Cẩu Cẩu

Chương 26

Cuộc sống của họ lại quay về như trước đây, đối với người ngoài Lí Thời Trữ vẫn luôn là một người hiền hòa lịch thiệp, một Lí Thời Trữ tài trí hơn người, nhưng về đến nhà lại biến thành gã đàn ông tâm tình bất định khó mà nắm bắt.

Cuộc sống tìиɧ ɖu͙© giữa hai người cũng vì biến cố mà có sự thay đổi đột ngột, ngọn lửa du͙© vọиɠ nhóm lên trong họ, vừa nồng cháy lại lâu dài.

Khi Lí Thời Trữ ở nhà, hạ thân Tống Tuần lúc nào cũng được lấp đầy, khi là dươиɠ ѵậŧ, ngón tay hay đầu lưỡi của gã, có khi lại là dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.

Buổi sáng Tống Tuần sẽ gọi gã đàn ông dậy bằng những nụ nôn dịu dàng trên khắp khuôn mặt tuấn tú, sau đó người bị đánh thức lôi cậu vào lòng hôn đến ngạt thở. Có lúc gã đàn ông yêu cầu cậu dùng đôi môi bên dưới để đánh thức hắn, cậu ngượng ngùng vén váy lên ngồi trên mặt người đàn ông đang ngủ say. Tống Tuần kéo cao qυầи ɭóŧ lên, lộ ra đường nét của âm môi mũm mĩm đêm qua mới bị gậy thịt thúc đến lật cả ra ngoài, không biết có phải do được tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỗi ngày hay không, mà âm môi sưng nở, khi mặc qυầи ɭóŧ bình thường cũng múp lên thành một khe thịt.

Cậu dè dặt ngồi lên trên mặt gã, dùng khe thịt dâʍ đãиɠ lồ lộ đó cọ lên sống mũi thẳng tắp của hắn. Hơi thở nóng hập phun lên bỏng đến mức của người cậu ngứa ngáy. Chóp mũi chọc vào giữa hai phiến môi cọ lên âʍ ѵậŧ nho nhỏ, dươиɠ ѵậŧ nhỏ xinh trong qυầи ɭóŧ ướt nhẹp cũng cộm lên.

Một tay cậu giữ váy còn một tay chống trên giường, mông vểnh chuyển động, dùng âm môi múp đang chảy nước cách một lớp qυầи ɭóŧ ma sát lên đôi môi gã, ngọn lửa du͙© vọиɠ cháy khắp trong người, lan ra làn da cậu, “Ông xã, ông xã ơi... ưm, dậy đi.”

Không biết hắn tỉnh từ lúc nào, hắn vạch qυầи ɭóŧ ướt mèm của cậu ra, hai ngón tay banh rộng hai phiến âm môi dâʍ đãиɠ, lộ ra hoa huyệt đỏ ướt đang không ngừng chảy dâʍ ɖị©ɧ, hắn cười nói, “Mới sáng ngày ra đã da^ʍ thế này, còn ngồi lên mặt ông xã cơ đấy, lỗ ngứa lắm à?”

Cảm giác xấu hổ và kɧoáı ©ảʍ cùng xuất hiện trong tâm trí Tống Tuần, cậu yếu ớt phản bác, “Không , không phải, tối qua anh dặn em mà.”

Gã đàn ông nhéo đau âʍ ѵậŧ đang sưng đỏ, “Anh chẳng nhớ gì cả, xem cái lỗ thịt này, non tơ làm sao, nước chảy cả lên mặt ông xã, anh liếʍ hết cho em nhé?”

Nói là làm, hắn ngang ngược liếʍ lên nó, vòm miệng nóng hập mυ'ŧ lấy vách thịt, đầu lưỡi linh hoạt như xúc tu có giác hút của bạch tuộc mυ'ŧ chặt lấy cái miệng thịt nhỏ rồi ngang tàng khuấy đảo trong huyệt. Liếʍ đến mức hạ thân Tống Tuần tê dại, kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm tứ chi xụi lơ của cậu, xông thẳng lên não. Cậu sung sướиɠ đến cả người run rẩy, khóe miệng không ngừng được nước bọt đang chảy xuống, chẳng còn vẻ xấu hổ rụt rè đâu nữa mà thay vào đó là phóng túng, quyến rũ, “Ông xã, ông xã giỏi quá, ưʍ... sâu vào chút nữa...”

Gã đàn ông thích nhất là cái miệng nhỏ bên dưới, bàn tay to lớn ôm lấy cặp mông vểnh ép nó phải ngồi xuống mặt mình, hắn mυ'ŧ mạnh đến mức âʍ ѵậŧ của Tống Tuần đau nhói sưng to hơn, cậu như sắp tan chảy trong vòm miệng nóng cháy của gã.

Tống Tuần cắn môi trợn trắng mắt, toàn thân co giật bắn ra trong miệng hắn. Cậu xụi lơ đổ xuống, gã đàn ông vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục hôn mυ'ŧ hạ thân đang lẩy bẩy, đến khi hắn liếʍ sạch hoa huyệt mới ôm Tống Tuần đang khóc nức lên đi tắm rửa.

Lần làʍ t̠ìиɦ buông thả nhất là khi bé con đang chơi xếp gỗ ở phòng khách, còn Lí Thời Trữ trong phòng bếp chơi cậu. Hắn chui vào váy Tống Tuần, cách một lớp đồ lót dùng lưỡi liếʍ hoa huyệt. Tống Tuần bị kɧoáı ©ảʍ ập đến bất thình lình dọa giật mình vội kẹp đùi lùi về phía sau, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kỹ năng điêu luyện của gã chinh phục, Tống Tuần phải cắn cổ tay mới miễn cưỡng đè nén được tiếng rêи ɾỉ.

Gã đàn ông mυ'ŧ lấy đầu nhũ chưa bớt sưng vào miệng, “Hơi mặn nhỉ? Làm cái gì mà ra mồ hôi? Ngon đấy, anh thích.”

Tống Tuần ôm cổ hắn, “Đau quá, ông xã mυ'ŧ nhẹ thôi... đừng cắn mà, không ngon đâu, xin anh... đừng cắn.”

Lí Cảnh Hòa xếp gỗ xong thì sải những bước chân con con đến phòng bếp gõ cửa, “Mẹ ơi, nhà gỗ to to, con xếp xong rồi.”

Khi đó Tống Tuần đang bị hung khí đâm đến rơi lệ đầy mặt, trong đầu chỉ còn cây dươиɠ ѵậŧ thô to đáng sợ đó, to dài đến mức như muốn chọc đến tận họng, xuyên qua cả người cậu.

Miệng cậu ngậm ngón tay của gã đàn ông, nước miếng không ngừng chảy từ khóe môi xuống, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Lí Thời Trữ vỗ lên mông cậu nhắc nhở, “Cảnh Hòa gọi em đó.”

Tống Tuần hơi cúi, mông vểnh lên, dươиɠ ѵậŧ tàn ác thúc tê dại cả bụng, cơ thể cậu như một nụ hoa chớm nở, làn da ướŧ áŧ hồng hào vì kɧoáı ©ảʍ dâʍ ɖu͙©.

Cậu che miệng cố gắng kìm nén những tiếng rên của bản thân, đôi môi khép mở một lúc mới có thể cất lời, “Mẹ, mẹ đang, nấu cơm, ư...” Hung khí đáng sợ vẫn đang tiếp tục thúc mạnh vào cổ tử ©υиɠ, nước mắt làm nhòa đi tầm nhìn, cậu khóc nghẹn nén lại tiếng rên, “Đợi, đợi chút nữa mẹ xem nhé.”

Cuối cùng cũng nói xong, cậu lả đi trong vòng tay gã đàn ông, mặc hắn tiếp tục cuộc làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt.

Cậu nghe thấy Lí Cảnh Hòa phụng phịu “Vâng” một tiếng, rồi bịch bịch chạy mất.

Tống Tuần khóc nấc quay đầu cầu xin gã, “Tha cho em, em chết mất, ông xã ưʍ...”

Lí Thời Trữ rút ra ôm cậu lên bàn bếp, rồi lại đâm vào trong. Hắn đâm thẳng vào nơi sâu nhất, thứ đó của hắn được vách huyệt ôm trọn, cổ tử ©υиɠ ướt mịn mυ'ŧ đến hồn phách hắn như muốn bay mất. Lí Thời Trữ chỉ biết mài đầu vào làʍ t̠ìиɦ.

Tống Tuần bị hắn thúc suýt ngã ra sau, cậu chỉ còn cách ôm chặt cổ hắn làm nũng, “Chậm thôi ông xã, em sắp chết, ư... ông xã...”

Lí Thời Trữ ôm mông cậu xuống, càng đâm vào mạnh hơn, “Ưm, kẹp chặt hơn nữa đi, ngoan nào, tối không hành em nữa, chậc... cục cưng giỏi quá, ông xã yêu em.”

Tống Tuần bấu trên người gã đàn ông bị hắn húc bổng lên, hoa huyệt tê dại đau nhói, “Em, em cũng yêu ông xã.”

Lần thứ hai Lí Cảnh Hòa gõ cửa là khi bé kêu đói, Tống Tuần vừa bắn ra lần hai, hậu huyệt đang bị gậy thịt thô to ác hiểm cắm vào, gã đàn ông bịt miệng cậu, cầm cái cốc hứng dưới dươиɠ ѵậŧ nho nhỏ của Tống Tuần, vừa huýt sáo vừa hứng lấy những giọt nướ© ŧıểυ đang nhỏ ra từ niệu đạo của cậu.

Cuối cùng Tống Tuần được hắn bế ra ngoài, bắt gặp Lí Cảnh Hòa đang đứng trước cửa, bé ngẩng đầu hỏi, “Ba ơi, ba vào đó lúc nào vậy? Mẹ sao thế?”

Tống Tuần ngượng chín mặt rúc vào ngực gã đàn ông, hắn cất tiếng, tiếng tim đập và giọng nói cùng rung lên làm người Tống Tuần càng nóng hơn, “Mẹ bị ốm, ba dùng phép vào cứu mẹ đó.”

Tống Tuần nghe thấy tiếng bé con nhảy cẫng lên cổ vũ, cậu rụt rè ngó đầu ra, đôi mắt mơ màng vẫn đang đỏ ửng.

Lí Thời Trữ bế cậu về phòng, ôm lấy đầu Tống Tuần rồi hôn lên trán cậu, giọng nói trầm thấp làm tan chảy trái tim, “Anh yêu em.”