Khi buổi biểu diễn bắt đầu họ cũng an tọa tại hàng ghế khán giả dưới sân khấu, Lí Thời Trữ khoác vai Tống Tuần ôm cậu vào lòng che chở.
Hai người họ xem xong tiết mục “Đệ Tử Quy” của Lí Cảnh Hòa rồi lặng lẽ rời đi vì Tống Tuần muốn đi vệ sinh. Lí Thời Trữ dắt cậu vòng qua khu vườn trường, đến nhà vệ sinh khu lớp học.
Lí Thời Trữ vào trong xem xét rồi dắt Tống Tuần vào, Tống Tuần vẫn hơi sợ, vì cậu mặc váy vào nhà vệ sinh nam, nhỡ ai nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào.
“Vào buồng riêng không?” Gã đàn ông ngậm vành tai cậu hỏi.
Tống Tuần liếc ngang dọc vẫn có chút bất an, cậu vội vàng gật đầu.
Lí Thời Trữ phá lên cười bên tai cậu, hắn vòng tay qua eo Tống Tuần ôm vào buồng ngăn. Hắn vén váy cậu lên rồi luồn tay vào qυầи ɭóŧ móc ra dươиɠ ѵậŧ nhỏ, hắn lại cười, “Đúng là có tật giật mình.”
Tống Tuần bị lời nói của hắn chọc giận muốn khóc, gã đàn ông đang chế giễu cậu có tật phải giật mình. Cậu phồng mũi giãy giụa trong lòng hắn.
Lí Thời Trữ cầm cây gậy thịt nho nhỏ vuốt nhẹ lên lỗ niệu đạo, vừa cười vừa huýt sáo, “Sao lại bướng thế nhỉ? Đi tiểu nhanh lên, hay muốn ông xã bế lên xi em bé tè nào?”
Nướ© ŧıểυ chảy róc rách trong tiếng huýt sáo của hắn, lúc này gã đàn ông vẫn đang cười cậu, “Đúng là tiểu thư, đi vệ sinh cũng phải có kẻ hầu.”
Tống Tuần cáu giận chọc hắn thật mạnh, nhưng gã đàn ông chẳng để ý, hắn vùi đầu vào cổ Tống Tuần ghé bên tai cậu hôn liếʍ, “Có cần ông xã liếʍ cho sạch không?”
Tống Tuần quay ngoắt đầu trách hắn, “Anh là đồ xấu xa!”
“Hửm?” Lí Thời Trữ hôn khóe môi cậu, “Anh xấu chỗ nào?”
“Em không muốn đến đây, lần sau em không đến nữa đâu.” Tống Tuần lên án hắn.
“Em không muốn đến à? Vì sao?”
“Em không thích, nhiều người quá, những người đó thật đáng ghét, em không muốn nói chuyện với họ, em muốn ở nhà.” Cậu nắm lấy cà vạt của hắn, động tác này đã trở thành thói quen vụn vặt của cậu.
“Không muốn ra ngoài gặp con người à? Anh tưởng em hận anh nhốt em trong nhà mà?” Hơi thở của hắn phả lên má Tống Tuần nong nóng.
Tống Tuần cúi đầu nhìn nướ© ŧıểυ dưới bồn cầu, vàng khè và có mùi khai nồng làm người ta phát ói.
Cậu rùng mình theo bản năng sinh lý, nghẹn giọng, “Em có nói thế đâu, em thích ở nhà, chỉ cần có anh với Cảnh Hòa là được rồi, anh còn thế này em ghét anh đấy.”
Lí Thời Trữ thấy chóp mũi cậu ửng lên như sắp khóc bèn cúi đầu dỗ dành, “Ừ ông xã sai rồi được không? Sau không đi đâu nữa, ở nhà cả ngày nhé?”
Tống Tuần sụt sịt quay lại hôn gã.
“Vậy thì phải giữ lời, sau này em phải ngoan ngoãn ở trong nhà không được đi ra ngoài, nếu em không nghe lời anh sẽ giận đấy.”
Gã đàn ông đứng sau lưng ôm chặt lấy cậu, cánh môi dán vào nhau đầu lưỡi cũng quyện vào cùng, tiếng nước khả nghi vang lên trong buồng riêng của nhà vệ sinh, hơi thở gấp gáp mờ ám dính lấy nhau, ngọn lửa du͙© vọиɠ lại nhen nhóm.
Gã đàn ông cởi khóa kéo sau lưng cậu, Tống Tuần mặc một chiếc áσ ɭóŧ rất đặc biệt. Không giống với đồ lót của phụ nữ, cậu không có đôi gò bồng đảo. Vì mỗi đêm gã đàn ông ngậm đầṳ ѵú cậu đi ngủ, ngày thứ hai đầu nhũ bị mυ'ŧ đến sưng đỏ, thậm chí có lúc bị rách da, khi mặc áo lớp vải cọ lên đau nhói, nên về sau gã đàn ông mang thứ này về cho cậu.
Hắn luồn tay vào áo ngực của Tống Tuần, bóp đầu nhũ còn chưa hết sưng kéo ra ngoài. Tống Tuần cau mày nhúc nhích bị gã đàn ông ôm càng chặt, “Ngoan nào, để ông xã sờ.”
Tống Tuần run nhẹ trong bàn tay thô ráp và nụ hôn cuồng nhiệt, đầṳ ѵú nhỏ bé bị hắn liên tục xoa bóp đùa nghịch, kɧoáı ©ảʍ đan xen cơn đau như kim chích, “Không được, ông xã, chúng ta phải về đón Cảnh Hòa.”
Lí Thời Trữ cách một lớp quần cọ hạ thân đã cương cứng lên mông Tống Tuần, Tống Tuần mềm nhũn người lả vào lòng gã thở gấp. Cậu đã quen với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông, đối với cậu mà nói tìиɧ ɖu͙© là sự hưởng thụ không gì sánh bằng.
“Không sao đâu, bên nội khác đến đón, mẹ vẫn luôn muốn đến đây tham quan, chút nữa sẽ đón Cảnh Hòa về nhà nội.” Lí Thời Trữ vỗ mông vểnh, dươиɠ ѵậŧ thô to vẫn đang tiếp tục ma sát.
Tống Tuần ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi ướt long lanh, “Vậy, vậy em phải đi chào mẹ một tiếng.”
Tất nhiên là cậu không muốn đi, Tống Tuần nhát gan ngại giao tiếp, trong gia tộc lớn thị phi cũng nhiều, nhưng có Lí Thời Trữ che chở nên hiếm khi để cậu gặp mặt trực tiếp.
Hắn nhấc bổng cậu lên, hai chân Tống Tuần rời mặt đất làm cậu có chút chông chênh. Thời Trữ cách một lớp vải ấn dươиɠ ѵậŧ vào giữa hai đùi cậu, “Anh thế này rồi em định bỏ anh đi gặp ai? Hử?”
Tống Tuần vui vẻ nở nụ cười như vầng trăng, tay mò xuống dưới cởi thắt lưng và quần hắn, cậu vừa hôn môi với gã đàn ông vừa mân mê dươиɠ ѵậŧ thô cứng đáng sợ đó. Bàn tay Tống Tuần rất mềm mịn, cậu có thể cảm nhận một cách rõ ràng những đường gân đang đập thịch thịch và qυყ đầυ dữ tợn đang tiết dịch nhờn. Bàn tay nhỏ bé của cậu nắm không hết thứ đó, mỗi khi thủ da^ʍ cho gã, cậu lại nghĩ bên dưới của mình vậy mà có thể ngậm thứ to lớn đến đáng sợ thế này, thật là không thể tin nổi.
Cậu đã biết thủ da^ʍ cho gã đàn ông một cách rất thuần thục, động tác rất nhanh và thành thục chăm sóc những điểm nhạy cảm trên cán gậy. Tống Tuần quỳ xuống vùi mặt xuống háng gã đàn ông, cảm nhận mùi xạ hương xâm chiếm khứu giác nơi tinh hoàn và lôиɠ ʍυ rậm rạp. Cậu đã có chút say lòng, đầu ngón tay mơn trớn lỗ niệu đạo, đôi môi nhỏ ngậm lấy tinh hoàn trương phồng, lúng búng liếʍ mυ'ŧ.
Cậu nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang ngẩng cao, nhìn qυყ đầυ như đang bốc khí nóng mà nghịch ngợm, cậu dùng cái lỗ nhỏ đang tiết dịch đó tỉ mỉ bôi lên cánh môi của mình. Tống Tuần híp mắt ngẩng đầu nhìn gã đàn ông rồi nở nụ cười, tươi đẹp như một đóa hoa hướng dương, đôi môi bôi dịch nhờn mọng nước đỏ hồng, Tống Tuần như một yêu tinh hút tinh khí hại người, “Ông xã, môi em đẹp không?”
Lí Thời Trữ kéo cậu lên, trái tim hắn bị đứa nhóc này làm tan chảy. Hắn ôm mặt Tống Tuần len đầu lưỡi vào đôi môi nhỏ, mυ'ŧ nuốt nước miếng của cục cưng, mùi tanh mặn của dịch nhờn lan ra tưa lưỡi, hắn nghe thấy giọng nói của chính mình khàn khàn, tràn đầy du͙© vọиɠ, “Đẹp, cục cưng của anh đẹp lắm.”
Hắn vén váy Tống Tuần lên, không cởϊ qυầи lót ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ ra mà cứ thế vạch mép đũng quần đâm vào hoa huyệt dâʍ đãиɠ.
Hiển nhiên là Tống Tuần chưa sẵn sàng, cả người cậu co rúm lại, hai phiến âm môi bị banh rộng vì dươиɠ ѵậŧ to lớn chen chúc vào giữa, như một đóa ra mềm mại đẫm nước. Âʍ đa͙σ nóng ấm co bóp thật chặt siết lấy hung khí nóng bỏng của gã, sướиɠ đến mức Lí Thời Trữ muốn bắn tinh. Hắn ôm đùi cậu đè lên vách buồng bắt đầu phóng túng làʍ t̠ìиɦ, thúc đến Tống Tuần ngẩng mặt lên rêи ɾỉ, cơ thể đẫm mồ hôi, thậm chí dâʍ ɖị©ɧ dưới hạ thân bắn dính xuống đất.
Tư thế này làm Tống Tuần sợ hãi, cậu bám chặt lấy cổ hắn, dang rộng chân hầu hạ, dươиɠ ѵậŧ của Lí Thời Trữ thô to dữ tợn như dụng cụ hành hình, không ngừng thô bạo nghiền nát điểm G trong âʍ đa͙σ, những cú thúc nóng bỏng và mãnh liệt làm cổ tử ©υиɠ của Tống Tuần tê dại, nhưng chẳng hề đau đớn mà trái lại, cơ thể cậu nóng bừng run rẩy, cậu thật sung sướиɠ, vì trên đời này còn gì sướиɠ bằng kɧoáı ©ảʍ khi làʍ t̠ìиɦ với Lí Thời Trữ.
Dươиɠ ѵậŧ của gã đàn ông liên tục thúc vào trong cơ thể cậu, vừa nhanh vừa mạnh như muốn đóng chặt vào trong, thúc đến mức Tống Tuần cũng lắc eo chuyển động phối hợp, lưng cậu dán lên vách buồng, hạ thân phát ra tiếng va chạm của da thịt, nhịp nhàng như một điệu nhạc da^ʍ mĩ.
Không biết đã qua bao lâu, mông Tống Tuần đã giăng đầy những dấu tay đỏ tía của gã đàn ông, cậu sắp lêи đỉиɦ, sắp nhìn thấy ánh sáng trắng xóa của cơn cực khoái.
Cả người cậu lẩy bẩy cảm nhận kɧoáı ©ảʍ không tự chủ được, âʍ đa͙σ co bóp kịch liệt, niệu đạo bắn ra một dòng nước trắng, cơn kɧoáı ©ảʍ ấm nóng như nước chạy dọc âʍ ѵậŧ và bụng dưới rồi lan ra khắp cơ thể. Cả người cậu lâng lâng như đang phiêu trên không trung.
Cùng lúc đó gã đàn ông hừ một tiếng, toàn thân căng cứng thúc thật sâu vào trong âʍ đa͙σ, bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nóng bỏng như dung nham.
Yết hầu Lí Thời Trữ chuyển động vài lần, hắn thả Tống Tuần xuống, vùi vào hõm cổ giăng kín mồ hôi tỉ mỉ hôn lên đó.
Hai chân thon vừa chạm đất suýt thì quỳ xuống vì thoát lực, gã đàn ông dìu lên cậu mới miễn cưỡng đứng vững, cậu lẩm bẩm trong miệng, “Ông xã.”
Lí Thời Trữ ngẩng đầu hôn cậu, hai người hôn môi trong buồng nhỏ, quyến luyến khó rời.