Chương này Yibo đổi xưng hô nhé
————
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đi ăn, rồi sau đó muốn đem Tiêu Chiến về nhà riêng của cậu. Nhưng Tiêu Chiến nhất quyết từ chối, anh sợ sẽ gặp bà Vương. Vì hôm qua anh lang thang ngoài đường cả đêm nên bị cảm lạnh một chút.
- Anh hơi sốt rồi, mà phòng trọ kia điều hoà lò sưởi cũng không có về nhà em nghỉ ngơi sẽ nhanh khỏi hơn. Vương Nhất Bác vẫn cố thuyết phục anh.
- Không, Tiêu Chiên vẫn lắc đầu.
- Vậy thì về nghỉ sau lúc nào khỏi thì anh lại về phòng được không?
- Em xong sẽ đến công ty à? Tiêu Chiến nắm lấy một góc áo cậu, lòng anh vẫn bất an.
- Không, lúc nào anh khỏi em sẽ đi em ở nhà xử lý công việc cũng được. Về với em nhé.
Ánh mắt cậu tha thiết, lâu lắm rồi Tiêu Chiến mới được nhìn bộ dáng này của cậu, cuối cùng anh cũng mềm lòng mà gật đầu.
Vương Nhất Bác lấy chìa khoá phòng trọ anh gọi người qua lấy đồ cho Tiêu Chiến, còn dặn phải lấy hết đồ đạc của anh sau đấy thì đưa tiền cho bà chủ trọ báo không thuê nữa, cũng vì vụ chờ tối hôm qua nên cậu chính là muốn đem anh về luôn. Tính cách Tiêu Chiến vốn hiền lành, cậu ninh nọt chắc anh sẽ không mắng cậu đâu.
Căn nhà riêng này trong một lần đấu thầu bất động sản mà cậu nhận được, nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa ở lần nào vì nó khá là xa công ty. Nội thất có đầy đủ hết rồi nhưng lâu không sử dụng vẫn có chút bụi nên cậu gọi người qua dọn dẹp và thay hết chăn gối trước. Xong xuôi mới đem Tiêu Chiến về.
Về nhà cậu bắt anh uống thuốc rồi đưa vào phòng nằm nghỉ luôn, cậu cẩn thận đắp lại chăn cho Tiêu Chiến rồi ôn nhu sờ đầu anh. Tiêu Chiến mở to mắt nhìn cậu, hỏi.
- Mắt em có quầng thâm kìa, em cũng nghỉ tý đi. Vốn anh định bảo cậu về phòng nghỉ, ai dè Vương Nhất Bác nghe xong gật đầu mạnh một cái rồi chui tọt lên giường ôm chặt Tiêu Chiến.
- Ngủ thôi. Cậu hài lòng bảo.
Tiêu Chiến bị bất ngờ, cố đẩy cậu ra.
- Này em phải về phòng đi chứ ?
- Không, em ngủ đây.
- Thế thả anh ra em ôm chặt thế anh làm sao ngủ được?
Vương Nhất Bác thả lỏng tay nhưng vẫn ôm lấy anh. Sau đấy kéo người anh quay lại mặt đối diện với cậu, từ khi làm hoà được với Tiêu Chiến cậu luôn bật chế độ ôn nhu với anh, làm anh nhớ tới ngày xưa mỗi lần như thế anh thường gọi cậu là Vương Điềm Điềm. Vì mỗi lần cậu cười rất đẹp mà cười mỉm càng thấy rất đáng yêu.
- Anh rất nhớ em Điềm Điềm.
- Điềm Điềm là ai?
Tiêu Chiến che miệng cười, có nói em cũng không nhớ đâu.
- Nói là ai hả ?
Vương Nhất Bác bắt đầu cau mày, siết tay ở eo anh.
Làm Tiêu Chiến giật thót mình A một cái. Anh vô tội nhìn cậu, không ngờ người này còn đi phát giận với bản thân mình.
- Là tên mà anh thường hay gọi em.
Anh nhớ mỗi lần gọi cậu như thế, tâm trạng tốt liền chạy tới anh làm nũng còn không tốt là bày tỏ bộ dáng ghét bỏ. Hiện tại cũng vậy Vương Nhất Bác không thích cái tên này vì cậu không nhớ gì cả.
- Không thích, em thích gọi là Nhất Bác.
- Nhất Bác à. Tiêu Chiến nghe lời ngoan ngoãn gọi.
Nghe thấy tâm cậu liền nhũn, cười nhìn anh rồi đưa miệng lại hôn anh, Tiêu Chiến bị cậu hôn cho đỏ bừng cả mặt, suýt không thở nổi.
Cậu vỗ vỗ sau lưng anh nhẹ nhàng bảo.
- Ngủ nào.
Sau đấy lấy điện thoại bật chế độ im lặng, Vương Tổng nhà ta chính là không muốn ai làm phiền cậu bồi người yêu ngủ.
Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mãi đến tận 4 giờ chiều Tiêu Chiến mới tỉnh dậy. Anh ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của Vương Nhất Bác, cậu ở đây rồi ruốt cuộc cũng ở bên cạnh anh rồi. Tiêu Chiến nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, anh muốn dậy. Nhưng vừa động một tý Vương Nhất Bác liền siết chặt tay hơn.
- Ngoan, ngủ thêm một chút nữa đi.
- Anh muốn đi siêu thị để còn chuẩn bị bữa tối hơn 4 giờ rồi.
Nghe vậy cậu đưa tay lên sờ trán anh, hết sốt rồi.
- Vậy để em đưa anh đi.
Cả hai đi siêu thị líu ríu với nhau chọn đồ giống như một đôi vừa mới kết hôn vậy. Tiêu Chiến mua nguyên liệu muốn tối nay làm một nổi lẩu, xong xuôi tất cả đồ vừa được Vương tổng trả tiền vừa được cậu xách cho.
Tiêu Chiến mua một chiếc tạp dề xinh xinh có in hình chú bọt biển vàng mà anh thích nhất, sung sướиɠ đeo vào sau sắn tay áo lên để rửa đồ. Vương Nhất Bác chịu không nổi sự đáng yêu của anh liền chạy lại ôm từ sau lưng Tiêu Chiến, còn hôn chụt vào gáy anh. Tiêu Chiến cũng mặc kệ câu chuyên tâm rửa đồ.
Đồ được chuẩn bị xong, Tiêu Chiến chỉ cần chế biến nước lẩu là có thể ăn được rồi. Xong xuôi cả hai ngồi sát nhau hì hụp ăn, giương mặt Tiêu Chiến bừng lên hạnh phúc. Anh giường như đã quên đi mọi chuyện vừa xảy ra, quyên đi sự sợ hãi trong lòng anh. Chung quy lại anh cảm thấy chỉ cần không ở một mình, có cậu ở bên cạnh yêu thương anh thì mọi buồn phiền lo toan sẽ tan biến hết.
Vương Nhất Bác cũng vậy, cuối cùng cậu cũng có được cảm xúc vui vẻ thế nào khi ở cạnh người mình thích. Một khắc cũng muốn dính lấy anh, hận không thể kẹp anh bên người cậu.
- Ăn xong tụi mình xem phim nhé. Tiêu Chiến đề nghị.
- Được. Tất nhiên là Vương Nhất Bác đồng ý.
Tiêu Chiến khẽ cười, xấu xa đề nghị tiếp.
- Anh muốn xem phim kinh dị.
- Kinh dị ư, hình như dạo đây không có phim gì hay đâu, đổi thể loại khác đi.
Tiêu Chiến cười thầm trong bụng, anh biết cậu sợ nhất bóng tối côn trùng với phim kinh dị. Haha Nhất Bác à em không cần giả bộ đâu.
- Nhưng mà anh chỉ muốn xem phim kinh dị thôi.
Vương Nhất Bác không chống đỡ nổi mặt méo mó gật đầu với anh, Tiêu Chiến thấy vậy không nhịn nổi nữa ôm bụng cười ha hả.
- Nhất Bác à rõ ràng là em sợ phim kinh dị nhất mà, giờ còn muốn xem à hâhha
Không ngờ lại bị anh trêu, lỗ tai cậu đỏ lên. Sau đó chồm người qua bịt miệng anh. Tiêu Chiến lần thứ 2 trong ngày bị cậu hôn cho suýt nghẹt thở.
- Sau còn dám trêu em nữa không? Cậu liếʍ môi hếch mặt với anh.
Tiêu Chiến thở hổn hển xua tay với cậu tỏ ý biết lỗi rồi.
Cuối cùng hai người chọn đi chọn lại, chọn một bộ phim hàn quốc tình cảm lãng mãn. Tiêu Chiến thì chăm chú xem phim còn Vương Nhất Bác chính là không thèm xem, chuyện tâm ăn đậu hủ của Tiêu Chiến.
Cậu hôn nhẹ vành tai của Tiêu Chiến, làm anh bị nhột quay đầu lại trừng cậu, em còn muốn phá anh đến bao giờ hả? Có chịu xem phim không thì bảo.
Vương Nhất Bác nhìn anh mắt cong lên cười cười sau đó liền hôn lên môi anh, nụ hôn lần này nhẹ nhàng nên Tiêu Chiến dễ dàng đáp lại. Cả hai miệng lưỡi quấn lấy nhau ngọt ngào, tay cậu còn không an phận thò vào áo sờ vào người anh.
Cậu ép sát người anh lại, Tiêu Chiến thấy vật cưng cứng chọc vào bụng anh liền giật mình, hai má đỏ bừng lên. Vương Nhất Bác buông môi anh ra thở dốc.
- Tiêu Chiến...em muốn.
Tiêu Chiến nghe vậy ôm mặt, mặt anh nóng lắm rồi. Thấy cậu nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, xoa xoa hai má đang đỏ hồng của Tiêu Chiến.
- Tiêu Chiến có thể không?
Nhưng Tiêu Chiến không trả lời cũng không gật đầu mà vùi mặt vào ngực cậu như ngầm đồng ý. Vương Nhất Bác liền bế thốc anh lên mang vào phòng.
Đặt Tiêu Chiến xuống giường Vương Nhất Bác liền ngấu nghiến hôn lấy anh, sau đó hôn sang vành tai rồi lại xuống cổ. Tay phía đươi vén áo anh lên, ngực Tiêu Chiến trần trụi lộ ra hai điểm hồng nhạt trước mặt cậu. Cậu liền cúi xuống hôn lấy, cả người Tiêu Chiến run rẩy không ngừng giọng anh nỉ non.
- Nhất Bác ...đừng em đừng hôn nó.
Nhưng giọng anh càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu hơn, cậu mυ'ŧ mạnh một cái hài lòng nhìn Tiêu Chiến run lên. Phía dưới của anh cũng đã cứng rồi. Sau đó cậu liền nhanh chóng lột quần anh.
Thời điểm Vương Nhất Bác đi vào, vì không có vật bôi trơn nên Tiêu Chiến khá khổ sở, nhưng khi quen với kích thước của cậu rồi thì dần dần mới có kɧoáı ©ảʍ. Động tác của Vương Nhất Bác cứ tăng lên từ từ, cậu nhìn khuôn mặt khả ái của anh cùng đôi mắt thì ngập nước liền như muốn gặm nát Tiêu Chiến. Phía dưới tăng động tác, thúc càng mạnh.
Tiêu Chiến không chịu nổi khóc nấc lên, nhưng hai chân vẫn cặp chặt vào hông cậu hai tay ôm lấy bả vai cậu còn không cẩn thận mà cào lên.
Thời gian trôi đi, cuối cùng cả hai cũng đồng thời bắn ra. Vương Nhất Bắc xoay người xuống để anh nằm trên người mình, hai tay cậu ôm chặt lấy Tiêu Chiến. Còn Tiêu Chiến thời điểm này bị cậu làm cho mờ mịt nửa tỉnh nữa mê không động đậy được gì nữa.
Một lúc sau Vương Nhất Bác mới bế anh vào nhà tắm, vệ sinh cho cả hai. Cậu lấy bộ khác mặc vào cho Tiêu Chiến, sau đấy lấy nước ấm cùng một viên thuốc cảm cho anh uống, lúc nãy làm anh hét qua nhiều nên sợ mai lỡ may Tiêu Chiến lại bị cảm.
Xong xuôi đặt anh nằm xuống, rồi cậu cũng thay đồ đi lên, đưa đầu anh gối lên tay cậu còn một tay kia vòng lấy ôm anh. Cả hai cứ thế lại tiến vào mộng đẹp.
Vương Nhất Bác cảm thán đây quả là một ngày tuyệt vời nhất đối với cậu.
——-/
Viết H thiệt khó khăn mà, truyện sắp end rồi mn ạ