Khi Tống Tuần tỉnh lại gã đàn ông đang ôm cậu từ đằng sau, đứng bên cửa sổ sát đất làʍ t̠ìиɦ. Dươиɠ ѵậŧ thô to đã cắm vào hậu huyệt, những nếp nhăn bị căng ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đâm lút cán. Bên dưới có cảm giác bị xé rách, đau đến mức Tống Tuần chảy mồ hôi lạnh.
Cậu tủi thân kêu đau, “Ông xã… đợi đã, làm lâu quá… khô lắm rồi.”
Lí Thời Trữ vỗ lên mông cong trắng mịn, bờ mông nảy lên từng đợt như sóng nước, “Mấy ngày trước mới làm một hiệp mà sao bót thế này hả?”
Tống Tuần không hề nhớ gì hết, “Làm gì có, gì vậy?”
Gã đàn ông lại đâm sâu hơn một chút, “Sướиɠ xong là quên luôn rồi à? Chơi đến mức em khóc lóc kêu cha gọi mẹ, lắc eo mạnh bạo vậy mà, quên nhanh quá.”
Hậu huyệt Tống Tuần bị căng ra hết cỡ, cậu ngơ ngẩn nói, “Đó, đó không phải là mơ sao?”
Lí Thời Trữ sau lưng không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cậu run rẩy, đằng sau cũng bắt đầu chảy nước, tiếng lép nhép dâʍ đãиɠ làm người ta ngứa ngáy con tim. Đùi cậu mềm nhũn vô lực, chỉ còn cách quay đầu tì lên cổ gã.
“Đúng là đồ ngốc, có ai suốt ngày mộng tinh không?” Lí Thời Trữ hôn mυ'ŧ đôi môi nhỏ mềm, bàn tay to ấm áp không ngừng mơn trớn nơi eo và hoa huyệt.
Tống Tuần toàn bị Lí Thời Trữ dùng sức thúc về phía trước, hắn kề sát tai cậu thở hồng hộc. Đầu nhũ dán chặt lên mặt kính như hai đóa hoa đỏ rực. Cái lạnh của mặt kính làm cậu không ngừng rùng mình, hậu huyệt kẹp chặt đến mức dươиɠ ѵậŧ to lớn trong nó càng vui sướиɠ đâm vào sâu hơn.
“Ưm, kẹp chặt quá, lại lần nữa đi… sướиɠ chết mất, cục cưng bé bỏng của anh.” Hắn vừa thúc vào hậu huyệt vừa võ lên bờ mông vểnh của Tống Tuần.
Toàn thân Tống Tuần mềm nhũn như bún, dù hai chân đã kẹp lấy nhau vẫn nhũn ra sắp quỳ xuống, rồi lại bị gã đàn ông ôm eo nhấc lên. Lí Thời Trữ bóp cằm Tống Tuần ép cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bên ngoài cao không?”
Tống Tuần khép hờ mắt, không thể tỉnh táo nổi, nước mắt sinh lý vì những cơn kɧoáı ©ảʍ làm nhòa đi cảnh vật, nhưng cậu vẫn trả lời trong vô thức “Cao.”
Dươиɠ ѵậŧ thô nóng sau lưng vẫn lưu luyến không rời mà đâm vào lại rút ra, như muốn khảm vào nơi sâu nhất trong cơ thể Tống Tuần, hậu huyệt của cậu nóng đến nảy lửa khi nhận lấy những cú thúc của hắn, cái lỗ đói khát ngậm cây gậy thịt phát ra tiếng nước ướŧ áŧ.
Một tay Lí Thời Trữ ôm lấy eo Tống Tuần rồi dán mặt lên tai cậu hỏi, “Có sợ không?”
Cậu mệt lả, cơ thể gần như chỉ dựa vào người gã đàn ông, dựa vào cây gậy thịt đang không ngừng đem đến kɧoáı ©ảʍ cho cậu, mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, “Không…em không sợ.”
Dường như gã cũng lấy làm lạ, “Kính vỡ ngã ra đó cũng không sợ à?”
Tống Tuần quay đầu ôm hắn cầu xin một nụ hôn, môi lưỡi họ lại về với nhau, “Có ông xã ở đây em, em không sợ.”
Lí Thời Trữ mυ'ŧ đôi môi được dâng lên trước mặt, tay bóp cổ cậu mạnh mẽ thúc thật sâu nhiều lần, đâm đến mức mắt Tống Tuần trợn trắng, si mê kêu thét trong cơn cực khoái.
“Được thôi, ông xã sẽ… chậc, kẹp nhẹ thôi, ông xã sẽ làm em đến chết ngay tại đây được chứ?”
Tống Tuần bị hắn ra sức cắm vào làm cả người lắc lư, cậu khóc nức nở kêu rên, “Không muốn, không… em không, em muốn ông xã, ông xã…”
Trong những cú va chạm càng lúc càng nhanh của da thịt, cậu chỉ cảm thấy màu đen trước mắt như biến mất, đường phẳng trên mặt đất như đang lắc lư theo.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại Tống Tuần vẫn cảm thấy mệt nhoài, cậu buồn ngủ vô cùng. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê đón nhận một nụ hôn chào buổi sáng thật lâu, thật nồng cháy với người đàn ông đã dậy từ sớm đang chờ cậu tỉnh.
Cậu như được trở về những ngày tháng của bốn năm trước, được bế đi vệ sinh cá nhân, thay quần áo Lí Thời Trữ đã sớm chuẩn bị từ trước, ngồi trên đùi Lí Thời Trữ để hắn bón bữa sáng. Khi cậu đang vui vẻ ăn đến một nửa thì bỗng như nhớ ra điều gì, liền nghiêng đầu hỏi, “Anh không cần đi làm sao? Bây giờ chắc muộn lắm rồi nhỉ?”
Lí Thời Trữ thấy cậu nghiêng đầu bèn thuận thế hôn lên bên má hồng mịn, “Xin phép nửa ngày rồi, ngoan nào, ăn hết chỗ này đi.”
Tống Tuần kéo cổ tay Lí Thời Trữ qua xem đồng hồ, “Bây giờ là mười giờ, vẫn kịp ăn trưa.”
Khi cậu vẫn đang đắc ý bỗng hoảng hốt nhớ ra, “Cảnh Hòa phải làm sao đây? Em không có nhà nhỡ đêm con tỉnh dậy khóc thì sao?”
Lí Thời Trữ đưa sữa tươi lên bên môi cậu, “Anh gọi người đến trông rồi, tan học về thẳng bên nội, đúng dịp bên nhà nội nhớ cháu muốn gặp.”
Tống Tuần uống vội một ngụm sữa, vệt sữa dính quanh miệng càng làm cậu ngây thơ non nớt như một đứa trẻ.
Bàn tay nóng ấm lại bắt đầu vuốt ve bên trong giữa hai đùi cậu, cảm xúc thô ráp làm hoa huyệt đau nhói sưng đỏ vì bị xâm phạm ác liệt, cậu kẹp cặp đùi mềm nhũn lại tránh né trong vòng tay hắn, “Không muốn đâu, em đau.”
Nụ hôn ấm áp rơi lên trán cậu, giọng nói của Lí Thời Trữ trong bầu không khí ngọt ngào mà gợϊ ȶìиᏂ này càng thêm quyến rũ, “Giạng ra một chút, để ông xã sờ một lúc thôi, không làm gì cả.”
Tống Tuần dang rộng hai chân để đôi tay gã cách một lớp qυầи ɭóŧ không ngừng mơn trớn.
Lí Thời Trữ nhìn mặt cậu đỏ ửng, đang say mê cọ háng thì cười nhẹ bên tai cậu hỏi, “Thích ông xã thế này không?”
Xúc cảm và giọng nói quen thuộc làm Tống Tuần có cảm giác thời gian và không gian đang trở nên hỗn loạn, giống như bốn năm về trước tại căn nhà đó, cậu không nhìn thấy gì, bị gã đàn ông ôm vào lòng chơi đùa, giọng cậu khàn đi, “Em có.”
Lí Thời Trữ cười tươi hơn, đùa nghịch vành tai cậu, “Sau này ngày nào ông xã cũng chơi với em như này, có được không?”
“Dạ.”