."
Randall tựa hồ thở ra một hơi, hắn nhẹ nhàng giúp Hạ Mạt lau mồ hôi, sau đó ôm người vào trong ngực, tận lực ôn nhu nói: "Những thứ trong mộng đều là giả, đừng sợ."
Hạ Mạt mím môi, cậu muốn nói những thứ trong mộng đều là chuyện của đời trước, nhưng là suy nghĩ một chút, lại cảm thấy vẫn là thôi đi, tội gì làm cho Randall cùng bị tra tấn tinh thần với cậu?
Randall ôm chặt Hạ Mạt, lúc này đây, Hạ Mạt rất nhanh liền ngủ say.
Ngày hôm sau
Chờ Hạ Mạt mở to mắt, đã là 7 giờ 30 sáng. Cậu vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên, đại khái là bởi vì tuột huyết áp, khi chạm chân xuống đất trước mặt liền tối sầm lại, suýt chút nữa liền ngã trên mặt đất, lảo đảo vài cái, cậu cuối cùng cũng đứng vững vàng, luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế lao xuống lâu.
Dương Xuân Hoa đang thu thập bàn ăn, nhìn thấy cậu xuống, cười híp mắt hỏi: "Hạ xưởng trưởng tỉnh ngủ? Vừa rồi Randall điện hạ còn đặc biệt dặn dò ta, bảo ta không nên quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
Hạ Mạt sững sờ, vịn cầu thang chậm rãi xuống dưới: “Điện hạ đã đi rồi?"
"Chẳng lẽ không, điện hạ chưa đến 6 giờ đã ra ngoài. Sau khi vận động xong thì tắm rửa, thay quần áo, còn ăn điểm tâm." Dương Xuân Hoa nói xong, cố ý giơ tay chỉ về phía bàn ăn.
Hạ Mạt gật đầu, nhìn nhà ăn trống rỗng, trong lòng vốn tràn đầy lại như thiếu mất một khối.
Dương Xuân Hoa nhìn bộ dạng kia của cậu, cười nói: "Điện hạ luôn nghĩ đến ngài a, điện hạ nói ngài thích ăn cháo hải sản còn đặc biệt phân phó ta chuẩn bị."
"Thật sao?" tâm tình Hạ Mạt lập tức tốt hơn nhiều: “Nhanh múc cho cháu một chén."
"Yes Sir. Ngài chờ một chút." Dương Xuân Hoa vội vàng vào phòng bếp, sau đó mang ra một bát cháp hải sản đầy, còn cố ý nhiều thả hai con tôm luộc cùng với chút hành lá vào bên trong.
Đồ ăn mang lên bàn, cháo loãng phối hợp với màu hồng xanh, đựng ở trong bát sứ tinh xảo, bề ngoài cực kỳ đẹp.
Hạ Mạt cầm lấy thìa, hơi cúi đầu, mùi của cháo hải sản xông thẳng vào mũi, cậu lập tức không tự chủ được nhíu chặt lông mày.
Dương Xuân Hoa đứng ở một bên thấy thế, vội vàng hoang mang hỏi: "Hạ xưởng trưởng, hương vị không thích hợp?"
Không đúng ah.
Cô lúc trước rõ ràng còn thử qua , hương vị đặc biệt ngon!
Thế nhưng tại sao Hạ xưởng trưởng lại có phản ứng này?
Chẳng lẽ Randall điện hạ cũng học nói đùa? Trong đầu chợt thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng kia, cô lập tức không khỏi run rẩy.
Hạ Mạt miễn cưỡng uống vài ngụm cháo trắng, lại dùng hoa quả nhồi vào bụng, coi như là giải quyết bữa sáng. Trước khi đi ra ngoài, cậu còn dùng tay vỗ vỗ má, cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình, lúc này mới đi vào trong sân bãi trống trải.
Lúc này, cha con Văn Hổ cũng đã đem vật liệu cần dùng xếp thành vòng tròn, mà những vị chế tạo sư đến học tập cũng đã sớm đến trình diện.
Thừa dịp Hạ Mạt chỉ huy cha con Văn Hổ sắp xếp nguyên vật liệu, nhóm chế tạo sư ôm ấp tâm tình sùng bái vô vàn bắt đầu bát quái.
"Thật sự không thể nghĩ đến, Hạ đại sư vậy mà sẽ là Omega!"
"Chẳng lẽ không, trước kia tớ vẫn cho Hạ đại sư là Beta nửa tàn phế, không nghĩ tới lại là Omega! Chậc chậc chậc, thân cao này ở trong Omega đã được coi như là nổi bật đi! Trách không được Randall điện hạ lại thích hắn."
"Randall điện hạ mới không nông cạn như thế! Theo như tớ nghĩ, Randall điện hạ chủ yếu vẫn là thích Hạ đại sư nội hàm, nội hàm, hiểu không?"
"Bớt tranh luận với tớ đi được không."
"Cũng chỉ có người có tiền đồ trước sau không ai có, nhân tài trong nhân tài như Hạ đại sư mới có thể xứng với Đại vương tử điện hạ của Lahu tinh cầu chúng ta!"
"Đúng nha! Trời đất tạo nên một đôi!"
"..."
Cha con Văn Hổ sắp xếp xong nguyên vật liệu, Hạ Mạt liền đi tới chính giữa, nhắm mắt lại, bắt đầu bước đầu tiên trong quá trình chế tạo cơ giáp...
.
Phủ Nội các tổng lý, phòng họp chính.
Locke ngồi ở trên, hai bên trái phải đều là các thành viên trung tâm của Nội các.
Gia phó đưa lên nước trà, Locke nâng chén trà lên, không nhanh không chậm thổi một hơi, nhướng mày đàm đạo: "Có lẽ mọi người đều biết nguyên nhân tại sao hôm nay ta lại gọi mọi người tới."
Hai tên Beta cùng một tên Alpha ngồi hai bên trái phải có vẻ mặt khó coi khác thường
"Đỗ Băng."
Alpha nam thẳng lưng: “Có thuộc hạ."
"A Vinh nhà của cậu là như thế nào? Thời kỳ phản nghịch sao?"
"Khẩn trương như vậy làm cái gì?" Locke giống như không sao cả khoát khoát tay, thuận tay đặt chén trà lên mặt bàn: “Chỉ là cáu kỉnh giữa hài tử với nhau mà thôi."
Đỗ Băng đứng tại chỗ, không dám thở mạnh.
Locke cười: “Ngồi xuống nói chuyện."
Đỗ Băng chần chừ một lát, ngồi nghiêm chỉnh.
Ý cười trên mặt Locke thủy chung vẫn không giảm: “Hài tử cãi nhau là chuyện bình thường, thế nhưng... Nếu như làm gia trưởng cũng như vậy, chỉ sợ cũng có phần không thích hợp."
Đỗ Băng cùng với hai tên nam Beta bên cạnh cùng không khỏi căng cứng lưng.
Locke mắt mang ý cười nhìn ba người, ánh mắt chuyển dời đến hơn mười thành viên trung tâm còn lại: “Chỉ cần chuyện thành thì những chuyện mà ta hứa cho các cậu sẽ không thiếu một phân. Thế nhưng bây giờ, nếu nhu có ai muốn rời khỏi, ha ha, như vậy hắn cũng chỉ có thể là kẻ địch của Nội các ta. Đối đãi kẻ địch, không cần nhân từ nương tay?"
Đỗ Băng toàn thân rùng mình, chú ý tới ánh mắt Locke nhìn mình, không khỏi đột nhiên đứng lên: “Chúng tôi đối với đại nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó!"
Hơn mười người còn lại cũng vội vàng đứng lên, hùng hồn trả lời: "Chúng tôi đối với đại nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó!"
"Ha ha ha, tốt! Tiếp theo, ta sẽ nói về bố trí công kích trong cuộc tấn công thăm dò lần 1. Đầu tiên. . ."
Nửa canh giờ trôi qua, hội nghị chấm dứt, các thành viên trung tâm của đảng nội các dần dần rời khỏi phủ Nội các tổng lý
Sau khi ra khỏi phủ khoảng mấy trăm mét, một tên Alpha đuổi theo Đỗ Băng: “Đỗ lão ca, Đỗ lão ca."
Đỗ Băng quay đầu, người này cùng hắn đều là Alpha, thường ngày giao tình cũng coi như là tốt, hắn cười hỏi: "Chuyện gì?"
Alpha da đen vỗ bả vai của Đỗ Băng, thân thiện nói: "Đỗ lão ca có muốn đi đến nhà đệ uống hai chén không? Có một loại rượu mạnh mới đến..."
Đỗ Băng cúi đầu liếc nhìn cánh tay khoác lên vai mình, nhìn nhìn lại da đen, ánh mắt hai người nhìn nhau liền lập tức nhận ra thâm ý trong đó, vì vậy thuận thế đáp ứng: "Đang lo tìm không được người uống rượu! Cậu tới đúng lúc! Tôi đây liền cung kính không bằng tuân lệnh!"
"Xin mời!"
"Xin mời!"
Da đen gọi Mâu Cương, lệ thuộc quân bộ, quân hàm đại tướng quân.
Hai người ngồi phi thuyền trực tiếp tiến về trước phủ tướng quân.
Sau khi vào cửa, Mâu Cương để cho Đỗ Băng đứng trước máy nhận diện quét hình, đợi đến khi quét hình xong mới dẫn hắn tiến vào thư phòng.
Đỗ Băng chưa từng để xuống cảnh giác, giao tình giữa Mâu Cương với hắn cũng không sâu, hôm nay lại mời hắn về nhà, thật sự là đáng giá suy nghĩ sâu xa.
Mâu Cương đi thẳng vào vấn đề: “Không nói nhiều, đệ chỉ muốn hỏi Đỗ lão ca một câu."
"Xin mời nói."
"Đỗ lão ca thật sự định luôn đi theo Nội các?"