Lí Thời Trữ ngồi trên bệ bồn cầu, tay nhấc mông Tống Tuần để cậu giẫm lên hai bên của bệ, cậu lúng túng đặt tay trên vai hắn không dám ngồi xuống.
Qυყ đầυ to lớn đã chen vào khe thịt, cán gậy cương cứng màu đỏ tía như một con rồng hung dữ, đang vội vã muốn đâm chọc vào hoa huyệt mềm mại. Tống Tuần như bị bỏng giãy giụa muốn trèo xuống khỏi người gã đàn ông, nhưng lại bị hắn giữ chặt lại, “Nhanh lên, bên dưới ông xã nhớ em nhớ đến đau lòng.”
Tống Tuần cắn môi cũng đành ngồi xuống, khe thịt banh rộng như chịu hành hình, khi không có kɧoáı ©ảʍ thì thời gian ngắn ngủi đó đằng đẵng như cả một đời, cây gậy cắm thẳng đến cổ tử ©υиɠ làm âʍ đa͙σ căng như sắp rách. Mặt mũi Tống Tuần trắng bệch, cậu ngẩng cổ lên nức nở, hạ thân đau đớn khi thứ đó đâm vào nhịp nhàng.
Gã đàn ông đỡ lấy khuỷu tay cậu dưới hông dùng sức đâm, Tống Tuần không ngừng bị nảy lên rồi lập tức hẫng xuống, thịt mông gợn sóng khi rơi xuống đùi gã, cảm giác bị thúc đáng sợ đến mức như sắp đâm xuyên âʍ đa͙σ này làm cậu muốn ngạt thở.
Âʍ ѵậŧ đang sưng lên không ngừng bị lôиɠ ʍυ của gã đàn ông cọ vào, vừa nhói vừa ngứa như có dòng điện chạy khắp cơ thể. Eo Tống Tuần bắt đầu đong đưa phối hợp với những cái thúc mạnh mẽ, cậu như một đứa trẻ say mê tìиɧ ɖu͙©, xinh đẹp và dâʍ đãиɠ.
“Em chết mất, không được nữa a... chậm chút, ưm, sướиɠ chết...” Cả người cậu nảy lên vì sức mạnh đáng sợ của hắn, khi rơi xuống toàn thân rung lên. Cậu khóc nức run rẩy, âʍ đa͙σ như sắp bị cây dương vậy nóng bỏng thô to đó đâm nát, miệng huyệt rát nóng như bị thiêu đốt. Dâʍ ɖị©ɧ đẫm ướt xung quanh làm hai âm môi trông thật mọng nước, càng làm cây gậy thịt đang cắm bên trong trở nên thật dữ tợn.
Da đầu Tống Tuần tê dại, tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ không ngừng tuôn ra từ đôi môi nhỏ. Bỗng Lí Thời Trữ dùng một tay bịt miệng cậu, ánh mắt hắn đen kịt tràn ngập du͙© vọиɠ nhìn chằm chằm vào cậu, “Xuỵt!”
Gương mặt Tống Tuần còn vương những vệt nước mắt, hai má nhuốm sắc hồng của tìиɧ ɖu͙©. Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhút nhát cắn môi không dám rên nữa, gã đàn ông vòng tay ôm eo cậu, hôn mυ'ŧ đầu nhũ hồng hào đang dựng lên.
Cậu nghe thấy có người bước vào trong, tiếng giày da lộp cộp rất rõ ràng, Tống Tuần sợ đến mức hai tay bịt miệng trợn tròn mắt.
Lí Thời Trữ thấy cậu sợ hãi thì hôn lên cằm cậu vỗ về, Tống Tuần bị thúc đến tê dại mềm nhũn eo, xụi lơ bấu chặt lấy vai hắn, ngả đầu vùi vào cổ Lí Thời Trữ.
Hai người bên ngoài hình như là hai người đàn ông, có lẽ thèm hút thuốc nên trốn vào đây giải quyết, vừa xả nước xong đã châm lửa, hai người vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
“Tìm một cô mà ổn định đi, gà trống nuôi con sao mà có thời gian thở được.”
Người còn lại thở dài thườn thượt rồi hít một hơi thuốc, “Làm gì có chuyện dễ thế hả anh? Người mình thích nhỡ con trai mình lại không thích thì sao, còn bên mẹ em nữa, nói sau đi.”
Tống Tuần ngồi trên đùi gã đàn ông, âʍ đa͙σ ngậm cây dươиɠ ѵậŧ hung ác đang tạm thời ngủ yên, cậu có phần nhập tâm khi nghe đối thoại giữa hai người bên ngoài, ngơ ngẩn mặc hắn ôm trong lòng mơn trớn vuốt ve khắp cơ thể.
“Hầy, vậy thì mày cũng phải nói xem mày thích kiểu gì chứ? Chị dâu cứ càm ràm muốn giới thiệu đối tượng cho mày mãi đấy, xinh gái ngoan hiền trong đơn vị bả có đầy.”
Người còn lại cười nói, “Em nói như này anh đừng cười, em thích cái loại mà xinh đẹp ngây thơ, nhưng mà da^ʍ ấy.”
Người kia vỗ anh ta một cái, “Thôi đi ông, có thằng đàn ông nào không muốn vậy, nói cũng như không.”
Người này vẫn đinh ninh, “Thật đấy, loại mà cực kỳ xinh đẹp, thích mặc váy, ôi chẳng mê như điếu đổ à? Không những mặt phải đẹp, mà còn phải cao nữa, nhưng trông vẫn bé bỏng yếu đuối, dễ bế bồng. Với cả ấy, phải trắng! Kiểu chỉ cần hơi mạnh tay là làn da trắng đã để lại vết.”
Người kia bật cười, “Nghĩ bậy bạ gì đó hả? Anh mày còn muốn nữa là nói gì mày, cứ đứng đó mà thủ da^ʍ tinh thần, tìm đâu ra?”
Tống Tuần không thể tiếp tục nghe lén được nữa, vì gã đàn ông ghìm mông cậu bắt đầu dùng qυყ đầυ to lớn nghiền lên cổ tử ©υиɠ mềm mịn bót chặt của cậu, vừa tê vừa dại sướиɠ đến mức cậu muốn kêu lên. Mặt Tống Tuần đỏ ửng lên vì kìm nén, vành mắt ầng ậc nước, cả người bị lặng lẽ thúc mạnh.
Người bên ngoài vẫn đang nói một cách say mê, “Trông như được nuôi bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông vậy, ngây thơ nhưng dâʍ đãиɠ.”
“Mày suốt ngày nghĩ cái mẹ gì vậy, đừng có lên cơn trong nhà vệ sinh, trời đất!”
“Thật mà, hôm nay em thấy một người như vậy, ngay tại đây này!”
“Mày thần kinh à?”
“Thật đó, là phụ huynh đến xem biểu diễn, trông vẫn còn nhỏ lắm, mặc váy đứng ở đó, cô ấy vừa đến mà cảm giác cả cái phòng thơm nức mũi, xinh quá đi mất, anh biết không? Cô ấy là người tình trong mộng của tất cả đàn ông chúng ta.”
Tống Tuần không nghe thấy người bên ngoài đang tơ tưởng về mình, cậu nóng đến váng đầu, cắn lên vai gã đàn ông nhận lấy từng cú thúc và những lần nghiền lên điểm G một cách kịch liệt.
Cậu thật sợ hãi, sợ tiếng va chạm của da thịt quá to, sợ tiếng kêu của mình bật ra không kiểm soát, sợ gã đàn ông phát điên chơi chết cậu.
Môi lưỡi nóng ướt của gã đàn ông ôm trọn vành tai cậu, giọng nói trầm khàn, “Đừng kêu.”
Tống Tuần đã chẳng còn biết gì nữa, cậu không biết hai người đó đã đi từ lúc nào, cậu cũng không biết vì sao gã đàn ông đột nhiên ôm cậu lên đâm vào huyệt thịt vừa ác vừa hiểm. Trong từng cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến, cậu như bị dươиɠ ѵậŧ của gã đàn ông đóng chặt lên như đóng cọc. Ánh mắt ngây dại, khóe môi không ngừng chảy ra nước miếng, trong họng bật ra những lời vụn vặt không thành câu, ưm ưm a a cầu xin gã đàn ông tha cho cậu.
“Một lũ đàn ông mê đắm em, có sướиɠ không hả?”
“Đồ dâʍ đãиɠ vụиɠ ŧяộʍ sau lưng chồng, chơi chết em!”
“Đừng hòng ra khỏi nhà nữa, đáng đời suốt ngày chỉ biết ở nhà để bị chơi!”
Tống Tuần khóc hết nước mắt, qυầи ɭóŧ đã bị gã đàn ông xé rách từ lúc nào treo trên mắt cá, hạ thân bị đâm đến mức thảm thương ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ, miệng huyệt sưng đỏ, dâʍ ɖị©ɧ xuôi theo dươиɠ ѵậŧ của gã đàn ông rơi xuống sàn nhà tích thành một vũng lớn.
Sau khi hắn bón dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nóng cho hoa huyệt, thì dùng áo khoác quấn lên người cậu ôm vào lòng bỏ đi, Tống Tuần đã ngủ thϊếp nhưng thi thoảng vẫn nức nở trong cơn mơ. Có lúc cơ thể cậu co giật vì kɧoáı ©ảʍ còn xót lại, như vẫn đang ngậm lấy cây gậy thịt làm cậu sướиɠ muốn chết của gã đàn ông.
Lí Thời Trữ nhìn gương mặt đỏ bừng đang say ngủ của Tống Tuần, chợt nhớ đến người đàn ông khi đó đã nói, cậu được nuôi lớn bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.
Tống Tuần trưởng thành trong vòng tay hắn, hắn biến Tống Tuần trở thành bộ dạng mà mình muốn.
Lí Thời Trữ cúi đầu hôn lên môi mọng của Tống Tuần, “Cục cưng thân yêu.”
Gã đàn ông nói với cậu, “Anh đối với em, như một con chó hoang đói ba ngày ba đêm cắn chặt lấy khúc xương phải vất vả lắm mới cướp được, người khác liếc em một chút anh cũng thấy kẻ đó đang muốn cướp em, anh không thể cắn chết tất cả bọn họ, nhưng anh có thể giấu em đi, từ từ gặm nhấm một mình.” Tống Tuần bị gã đàn ông ôm lấy thật chặt, cậu run rẩy lắng nghe giọng nói âm hiểm của hắn.
Lí Thời Trữ hôn lên trán cậu dịu dàng nói, “Em có muốn nhận tình yêu của một con chó hoang không?”
Tống Tuần ôm lấy cổ gã, nhẹ mυ'ŧ lên yết hầu hắn, cậu vội vàng phủ nhận, “Ông xã không phải chó hoang, em yêu anh.” Cậu tội nghiệp hôn lên môi hắn day dưa, nhẹ nấc, “Không phải chó hoang mà, anh là ông xã, em yêu anh.”