Beta nữ khinh thường liếc cậu một cái, bấm điện thoại của Tống Tu: “Bên này đã giải quyết, tranh thủ thời gian tới dẫn người đi."
"Vất vả em rồi."
"Biết em vất vả thì chuyện từ chức của em..."
"Yên tâm đi, anh đã an bài cho em việc khác, cam đoan an nhàn hơn thị nữ gấp trăm lần."
"Hừ "
Mấy phút đồng hồ sau, Beta nữ đẩy một cái thùng lớn màu hồng, đi vào nơi đậu phi thuyền.
Bên trong bãi đã có một chiếc phi thuyền đỗ ở đó, một nam Beta xa lạ đứng hầu ở bên ngoài, trông thấy Beta nữ, lập tức tiến lên đẩy thùng lớn vào phi thuyền.
Beta nữ đưa mắt nhìn phi thuyền rời khỏi, sau đó trở về quán hải sản, nửa đường liền gặp được chủ quán đang đi tìm ả.
Chủ quản trông thấy ả, lập tức thần tình nghiêm túc hỏi: "Tầng cao nhất xảy ra chuyện gì? Không phải nói là chuyên dụng cho khách quý kia sao? Là ai mở nó ra ? Những trang trí kia lại là như thế nào?"
Beta nữ hơi ngạo mạn cười cười: “Tôi mở ra, ông muốn làm như thế nào?"
"Cô! Cô không muốn làm nữa có đúng hay không?"
Beta nữ thong thả ung dung cởϊ áσ khoác: “Ông nói đúng rồi, tôi quả thực không muốn làm nữa!" Nói xong, ả ném áo khoác vào người chủ quán, nghênh ngang rời đi
Bên tiểu đình.
Randall cùng Laurent ngồi đối mặt nhau.
Randall lạnh giọng hỏi: "Chẳng lẽ chuyện mà cậu muốn nói với tôi cũng chỉ là chuyện Hạ Mạt là Omega này?"
"Ha ha, đương nhiên không." Laurent không nhanh không chậm uống một hớp nước trà: “Căn cứ quan sát của tôi, ngài đối với Hạ Mạt cũng có ý tứ, đúng không?"
Randall không lên tiếng.
Laurent đặt chén trà xuống: “Ngài không nói tôi cũng biết. Mặc dù hai chúng ta từ trước đến nay không hợp nhau, thế nhưng có câu nói tôi vẫn muốn nói cho ngài." Gã cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Randall, nhẹ giọng hỏi: "Ngài thật cho rằng ngài ở trong suy nghĩ của Hạ Mạt chính là duy nhất sao?"
"Cậu muốn nói cái gì?"
"Ha ha " Quang não trong truyền đến tin ngắn, Laurent cúi đầu xuống, nhờ vào mặt bàn che lấp rất nhanh liếc một cái , đợi thấy rõ nội dung bên trong, bỗng dưng khóe miệng nhếch lên, nói với Randall: "Tôi không biết Hạ Mạt trong suy nghĩa của ngài là như thế nào, thế nhưng theo tôi được biết, hắn là người rất giỏi đóng kịch."
"Cậu rốt cục muốn nói cái gì?"
"Ha ha." Laurent đứng lên, nhẹ nhàng mà phủi phủi nếp uốn trên áo: “Điện hạ, tôi chỉ muốn nói, rất nhiều chuyện không hề đơn giản như bề ngoài. Một người nhìn qua có chân thành đến cỡ nào nhưng có lẽ là người chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác." Nói xong, gã nhanh chóng rời khỏi.
Ánh mắt của Randall thủy chung vẫn nhìn vào mặt bàn, thẳng đến thấy được Laurent đã hoàn toàn biến mất, nắm đấm đặt ở trên đầu gối mới chậm rãi buông ra
Hắn nhắm một con mắt lại, ổn định cảm xúc, sau đó mở ra quang não, gọi lại Hạ Mạt, nhưng là quang não vang lên nửa phút mà vẫn không có người nhận, nhẫn nại tính tình phát lại một lần, vẫn không có phản ứng.
Đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nhận được đề nghị video của chủ quán hải sản hoàng thành, hắn chần chờ một chút, ấn nút nghe. Một Alpha nam có khuôn mặt con buôn xuất hiện bên trong hình chiếu: "Ngài đang tìm tiểu tình nhân?"
Randall nhíu mày: "Ngài biết hắn ở chỗ nào?"
"Hai phút hai ba giây."
"Ngài nói cái gì?"
"Hắn đã bị mang đi hai phút hai ba giây, nếu như suy đoán của tôi không sai thì những người này đến từ Nội các"
Hạ Mạt là bị nóng tỉnh .
Trong hỗn độn, cậu cảm thấy rất khó chịu, giống như bị quăng vào trong lò lửa, miệng đắng lưỡi khô, làn da nóng lên, cạu chậm rãi mở to mắt, đập vào mi mắt là một gian phòng xa lạ, xem bố trí thì có lẽ là phòng khách.
Trong đầu hiện lên tình cảnh trước khi hôn mê, cậu lập tức đề phòng mà nhìn bốn phía, nhanh chóng mở ra quang não.
Quang não biểu hiện "Không tín hiệu" .
Cậu chần chờ một chút, cường chống thân thể bủn rủn đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ có khung bảo vệ, nhìn ra ngoài, tất cả đều là những tán cây xanh mơn mởn.
Nơi này là vùng ngoại thành sao?
Như vậy, chẳng phải Randall rất khó để tìm được cậu?
Hạ Mạt ưu sầu lo lắng nhíu mày, ý đồ dùng tinh thần lực phân hủy ion bên ngoài, cố gắng vài phút đồng hồ, lại căn bản là không có cách tập trung lực chú ý!
Đang lo lắng, cửa phòng mở ra, một tên Alpha xa lạ đi tới, người đàn ông này cũng không tính trẻ, lấy tiêu chuẩn ngoại hình của Alpha mà nói, chỉ có thể miễn cưỡng chen vào trung đẳng.
Hạ Mạt lập tức cảnh giác lui về phía sau, cơ hồ cả lưng đều dán vào trên vách tường.
Alpha trông thấy bộ dáng cảnh giác của cậu, không để ý cười cười: “Tranh thủ thời gian đi, sớm chấm dứt, tao và mày đều có thể nhẹ nhõm một chút."
Hạ Mạt bỗng dưng trở tay nắm chặt bệ cửa sổ: “Ông muốn làm gì?"
"Đừng khẩn trương, lại không phải lần đầu tiên, sợ hãi như thế làm gì? Huống hồ..." Alpha cười cười: “Tôi sẽ rất ôn nhu."
Trông thấy nam nhân bắt đầu cởϊ qυầи áo, Hạ Mạt lập tức biết rõ đây là có chuyện gì! "Là Laurent sao? Gã sai ông đến đây ? Gã cho ông chỗ tốt gì?"
"Hỏi nhiều hơn nữa thì cũng không có tác dụng! Dù sao hôm nay cậu không thoát được đâu." Nam nhân đã cởϊ áσ khoác xuống, chỉ mặc một cái quần đùi cộc, bình tĩnh mà xem xét, ngoại hình nam nhân cũng không tính xấu, nhưng là trong mắt Hạ Mạt ngoại trừ Randall thì hoàn toàn không chứa nổi những người khác, thế cho nên nhìn thấy thân thể của nam nhân đều cảm thấy buồn nôn!
Tâm lý rõ ràng kháng cự như thế nhưng phản ứng lại hoàn toàn bất đồng.
Tin tức tố của Alpha không hề do dự phóng ra, Hạ Mạt co lại đến góc tường, kiệt lực tránh đi ảnh hưởng do tin tức tố tạo thành nhưng mà độ ấm của thân thể lại liên tục lên cao, cậu cảm thấy ý trí tựa hồ lại sắp rời đi!
Cảm giác không bị khống chế như vậy cậu đã trải qua một lần, còn nhớ rõ trong rừng rậm mô phỏng, cậu đã từng ăn phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ Alpha, quá trình giảm bớt thống khổ cậu đã hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ có cảm giác lửa nóng cùng với hư không kia là còn khắc sâu cảm nhận!
Cậu nhất định là bị trúng thuốc!
Laurent chết tiệt!
Hạ Mạt gắt gao cắn môi duy trì thanh tỉnh.
Alpha đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm người xuống, tin tức tố đậm đặc đập thẳng vào mặt, hắn tự tay đi túm quần áo Hạ Mạt, Hạ Mạt lập tức giật bắn ra như điện giật, lảo đảo chạy đến một góc tường khác.
Alpha có chút hăng hái mà nhìn cậu giãy dụa: “Cậu là Omega kiên cường nhất mà tôi đã từng thấy. Dĩ vãng một khi Omega bị hạ dược, chỉ cần bọn họ trông thấy Alpha là không người nào không lao lên cầu xin vuốt ve, chỉ có cậu. Đến bây giờ còn có thể duy trì thanh tỉnh."
Trong tai nghe lại truyền đến thanh âm thúc giục, nam nhân bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói với Hạ Mạt: "Hết cách rồi, tôi cũng chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ." Hắn bước đi về phía Hạ Mạt, ném Hạ Mạt lên trên giường.
Hạ Mạt đạt được tự do ngắn ngủi, lập tức cường chống muốn chạy trốn, nhưng là Alpha làm sao cho phép? Hắn bắt lấy cánh tay Hạ Mạt, cường thế kéo lêи đỉиɦ đầu, Hạ Mạt giống như con cá bị đặt ở trên thớt, hoàn toàn không có đường lui!
Hạ Mạt dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng hai tay lại bị giam cầm, hai chân cũng bị nam nhân dùng thân thể ngăn chặn, căn bản không thể động đậy!
Cậu hung hăng trừng to mắt nhìn nam nhân trên thân, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi cảnh cáo ông! Đừng đυ.ng tôi! Nếu không tôi nhất định cho ông hối hận!"
"Đừng nói lời ngoan độc, rõ ràng không có một chút lực uy hϊếp nào." Nam nhân cầm lấy dây lưng, trói tay Hạ Mạt vào đầu giường, sau đó dùng đẩy ra vạt áo của Hạ Mạt, chỉ một lúc, cúc áo toàn bộ bị văng ra, lộ ra nửa người trên.
Alpha thật không ngờ thân thể Hạ Mạt sẽ xinh đẹp như vậy. Hắn nhướng mi, ngoài ý muốn nhìn thoáng qua đôi mắt Hạ Mạt: “Dáng dấp của cậu cũng không tệ, là tốt nhất trong số những Omega mà tôi đã từng chạm qua, cũng không biết thân thể có đủ rắn chắc hay không." Hắn tự tay vuốt một chút mông Hạ Mạt, không ngoài dự liệu nhận được sự chống cự quyết liệt của Hạ Mạt
Trong quá trình phản kháng cùng chế ngự, nam nhân bị đầu gối của Hạ Mạt đánh trúng bắp đùi, tuy nói không đến mức rất đau, thực sự làm cho hắn có chút tức giận, hắn lấy ra một ống tiêm màu xanh nhạt từ trong nhẫn không gian: “Có lẽ là thuốc quá nhẹ, lại đến một mũi đi, cũng tiết kiệm cậu lãng phí thể lực." Nam nhân nhếch miệng, nhắm ngay cánh tay của Hạ Mạt không lưu tình chút nào mà đâm xuống.
Hạ Mạt dùng hết toàn lực vùng vẫy không đến nửa phút, rất nhanh liền mất đi khí lực, cả người mềm nhũn nằm ở trên giường, ngay cả lời đều nói không được, chỉ là gắt gao trừng to mắt.
Nam nhân tiện tay ném ống tiêm đã dùng sang một bên: “Nếu như sớm an phận chút thì cũng không vô duyên vô cớ trúng thêm một mũi. Cho nên a, ngoan ngoãn, chờ chúng ta quay xong video là cậu có thể nghỉ ngơi rồi, biết chưa?"
Hạ Mạt không nháy mắt theo dõi hắn, nơi khóe mắt tất cả đều là tơ máu.
Nam nhân hoàn toàn bỏ qua ánh mắt cừu hận của Hạ Mạt, vùi đầu kéo xuống ống tay áo của Hạ Mạt, lộ ra hình giọt nước màu lam xinh dẹp.
Hạ Mạt trừng to mắt như muốn nứt ra
Nam nhân thoả mãn nhìn chằm chằm đồ án kia nửa ngày, thân thể hiện ra phản ứng nguyên thủy nhất, hắn đè thấp nửa người trên, lè lưỡi liếʍ láp hình vẽ.
Hạ Mạt thống khổ nhắm mắt lại.
Đó là nơi của Randall! Chỉ thuộc về Randall! Nhưng là bây giờ lại bị người đàn ông này vũ nhục như thế! Cậu hận không thể nghiền nam nhân thành tro, nhưng là cậu căn bản không có biện pháp phản kháng!
Đời này xem như đã xong ?
Vốn tưởng rằng có thể cùng Randall vượt qua thời khắc gian nan nhất, lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn gãy trong tay Laurent.
Người đàn ông đã nói những chuyện xảy ra sẽ được quay lại, cậu gần như có thể tưởng tượng ra được, chờ hôm nay đi qua, Laurent sẽ dùng sắc mặt kiêu căng vô sỉ gì xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu nên làm cái gì bây giờ?