Chết để làm rõ ý chí hay là tham sống sợ chết?
Không, những thứ này đều không quan trọng
Nước mắt từ rơi xuống từ trong khóe mắt, Hạ Mạt mím môi, âm thầm làm ra quyết định: Cậu sẽ không để cho Laurent dùng bất cứ thứ gì để uy hϊếp Randall. Cho dù là chết, cũng sẽ không làm cho Randall ở thế bị động!
Omega tin tức tố mê người làm cho Alpha vô cùng thỏa mãn, hắn vội vàng và thô lỗ xé mở quần Hạ Mạt, nâng lên hai cái đùi, vận sức chờ phát động.
Máy liên lạc trong lỗ tai vang lên tiếng nổ, Alpha nhíu chặt lông mày, rất nhanh kéo máy liên lạc ra vứt xuống đất, sau đó quay đầu lại giơ ngón tay giữa về phía camera. Sau khi hả giận, xoay đầu lại, vỗ vỗ mặt Hạ Mạt: “Yên tâm đi, tôi sẽ rất ôn nhu."
Hắn cười cười, tách ra hai chân Hạ Mạt, chuẩn bị chạy nước rút, cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến tiếng động đinh tai nhức óc, hắn kinh ngạc nhìn về phía bên đó, còn chưa kịp phản ứng đã bị một quyền mạnh đánh vào quai hàm, cả thân thể thẳng tắp đập vào trên tường!
Hạ Mạt cũng mở to mắt ngay sau đó, khi nhìn đến Randall, trong nháy mắt toàn bộ đau đớn uất ức, phẫn nộ trong đáy lòng bộc phát giống như nước lũ, cậu khóc không ra, nước mắt lại rớt xuống từng viên.
Randall từ đầu đến cuối sắc mặt lạnh lùng, hắn thu hồi cơ giáp loại nhẹ, từ trong nhẫn không gian lấy ra áo ngủ, động tác ôn nhu bọc kín lại Hạ Mạt, sau đó ôm lấy người đi ngoài.
Cảm giác áp thấp phát ra từ toàn thân Randall, Trần Khiết cùng Trương Lợi không hẹn mà cùng mở đường.
Lúc Randall đi ngang qua người bọn họ, bước chân dừng lại, thanh âm trầm thấp nói: "Đem người nơi này toàn bộ mang về, nghiêm hình thẩm vấn!"
"Vâng!"
Randall ôm Hạ Mạt lên Vinh Quang 3000X
Vu Triết cùng Lance ngay ở chủ khoang, trông thấy Hạ Mạt, vội vàng vây quanh.
Vu Triết vóc dáng thấp, hơn nữa Hạ Mạt đem hơn phân nửa khuôn mặt đều chôn ở trong ngực Randall, hắn căn bản là nhìn không thấy Hạ Mạt rốt cuộc như thế nào, chỉ có thể kiễng chân lo lắng suông
Lance lập tức lấy mẫu máu xét nghiệm từ đầu ngón tay của Hạ Mạt.
Randall ôm Hạ Mạt vào phòng nghỉ, đặt lên giường, dùng chăn che kín, sau đó làm bộ đứng dậy.
"A...!" Hạ Mạt lập tức phát ra thanh âm mơ hồ từ trong cổ họng.
Randall quay đầu nhìn cậu.
Hạ Mạt chống lại đôi mắt màu xanh nhạt kia, khóe mắt vốn đã khóc đỏ lại càng đỏ hơn.
Randall cúi người hôn một cái lên trán cậu, nói: "Là ta có lỗi với em."
"Ô ô " Hạ Mạt khó khăn lắc đầu, bởi vì dược hiệu rất mạnh, động tác của cậu rất khó khăn, nhưng mà Randall vẫn là thấy rõ ràng. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt của Hạ Mạt.
Chuông cửa vang lên.
Randall đứng dậy, mở ra cửa kim loại.
Sắc mặt Lance thật không tốt, y cho Randall xem kết quả phân tích trong quang não, thấp giọng nói: "Căn cứ kiểm tra, Hạ Mạt bị tiêm vào thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tin tức tố Omega, hơn nữa lượng thuốc trong cơ thể cậu ấy cơ hồ là gấp hai bình thường. Kỳ sinh lý của cậu ấy đã bị cưỡng ép đến sớm. Thân thể của Omega vốn yếu ớt nhất trong ba loại, kỳ sinh lý cưỡng ép sớm, một khi xử lý không tốt liền sẽ tạo thành ảnh hưởng không cách nào cứu nổi cho thân thể của cậu ấy"
Randall cúi đầu: “Ta hiểu."
"Hoàng huynh." Lance níu cánh tay của Randall
"Làm sao vậy?"
Lance do dự một chút, mặc dù cảm thấy rất xấu hổ, vẫn là nói: "Nếu như có thể, xin không cần áp dụng biện pháp dự phòng"
"? ? ? ? ? ?"
"Chỉ có như vậy mới có thể làm tiêu hao lượng tin tức tố quá thừa trong cơ thể Hạ Mạt."
Randall trầm mặc một lát, nói: "Ta hiểu."
Randall đóng khẽ cửa, không nói một tiếng đi đến bên giường.
Hạ Mạt nằm trên giường, toàn thân nhuộm một màu đỏ mỹ lệ, màu sắc mỹ lệ lan tràn từ khuôn mặt đến l*иg ngực của cậu, làm cho người mơ màng.
Ánh mắt của Randall lưu luyến ở chỗ giữa xương quai xanh tinh xảo và đầu vai, trong lúc nhất thời lại khó có thể thu hồi, nghe thấy Hạ Mạt phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ mới đột nhiên hoàn hồn.
Randall ngồi ở bên mép giường, ngón tay đầy những vết chai dày nhẹ nhàng vuốt cánh môi của Hạ Mạt
Lông mi nồng đậm run nhè nhẹ, Hạ Mạt mở to mắt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Randall. Cậu hé miệng, muốn nói chuyện, nhưng đầu lưỡi của cậu lại như là muốn đối nghịch với cậu, cho dù cậu có cố gắng thế nào thì cũng không thể nói được.
Khớp xương của nam nhân rõ ràng đặt trên bờ môi của cậu.
Hạ Mạt khó khăn hoạt động con mắt, chậm rãi nhìn xuống phía dưới.
"Em bị cho uống thuốc, kỳ sinh lý bị ép đến sớm..."
Hạ Mạt nháy mắt mấy cái, thể hiện mình đã hiểu.
"Ta..." Lời Lance nói làm cho Randall có phần do dự. Một phương diện, hắn không muốn làm cho thân thể của Hạ Mạt bị thương tổn một chút gì; một phương diện khác, hắn lại lo lắng hậu quả của việc không làm bất cứ biện pháp đề phòng nào...
Ai biết lời còn chưa nói hết, ngón tay đặt ở trên môi của Hạ Mạt đã bị ngậm vào trong khoang miệng nóng ướt.
Ngọn lửa bị đè nén bỗng nhiên bùng cháy!
Quản nhiều như vậy làm cái gì? Tỉ lệ thụ thai của Omega mặc dù lớn nhưng cũng chỉ là nhiều hơn so với Beta mà thôi, thế nhưng nếu so sánh với thời kỳ Trái Đất thì vẫn còn thiếu đến đáng thương. Nhớ ngày đó phụ hoàng cùng phụ hậu vì hắn và Lance cũng đã phải phí rất nhiều công phu.
Nghĩ như thế, Randall cũng thả, hắn xoay mình lên giường, vén chăn lên...
Bốn người Lance ngồi ở trên chủ phi thuyền, nguyên một đám thần tình nghiêm túc.
"Laurent đã biết thân phận của Hạ Mạt, nhưng không truyền tin, mục đích của gã rất rõ ràng, chính là nhờ vào đó áp chế chúng ta. Trương Lợi phân tích.
"Gã có thể thô bỉ thêm một chút không?" Lance tức giận bất bình vỗ mặt bàn.
"Nếu như không phải hôm nay bị người phát hiện ra hình ảnh đắc chí của Laurent, hơn nữa Vu Triết siêu tốc định vị, chỉ sợ Hạ Mạt đã..." Câu nói kế tiếp Trương Lợi chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu!
Dựa theo tình cảm của Hạ Mạt đối với Randall, một khi cậu thật sự bị người lăng nhục, nhất định sẽ lựa chọn tự sát! Đây hoàn toàn không là điều ngạc nhiên! Kể từ đó, bọn họ tổn thất không chỉ bạn thân hoặc là người yêu, càng quan trọng hơn là tương lai của Hoàng đảng, tương lai của Lahu tinh cầu.
Trương Lợi nói: "Cân nhắc đến hành động có thể xảy ra tiếp theo của Laurent, chúng ta phải làm tốt sách lược ứng đối."
"Ý của cậu là..." Lance nhìn về phía Trương Lợi.
Vu Triết cùng Trần Khiết đều nghi ngờ nhìn hắn.
"Cùng với bị động phòng thủ, không bằng chủ động tấn công." Con mắt của Trương Lợi hiện ra tinh quang: “Trước mắt mà nói, phân loại nhân chủng của Hạ Mạt như là một chìa khóa, nhưng nếu nghĩ ngược lại, nếu như phân loại nhân chủng của Hạ Mạt không còn là chìa khóa, Laurent còn có thể làm sao?"
"Cậu nói là..."
"Đúng vậy." Trương Lợi cười xảo quyệt: "Điểm này a, dẫn đường dư luận còn phải dựa vào Vu Triết..."
Phủ Nội các tổng lý.
Laurent làm rơi chén trà xuống đất: "Cậu nói cái gì?"
"Kế hoạch vốn đang tiến hành vô cùng thuận lợi, không nghĩ tới bên chỗ Hải sản hoàng thành lại xảy ra sơ xuất! Thếu gia của quán Hải sản Hoàng thành là bạn tốt của Randall, hắn nói chuyện này với..."
"Người kia ta biết, hắn bình thường cơ bản không đi quán hải sản, nhất định là trong đó có vấn đề nên hắn mới đi… Là ai làm ra?"
"Là... Lý Diễm."
"Là ả tình nhân kia của cậu?" Laurent châm chọc hỏi.
Tống Tu cúi đầu: "Thuộc hạ chẳng qua là chơi đùa mà thôi."
Hắn dừng một chút, nói bổ sung: "Thật ra! Chúng ta chọn địa điểm ở quán Hải sản Hoàng thành vốn cũng đã tồn tại khả năng rủi ro."
Laurent bực bội khoát khoát tay: "Được rồi! Bây giờ nghĩ lại kế hoạch trước đó cũng không có tác dụng gì, hiện tại là lúc nghĩ nên khắc phục hậu quả như thế nào!"
"Đại nhân! Tất cả mọi người ở Tiêu Diêu sơn trang đã bị bắt..."
"Ta đã đoán được." Laurent vuốt vuốt huyệt thái dương: "Nghe nói Randall vận dụng đội hộ vệ Hoàng gia?"
"Ừm."
"Ngay cả đội hộ vệ Hoàng gia đều xuất động, có thể thấy được vị trí của Hạ Mạt đối với Randall cao như thế nào. Chuyện hôm nay chỉ sợ không dễ dàng bỏ qua."
"Vậy thì ý của đại nhân là?"
"Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể vững vàng nắm chủ quyền trên tay của chúng ta!"
"Ngài là nói..."
"Đúng vậy! Công bố phân loại nhân chủng của Hạ Mạt!"
"Nếu vậy thì coi như triệt để xé rách mặt sao?"
"Chẳng qua là chuyện sớm hay muộn." Khuôn mặt Laurent tươi cười vặn vẹo: “Cậu tranh thủ thời gian an bài, ta phải đi báo cáo chuyện này cho cha."
"Vâng."
Chuyện Hạ Mạt bị tính kế rơi vào tai của những thành viên chủ chốt, mọi người nhao nhao giận không kềm được! Vị Chinh càng là tức giận đến mức đập bàn tại chỗ.
Lannado nhanh chóng mở cuộc họp khẩn cấp, mười phút sau, các thành viên chủ chốt của Hoàng đảng đã tập trung ở một chỗ.
Trong phòng họp, tất cả mọi người không nói lời nào, không khí ngưng trọng dị thường.
Lannado bất động thanh sắc dò xét nét mặt của đám người Vị Chinh, Diệp Vĩ, sau đó nói: "Cũng may vãn hồi kịp thời..."
Vị Chinh mặt lạnh, không khách khí chút nào đánh gãy lời nói của Lannado: “Bản nguyên soái còn nhớ rõ, lúc trước Randall điện hạ từng thề son sắt cam đoan Hạ Mạt an toàn, lúc này mới bao lâu, Hạ Mạt thiếu chút nữa bị người chà đạp!"
"Không nên tức giận." Lannado đứng dậy đi đến cạnh hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tâm tình của cậu ta có thể hiểu.
Với ta mà nói, Hạ Mạt cũng giống như con ruột, xảy ra chuyện như vậy, trong nội tâm của ta cũng vô cùng khó chịu! Nhưng chuyện trước mắt cũng không phải là nội chiến, cũng không phải chỉ trích lẫn nhau, mà là nghĩ biện pháp vượt qua nguy cơ trước mắt, cùng với dự phòng các chuyện có thể xảy ra sau này."
Vị Chinh sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.
Lannado ngồi trở lại vị trí cũ
Vương thúc đứng dậy nói: "Bệ hạ, Đế hậu, thần có một ý nghĩ."
"Nói đi."
"Từ sau khi biết rõ năng lực của Hạ đại sư, lão thần liền cực kỳ hy vọng Hạ đại sư có thể buông tha thân phận học sinh, an tâm ở tại xưởng chế tạo cơ giáp, thứ nhất có thể tránh việc Hạ đại sư có thể gặp bất trắc khi đang đi học, hơn nữa Hạ đại sư cũng có thể dùng hết toàn lực để chế tạo cơ giáp, nhưng khi đó..." Hắn do dự một chút: "Randall điện hạ cực lực phản đối."