Gã đối xử với Tống Tuần rất tốt. Phần lớn thời gian đều ở nhà, thường xuyên ôm Tống Tuần lên đùi, một bàn tay vói vào trong váy vuốt ve vừa dâʍ đãиɠ vừa ái muội, khiến Tống Tuần nằm trong lòng gã động tình thở dốc, khuôn mặt ửng đỏ. Một tay còn lại bận gõ gì đó trên máy tính, thi thoảng buộc Tống Tuần vươn đầu lưỡi ra, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi gã, hôn môi.
Có đôi khi gã sẽ để Tống Tuần quỳ bò trên mặt đấy dùng miệng thỏa mãn mình.
Mắt Tống Tuần nhìn không được, thường xuyên vì ngóc đầu quá mạnh nên va phải bàn, kêu ê a mấy tiếng, mắt ướt nước muốn gã ôm cậu một cái.
Nhưng đại đa số là gã muốn Tống Tuần khi đang hôn gã mở lớn hai chân, để gã sờ ngực mò bướm, bị ngón tay gã làm đến cao trào, cậu khi đó sẽ tựa vào đầu gã ngọt ngào kêu chồng.
Thân thể cậu gầy gò lại mềm mại, quanh năm không tiếp xúc mặt trời, da dẻ đương nhiên tái nhợt không hề khỏe mạnh, mặc váy vào lại rất đẹp. Gã thích hôn cậu từ đầu đến chân, một ngón cũng không buông tha.
Trong gian phòng này, mỗi một chỗ bọn họ đều làʍ t̠ìиɦ, lúc Tống Tuần đắm chìm trong tình ái sẽ thất thanh kêu lớn, lúc bị chơi đến hỏng sẽ cứng còng cả người bắn ra nướ© ŧıểυ. Gã luôn như trước, giúp cậu liếʍ sạch, cậu yêu đôi môi khô lẫn đầu lưỡi linh hoạt kia của gã.
Phía sau của Tống Tuần cũng chơi đến nở ra, lỗ nhỏ màu hồng phấn ẩn dưới cái mông trắng như tuyết mang đến dụ hoặc khiến người ta điên cuồng, cửa động hồng nhạt bị căng rộng, mở đến mức lớn nhất, bao lấy dươиɠ ѵậŧ gã, phun ra nuốt vào.
Bọn họ thích dùng cái động nhỏ khô ráo lại chặt chẽ này vui vẻ, hông gã dập vào mảng đùi như thịt luộc của cậu từng hồi, đâm cái mông béo mập đến mức run rẩy không ngừng, tựa như một khối thịt dâʍ đãиɠ, đẹp đẽ lại ngọt ngào.
Gã bóp chặt gáy cổ cậu, tông giọng khàn khàn trầm mê trong du͙© vọиɠ, "Thả lỏng một chút, đừng kẹp chặt như vậy, chồng sắp bị cái động da^ʍ của em kẹp gãy rồi."
Gã kề sát sau lưng Tống Tuần, nhìn cậu bị chơi đến khép miệng không nổi, "Yêu chồng không? Có yêu không?"
Tống Tuần sướиɠ đến thoát hồn, hô một tiếng chói tai, "Yêu, yêu chồng nhất."
Cậu dần thích cuộc sống an ổn lại đơn giản này, chỉ cần há mồm kêu chồng, mở chân cho người ta chơi, gã sẽ đút cơm cho cậu, tắm rửa cho cậu, mặc quần lên cho, thậm chí ôm cậu đi vệ sinh. Cả ngày cậu chẳng cần động chân, đi tới đâu gã cũng đều bế cậu. "Em giờ lười như gấu túi, suốt ngày chỉ biết ôm cây." Gã nói cậu vậy, cưng cưng chiều chiều hôn lên sườn mặt cậu.
Đôi mắt ướt đẫm thành quen của cậu nhìn về phía gã làm nũng, những lúc này muốn gì cũng được, trừ tự do ra, nhưng cậu từ lâu đã chẳng để bụng chuyện tự do nữa rồi. Ý thức của cậu rất hỗn độn, có rất nhiều chuyện nhớ không ra, khối não trong đầu đần đần ngốc ngốc, căng đến đau đầu. Vậy cậu không cần cố nhớ nữa là được, chỉ cần có gã đàn ông này bên người đủ rồi.
Cậu ôm chặt cổ gã, tay gã lập tức dừng, quay sang hỏi, "Sao thế? Mới đó mà đói bụng rồi?"
Tống Tuần nghiêng đầu cọ lên mặt gã, ngưa ngứa như cào vào trong lòng, "Vâng, em muốn ăn rồi."
Ngón tay gã đan vào mái tóc mềm nhuyễn của cậu, khẽ xoa xoa, "Sữa bò vừa rồi không đủ no sao?"
Tống Tuần dụi mặt vào bàn tay to rộng nọ, khuôn mặt trắng trẻo thậm chí còn không lớn bằng tay gã, cậu hôn vào lòng bàn tay thô ráp, "Đói, còn muốn ăn."
Gã hưởng thụ thân mật của cậu, mở miệng trêu, "Tôi chiều quá nên em hư rồi phải không?" Chợt cắm ngón tay vào miệng Tống Tuần, muốn Tống Tuần mυ'ŧ, "Muốn ăn cái gì? Nói cho chồng."
Đầu lưỡi ngọt ngào dinh dính của cậu quấn quanh ngón tay gã, nói chuyện mơ mơ hồ hồ, "Không muốn bí đỏ, cũng không cần nấu canh xương hầm."
Gần đây Tống Tuần lớn rất nhanh, có phần thiếu Canxi, xương cốt thường đau nhức, nửa đêm dễ bị chuột rút đến tỉnh lại. Gã đau lòng hôn lên cái trán đẫm mồ hôi của cậu, giúp cậu mát xa. Lúc sau mỗi ngày Tống Tuần đều được múc cho một chén canh xương hầm, còn phải ăn mấy món dinh dưỡng khó nuốt, cậu không thích, cậu ghét mấy thứ này.
Gã bế cậu lên, vùi đầu vào gáy Tống Tuần ngửi ngửi, "Đòi hỏi tới vậy sao? Nhưng mà vẫn phải uống canh."
Bí đỏ bồi bổ dạ dày, canxi nuôi xương cốt.
Tống Tuần hơi giãy ra, kiêu kỳ nói, "Không uống, chồng, em không muốn uống."
Gã đè lại cái eo nhỏ không ngừng trốn tránh của cậu, không nói lời nào, ôm cậu xuống phòng bếp.
Canh xương đã hầm xong từ sáng sớm, tỏa hương thơm phức. Tống Tuần quay mặt đi, hiển nhiên không thích mùi này
.
Gã cười cười, hôn lên cái miệng nhỏ đỏ tươi của cậu.
Gã cũng không ăn cơm, lúc cậu muốn ăn cơm rất thích ngồi đó chơi cậu. Gã ngồi trên ghế, một bên hút thuốc, một bên không ngừng đâm vào mông Tống Tuần, đâm đến mức thiếu niên hắn ôm phải tránh người, lộ ra cái cổ cao cao trắng gầy, rêи ɾỉ tựa như một con thiên nga hấp hối.
Những lúc như thế, miệng Tống Tuần thực dễ buông lời ngọt đến phiền lòng người, "Ưm, sướиɠ quá, chồng, làm chết em đi!"
"Em thích, rất thích bị chồng đυ., thoải mái quá- haa."
"A, a, a, đừng mà, nứt, sẽ nứt ra mất, ưm, sắp bị chồng đυ. đến nứt rồi."
Toàn thân cậu đều là mồ hôi, bị gã làm đến kêu rên không ngừng, trong nhà ăn chỉ còn tiếng va chạm thân thể và rêи ɾỉ ngọt ngào lẳиɠ ɭơ của cậu. Tống Tuần nghiêng đầu, muốn gã hôn.
Gã ngậm lấy đầu lưỡi đỏ thắm của cậu, lưỡi và lưỡi quấn lấy nhau giữa không trung chẳng phân biệt tôi anh. Eo cậu bị gã khống chế, dươиɠ ѵậŧ mang kích thước kinh người kia chơi cậu đến muốn chết muốn sống.
Xong chuyện, cậu vẫn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, thân thể dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngồi trên đùi gã, để gã đút cơm cho cậu. Gã hôn lên gương mặt vẫn chưa hồi phục sau cao trào kia, từng muỗng từng muỗng cơm đưa đến bên miệng.
Mùi nicotin trên người gã làm cậu ho khan, "Sao vậy?"
Tống Tuần chỉ cắn cái muỗng, lắc đầu.
Tay kia của gã áp lên váy, sờ cái bụng phồng lên của Tống Tuần, xoa nắn theo chiều kim đồng hồ. "Nói, không thích chồng hút thuốc có phải không?"
Đôi mắt không hề có tiêu cự của cậu trừng lớn, nhanh chóng lắc đầu. "Không có không có mà, chồng làm gì em cũng thích."
Gã bật cười, tay giữ lấy cổ Tống Tuần, si mê nói "Vươn đầu lưỡi ra, để chồng nếm thử có ngọt hay không."
Tống Tuần và gã lại hôn môi, đầu lưỡi cậu bị mυ'ŧ đến tê dại, giữa lúc ý loạn tình mê, chợt nghe thấy người nọ nói,
"Không hút, chồng sẽ không bao giờ hút thuốc nữa."