Tiêu Chiến không về phòng mà lên xe bus, nhưng
anh không biết phải đi đâu nữa. Cứ ngồi trên xe thần người ra, cố gắng xua hết đi cảm xúc trong đầu. Anh cảm thấy bản thân không còn động lực nào nữa.
Trường Nhan dò ra số Tiêu Chiến sau đó gọi điện tới, Tiêu Chiến thấy số lạ gọi đến không buồn nghe, nhưng thấy gọi nhiều lần quá nên lại nhấc máy, chưa kịp alo đã có tiếng hét đầu bên kia.
- Tiêu Chiến là tao, tao muốn gặp mày, ngay bây giờ.
Nghe giọng Tiêu Chiến biết ngày là Trường Nhan, giọng anh chả biểu lộ gì là để ý, trả lời.
- Tôi với bà không liên quan gì tới nhau nữa, gặp làm gì ?
- Bố mày chết rồi thì tao thay bố mày dạy dỗ mày. Mày dám bám lấy con trai nhà họ Vương tiếp, mày có muốn lại bị tống vào bệnh viện kia nữa không?
Trương Nhân hánh giọng doạ anh.
Tiêu Chiến nghe vậy cười khẩy, bây giờ anh còn sợ gì nữa, giọng anh cũng đanh lại, từ tốn nói ra từng chưa.
- Bà nghĩ tôi sợ chắc, tôi thách bà đấy.
- Mày đúng là loại này dày nhất mà tao từng thấy, mày có muốn biết năm xưa vì sao Cậu Vương mất trí nhớ quyên hết mọi chuyện của mày không hả?
Tiêu Chiến nghe vậy ngưng thở, đây vẫn chính là vấn đề mà anh canh cánh trong lòng nhất.
Trương Nhan thấy anh không nói gì, biết đã chọn đúng chủ đề mà Tiêu Chiến sỡ hãi nhất rồi, bà ta nói với giọng mỉa mai.
- Năm xưa trong khi mày đang ở trong bệnh viện, thì cậu ta đi theo mẹ mình gặp bác sĩ thôi miên, đồng ý xoá hết tất cả ký ức về mày, chỉ mày thôi. Câu cuối bà ta nghiến răng nói.
- Bà nói láo?
- Mày không tin chứ gì, nhưng mày phải hiểu rõ tính cách của Cậu Vương hơn tao chứ, cậu ta không nguyện ý thì không bao giờ ép được.
Tiêu Chiến cảm thấy không nên tranh cãi với loại người như Trương Nhan nữa, anh tắt máy, sau tắt cả nguồn.
Chỉ là lời nói của Trường Nhan, anh tuyệt đối không thể tin. Nhưng sự thật những lời nói của ba ta vẫn liên tục vang lên trong đầu anh. Tiêu chiến ôm đầu cảm thấy bất lực. Sự thật năm ấy giờ còn quan trọng nữa sao, Vương Nhất Bác năm ấy có lựa chọn thế nào thì tương lai Vương Nhất Bác vẫn không chọn anh.
——
Vương Nhất Bác đợi ở nhà trọ Tiêu Chiến cả một đêm, gọi cho anh thì máy thuê bao.
Lòng cậu như lửa đốt, Doãn Chính bảo chỉ hỏi một chút chuyện ngày xưa của Tiêu Chiến, sau bảo hôm nay cậu đi gặp mặt. Rồi Tiêu Chiến bảo muốn về phòng, nhưng cậu đến thấy phòng anh thì thấy khoá ngoài đợi suốt đêm không thấy anh về. Điện thoại thì không liên hệ được. Anh ấy đi đâu được chứ ?
Vương Nhất Bác ngồi trong xe gần sáng mới chớp mắt được một tý, điện thoại của cậu cũng hết sạch pin. Không có cách nào khác phải về nhà trước đã. Nhưng vưa vào nhà đã thấy mẹ cậu đứng ở trước cửa.
Bà giận sôi người, giơ tay tát cậu một cái. Vương Nhất Bác không tránh mặt lệch sang một bên, cậu cũng nghe Doãn Chính báo mẹ cậu có gọi hỏi nên anh khai hết ra rồi.
- Nhất Bác con có còn xem mẹ là mẹ của con không hả? Con dám bỏ rơi con gái nhà người ta, chạy đi tìm một đứa con trai, cũng không bắt máy của mẹ... mẹ sắp bị con làm tức chết rồi. Bà vương đấm ngực
cả mặt cũng phờ phạc, thức một đêm mà bà đã nhìn già đi trông thấy.
Vương Nhất Bác quỳ xuống, đầu cúi thấp cậu nhẹ giong bảo.
- Mẹ con xin lỗi, nhưng con thật lòng thích anh ấy. Mong mẹ có thể ủng hộ.
Bà Vương ngã nhào ra sau, may thay có giúp việc chạy lại đỡ, năm xưa mọi chuyện đều đã chấm dứt rồi tại sao nó lại một lần lặp lại.
- Con biết mẹ rất khó chấp nhận, nhưng con quyết định rồi, con sẽ không thay đổi.
Bà Vương chảy nước mắt, bây giờ bà không thể như năm xưa nhốt con trai bà lại, nó giờ trưởng thành rồi thay bố nó quản cả công ty rồi. Mà tính cách của con trai bà còn không hiểu sao.
Năm ấy bà tốn bao nhiêu tiền cho Trường Nhan đưa Tiêu Chiến vào viện tâm thần, sau tạo chứng cứ giả lừa cậu anh nhận tiền đi du học, lấy điện thoại của Tiêu Chiến nhắn cho cậu. Nhưng vẫn không có kết quả, Vương Nhất Bác vẫn đòi sống chết đi tìm anh. Đến cuối bà mới phải nhờ người tìm bác sĩ thôi miên cậu.
Hiện tại vẫn là kết quả bà không ngờ nhất.
- Đi thay đồ ăn sáng rồi đến công ty đi, mẹ vẫn sẽ không đồng ý đâu, con hay suy nghĩ cho kỹ.
Bà bảo với Vương Nhất Bác sau đấy bảo giúp việc đưa bà về phòng. Bà muốn thử nói chuyện với ông Vương xem có cách nào không, năm xưa ông ấy bận chuyện công ty nên bảo bà tự khuyên nhủ con trai, đến giờ thì lại chạy theo lũ bạn già đi du lịch mãi
chưa thấy về.
- Thôi giờ con trai cũng lớn rồi bà quản nhiều làm gì? Bà ép nó hai mươi mấy năm trời theo ý bà rồi. Giờ xem như ý trời rồi không tránh được đâu.
Được cả bố lẫn con, bà Vương thật sự bị tức chết.
——
Vương Nhất Bác lên phòng sạc pin trước, mở được máy liền nhấn số Tiêu Chiến. Cậu mừng rỡ, điện thoại cuối cùng cũng có chuông rồi.
Tiêu Chiến về phòng rồi, anh sắp xếp một chút. Quyết định viết đơn xin nghỉ việc.
Điện thoại hiện thị số Vương Nhất Bác gọi đến, chần chờ một lúc anh vẫn quyết định bắt máy.
- Tiêu Chiến tối qua anh đi đâu, sao không về phòng?
- Vương Tổng, tôi đi đâu là việc của tôi, ngoài giờ làm cậu không có quền quản?
Vương Nhất Bác lần đầu nghe thấy giọng lạnh tanh của anh, không khỏi lo lắng.
- Anh về phòng chưa, tôi có chuyện muốn nói, để tôi qua đón nhé.
- Không cần cậu qua, tôi không muốn gặp cậu. Hôm nay tôi cũng viết đơn xin nghỉ gửi mail cho Trưởng phòng rồi.
Rồi chả chờ Vương Nhất Bác trả lời nữa, anh cụp máy. Mà đầu kia cậu nghe anh nói xong liền phát hoảng, Tiêu Chiến lần này giận lớn rồi sau đó vội vàng thay quần áo rồi lấy chìa khoá với điện thoại chạy đi luôn.
Sang đến nơi vừa khéo bắt gắp Tiêu Chiến đang rời khỏi phòng trọ. Tiêu Chiến thấy xe cậu, cắm mặt đi thẳng. Vương Nhất Bác vội xuống xe chạy lại kéo tay anh.
- Tiêu Chiến nghe tôi nói, tôi muốn giải thích.
Tiêu Chiến giật ta ra, vẫn không quan tâm cậu chạy lên đứng chặn trước mặt anh.
- Anh dừng lại nghe tôi nói.
- Cậu xem tôi là gì, là trò đùa của cậu chắc, cút.
- Tôi biết mình sai nhưng hãy nghe tôi giải thích được không? Vụ gặp mặt hôm qua chỉ là tôi đã hứa với Doãn Chính...
- Cậu hứa với người khác rồi cậu xem tôi là gì, là sự đường đột rồi xin lỗi sao. Tiêu Chiến cắt ngang, càng nghe anh càng tức giận hơn.
Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân sai thật rồi, cậu lại ôm anh nhưng Tiêu Chiến nhất quyết vùng ra.
- Cậu có thả tôi ra không hả?
- Không, anh không tha lỗi tôi không thả?
Vương Nhất Bác ôm chặt anh không thả, Tiêu Chiến cố dãy ra nhưng lực tay cậu lớn quá không tài nào thoát ra được. Dằng co mãi cũng không xong, Tiêu Chiến cuối cùng cũng đồng ý lên xe nói chuyện.
Vương Nhất Bác vòng tay cài dây an toàn cho anh, nhẹ nhàng bảo.
- Đi ăn đã nhé.
Tiêu Chiến không nói gì ngoảnh mặt sang bên, cả ngày hôm qua anh không ăn gì sáng về chỉ pha mì ăn
cũng không ngủ được, cả người bây giờ hết sức mệt mỏi.
- Tiêu Chiến tôi xin lỗi vì không nghĩ đến cảm nhận của anh. Hôm ở Hàn tôi muốn gọi Doãn Chính hỏi một chút về tình cảm của tôi dù sao lần đầu tôi có cảm giác thích một người, tôi muốn anh ấy tư vấn. Lại không ngờ anh ấy bảo tôi quá nhanh nên bắt tôi phải xác nhận lại....không ngờ tôi lại vô tình làm tổn thương anh. Hôm qua tôi đi gặp mặt và tôi đã quyết
định rồi.
Tiêu Chiến tôi thích anh.
Vương Nhất Bác đưa một tay ra nắm lấy tay anh, xoa nhẹ nhẹ lên bàn tay anh. Tiêu Chiến vẫn không ngoảnh mặt lại nhưng nước mắt đã rơi xuống.
- Thế còn bố mẹ cậu thì sao, họ sẽ không bao giờ chấp nhận tôi.
- Sáng nay tôi nói với mẹ rồi, mọi chuyện chúng ta sẽ giải quyết từ từ.
Tiêu Chiến nghe vậy giật mình ngoảnh sang, Vương Nhất Bác nói chuyện với bà vương rồi sao. Cậu thấy cả mặt anh toàn là nước mắt, giật mình lái xe dừng lại bên đường. Vôi vàng đưa tay lau đi nước mắt cho anh.
- Cậu...cậu nói chuyện về tôi rồi sao? Giọng anh run run.
- Là Doãn Chính bảo với mẹ, sáng nay tôi về bảo lại rồi. Cả hai chúng ta sẽ cùng thuyết phục bà ấy được không?
Xong rồi cậu lại nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng trấn an Tiêu Chiến.
- Nhất Bác mẹ em sẽ không đồng ý đâu, bà ấy sẽ không bao giờ đồng ý đâu.
Những ký ức kinh khủng năm ấy ở bệnh viện vẫn khiến Tiêu Chiến sợ hãi, tuy bây giờ Vương Nhất Bác ở đây rồi nhưng mọi chuyện vẫn chưa thể chắc chắn được. Em ấy vẫn chưa nhớ lại, lỡ may những lời Trường Nhan bảo là thật, lỡ may em ấy lại thay đổi thì sao. Mấy chuyện xảy ra gần đây khiến Tiêu Chiến không tự tin nữa.
- Tiêu Chiến anh đừng lo lắng, tôi sẽ thuyết phục được mẹ, nhất định sẽ thuyết phục được.
———/