Cẩu Cẩu

Chương 18

Vết roi trên người Tống Tuần đã kết vảy, những vệt thật dài, tung hoành trên thân thể trắng xinh mịn màng như sữa chẳng khác nào một đám rắn màu nâu nhạt, xấu xí lại đáng sợ.

Tống Tuần không thể nhìn, cũng không thể biết chính mình hiện tại trông thế nào, nhưng da mới trên người thật sự rất ngứa, cậu sẽ nhịn không được cào cào chúng, cào đến nỗi lưng chảy máu không ngừng, vừa đau vừa sợ.

Gã luôn ngăn cậu, không cho cậu cào lung tung, nhưng Tống Tuần ngứa không chịu được, gã đành phải dùng còng tay trói cậu lại.

Tống Tuần bị ngứa, ngồi trên ghế cũng mài mài thân thể, lắc lư không ngừng, gã đút cơm cho cậu, cậu tủi thân bẹp môi kêu chồng, nói cậu ngứa.

Gã dỗ cậu ăn cơm, còn gã ngồi thấp xuống thổi thổi chỗ da non trên lưng, thổi mỏi cả hàm mà Tống Tuần vẫn khịt mũi nói ngứa.

Gã đành phải dùng móng tay cẩn thận gãi gãi vùng da quanh đám sẹo, Tống Tuần còn không hài lòng, "Không phải chỗ đó, là thịt bên trong cơ."

Gã cũng có hơi bực, bóp thịt non trên eo Tống Tuần, "Thịt bên trong? Được, tôi thọc vào giúp em một phen có được chưa?"

Tống Tuần đau đến co người tránh né, "Không cần, tôi ngứa lắm. Chồng, em ngứa."

Gã thật sự bị vật nhỏ này quyến rũ đến chết thôi, trực tiếp kéo chân cậu ra, vùi đầu vào giữa hai chân Tống Tuần, nhéo nhéo đậu nhỏ, lột mở hai cánh hoa, liếʍ liếʍ âʍ đa͙σ của cậu.

Tống Tuần kẹp đầu gã, bên dưới sướиɠ đến mức ứa nước không ngừng, lách tách tràn vào miệng gã, một loại ngứa từ trong ra ngoài khác thay thế, tràn vào thần kinh cậu.

Cậu lại kêu lên, ưm ưm a a câu từ không rõ, "Ngứa quá, ngứa!"

"Ngứa chỗ nào?" Ngón tay gã thọc vào người cậu.

"Phía dưới, phía dưới ngứa" Cậu mở lớn hai chân, để ngón tay gã tiến vào càng sâu.

"Phía dưới? Phía dưới nào, vật nhỏ này sao??" Một tay gã cắm vào động nhỏ, một tay khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ đã ngẩng đầu cậu, nắm trong tay vuốt ve.

"Không, là lỗ nhỏ bên trong, ngứa trong đó." Tống Tuần tách chân ra để gã nhìn rõ cửa động đã tràn trề của cậu.

Gã đỡ dươиɠ ѵậŧ phát giận của mình thọc vào, bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm vây lấy, cái động nhỏ tươi sống kia dường như cũng cực kỳ nhớ gã, mềm mềm ướt ướt ôm lấy gã không buông.

Tống Tuần bị dương căn thô nóng như lửa của gã lấp đầy từng chút, căng đến mức lối đi nhỏ hẹp của cậu trướng lên, phình ra, hoàn toàn mặc kệ cảm giác ngứa ngáy đau đớn trên người.

Chẳng hiểu kiểu gì mà bọn họ lại bắt đầu một hồi ân ái, bên dưới Tống Tuần hàm chứa dươиɠ ѵậŧ gã, cây đồ kia vừa vừa thô vừa dài, thẳng tắp cắm vào bên trong, Tống Tuần có thể cảm giác được gân xanh chi chít lẫn qυყ đầυ nảy lên thình thịch.

Gã sợ mình làm có phần quá đáng, sẽ đυ.ng vết thương cậu, mới bế mông cậu lên. Đôi chân gầy nhỏ của Tống Tuần quấn lấy eo gã, mông nhỏ nương theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng dán sát lên người gã, túi tinh cũng dập vào môi âʍ ɦộ cậu từng hồi, ép môi âʍ ɦộ phình phình béo béo đến dẹp lép.

Tống Tuần bị thọc đến mức lung tung rối loạn, cả người không còn chút sức, thanh chuỳ thô cứng lại từ phía sau vào, dùng tư thế như động vật hung hăng làm cậu.

Tống Tuần bị đến không thể không ngừng bò đến phía trước, tứ chi mềm như bùn, giữa hoảng hốt, cả người tê liệt gã xuống, mặt dán lên khăn trải giường cọ cọ, thoải mái như đang ở trên một đám mây, eo thật sự nhịn không nổi đành mềm xuống, cái mông nâng lên tựa như một con cún đang vẫy đuôi lấy lòng.

Gã khống chế vòng eo gầy gò mềm nhuyễn của cậu, tựa như đang đóng cọc, hung tợn đâm dươиɠ ѵậŧ vào động thịt đỏ thẫm, "Có sướиɠ hay không?? Chồng chơi em có sướиɠ hay không?" Gã cúi người, kề sát lưng Tống Tuần, cùng hắn nhĩ tấn tư ma, "Còn ngứa sao? Ngứa không?"

Tử ©υиɠ Tống Tuần bị gã đâm đến tê rần, bị đè trên giường, nước bọt chảy ròng, ê ê a a kêu, "Ngứa, bên trong có một chút... ưm, nhanh quá... Chồng."

Gã bóp chặt gáy cổ cậu, thanh chuỳ bên dưới quay đến quay đi cực kỳ nhanh, mài động nhỏ của cậu đến nóng lên, khó kìm nổi lòng phải nâng mông trắng ra trò.

Gã bị Tống Tuần vô cùng thoải mái, đánh lên mông béo của cậu một tiếng thật giòn, Tống Tuần rụt mông lại, thiếu chút nữa kẹp gã đến tiết ra.

Gã bóp chặt cổ cậu, nhẫn nại nuốt nước bọt, từ từ đè cảm giác muốn bắn tinh xuống, đâm vào một lần nữa, nghiền nát lối đi đầy dịch tanh, còn mắng Tống Tuần, "Còn chưa đủ nhanh sao, chưa đủ mạnh? Bướm da^ʍ sướиɠ muốn lên tiên có phải không?"

Tay Tống Tuần bị còng, còn bị chơi đến co rút cả người, thấy hồn sắp bị đâm văng khỏi cơ thể, mặt toàn là nước mắt, còn nhận lấy sỉ nhục của gã, "Không phải, ngứa, tôi ngứa lắm."

Gã rút ra dươиɠ ѵậŧ cực lớn dính đầy dịch tanh, lật cậu qua, nhìn thân thể trần trụi trước mặt mình, thân thể trắng như sữa run rẩy không ngừng, người toàn vết xanh tím, khối thân thể nhỏ như vậy, nhìn qua đáng thương cực kỳ.

Gã kéo chân Tống Tuần đặt lên người mình, qυყ đầυ nóng bỏng cọ dọc theo khe thịt, đùa bỡn đậu nhỏ đang gắng gượng. Loại hành động này đem đến cho Tống Tuần một loại kɧoáı ©ảʍ khác, tê dại, thoải mái, làm bướm nhỏ của cậu dâʍ đãиɠ chảy nước càng dữ dội hơn. Eo cậu vặn lại, mảnh khảnh như một con rắn nước, hùa theo dươиɠ ѵậŧ hứng chí bừng bừng của gã, muốn thanh gậy gộc thô dài kia giúp động nhỏ đầy nước của cậu giảm ngứa.

Đôi môi ướŧ áŧ đầy đặn của cậu nhếch lên, khóc đến mức cả người chẳng còn chút tôn nghiêm nào, nhí nhí nói mấy tiếng cực kỳ mềm mại, "Tiến vào, tiến vào, chồng, đâm vào bên trong em."

Gã cười lạnh một tiếng, eo dùng sức, tách một tiếng cắm vào động nhỏ đóng mở, lấp kín miệng nhỏ không ngừng tuôn ra nước da^ʍ dính nhớp, đâm vào rất mạnh, trong nháy mắt thân thể Tống Tuần và nội tâm đều bị lấp đầy, phát ra một tiếng rên thỏa mãn.

Dươиɠ ѵậŧ cực lớn kia thật đáng sợ, tựa như một cây roi, quất lên thân thể Tống Tuần, giam kín nội tâm cậu.

Không biết đâm nhiều ít bao nhiêu, tấm lưng sẹo che kín kia rốt cuộc bị cọ vỡ miệng vết thương, máu dính vào khăn trải giường trắng toát. Dưới hông bị đâm đến đỏ lên, Tống Tuần trốn không thoát lưới tình ái muội đẹp đẽ mà da^ʍ dãng, hai chân kẹp chặt eo gã, thân thể cứng đờ, kêu thành tiếng, "Muốn ra, không được, đừng."

Cậu cao trào, cả người run rẩy, nước bắn lên cả túi tinh dính lấy người cậu, dính nhớp, ướt nóng, tựa như nước đường ngọt ngào giấu trong thân thể.

Cậu nghiêng đầu, xụi lơ trên giường, tứ chi vô lực, toàn thân ửng hồng, âʍ ɦộ vừa cao trào còn run rẩy, siết dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa của gã chặt muốn chết, cứ như ngay cả túi thịt chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cũng muốn ép ra cho bằng được.

Gã gồng chặt cơ bắp, hai tay vòng qua đầu gối ôm cậu lên, mặt đối mặt, thân dưới vẫn không ngừng mạnh mẽ thọc vào động thịt lầy lội không chịu nổi kia, tựa như không bằng lòng việc Tống Tuần cao trào nhanh như vậy, "Mới có như vậy đã nín không được?? Cả ngày chỉ lo mình sướиɠ, đυ. chết em!"

Đâm rút ngày càng tàn nhẫn khiến thân thể vừa cao trào vẫn suy yếu mười phần của cậu không thừa nhận nổi, tiếng thân thể va chạm không ngừng vang vọng khắp hầm ngầm, cậu sẽ chết dưới thân gã. Chợt giãy giụa lên, "Không được, ngừng lại, tôi chết mất."

Gã không hề để ý tới cậu, nhìn dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn nhếch lên bên dưới, "Sao? Vật nhỏ này của em tồn tại chỉ dùng để tiểu thôi sao?"

Gã đâm đến mức tử ©υиɠ tê dại của Tống Tuần dần phát đau, cảm giác lạnh lẽo dần tràn ra từ lòng bàn chân, không được, cậu sẽ chết, nếu còn chơi như thế, chuyện xảy ra sắp tới cậu không tưởng tượng nổi.

Gã lại biến thành một con thú hoang không biết mệt mỏi, đâm vào cái miệng nhỏ kia. Toàn thân cậu co rút, tay đẩy vai gã không còn chút sức, cuối cùng hoảng sợ hét lên chói tai, dươиɠ ѵậŧ bắn ra từng đợt nướ© ŧıểυ đứt quãng, nóng bỏng tưới lên cơ bụng gã.

Cả người Tống Tuần xụi lơ, mềm oặt rũ lên người gã không hề nhúc nhích, chỉ thi thoảng tiết ra chút nướ© ŧıểυ.

Lỗ tiểu của cậu đau, cảm giác nhói lên như kim đâm.

Đây là lần thứ hai mất khống chế, trong hoảng hốt chợt nhớ đến lần đầu tiên mất khống chế, gã nói muốn chơi cậu đến tè ra, không nghĩ chẳng bao lâu đã chơi tới.

Tủi thân trong lòng thật tình còn sâu hơn sinh lý, nước mắt tuôn từ đôi mắt đáng yêu, thấm vào đầu vai gã.

Gã cũng bị siết đến đau, ôm lấy Tống Tuần, đâm cậu đến vừa khóc vừa xóc nảy lắc lư.

Dương tinh nóng bỏng rốt cuộc cũng bắn vào tử ©υиɠ Tống Tuần, từng đợt từng đợt từa như tưới mãi cũng không xong.

Gã đè trên người Tống Tuần, bê đến bên giường, dươиɠ ѵậŧ nho nhỏ của cậu vẫn còn rơi ra nướ© ŧıểυ đứt quãng, dính vào eo gã âm ấm.

Thoả mãn ôm Tống Tuần hung hăng hôn mấy cái, gã thấp giọng cười, "Vật nhỏ này thật sự chỉ biết tiểu thôi sao? Da^ʍ quá chừng."

Khiến Tống Tuần vẫn còn run rẩy khóc càng dữ hơn, cổ cũng co lại, suýt chút thở không được, "Không, không phải, anh nói bậy."

Gã nhìn bộ dạng này của cậu quá đáng thương, ôm cậu vào ngực nhẹ nhàng vỗ về, "Ừ, không da^ʍ, không da^ʍ chút nào, để chồng liếʍ sạch cho em, không khóc nữa."

Gã nằm sấp xuống ngậm lấy mẩu thịt nhỏ của Tống Tuần, đặt trong miệng mυ'ŧ.

Cậu có một loại thoả mãn khác, được nâng niu, được thương tiếc, được che chở, cậu không đau lòng, thậm chí còn sung sướиɠ.

Cậu bệnh rồi, mà không biết.

Gã thấy nước mắt cậu tuôn ra như vỡ đê kềm kiểu gì cũng không được, lại đến an ủi.

Tống Tuần khóc đến nghẹn ngào, "Tiểu ướt giường rồi, chồng, làm sao bây giờ?"

Gã hôn lên trán cậu, bóp quai hàm phồng phồng của cậu, "Làm sao bây giờ? Tôi cũng không biết? Ngủ trên nướ© ŧıểυ sao?" Gã hình như vừa cúi đầu ngửi một cái, "Tanh quá."

Tống Tuần đến cắn ngón tay, hốc mắt chua xót, "Tôi không cố ý, đừng ngủ trên nướ© ŧıểυ mà, không ngủ được không?"

Gã lại lần nữa đâm thứ cứng rắn kia trở về, Tống Tuần bị ôm lên, gã rất thích ôm cậu vào trong ngực mà chơi, nhìn cậu cuộn thành một khối, khóc đến mức vành mắt ửng hồng.

Tống Tuần từ cảm giác thẹn vừa rồi chuyển đến một trận kɧoáı ©ảʍ từ bên trong truyền đến, vừa đi vừa đâm cho cậu một loại tê dại truyền khắp thân thể. Dưới đâm thọc của vật nóng cứng như lửa kia, càng thấy thoải mái, cậu vặn vẹo trong l*иg ngực gã thậm chí còn nhanh hơn động tác đâm rút kia.

Gã cười nói cậu da^ʍ, ôm cậu đến cạnh chân cầu thang mà làm, "Đừng như vậy, chúng ta lên lầu đi được không?"

Tống Tuần bị chơi đến run rẩy, lúc gã ôm cậu đến dưới cửa gỗ, cậu đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ dị, mắt dù hỏng rồi cũng không thể ngăn cản cậu thấy ánh sáng.

Thậm chí còn vặn vẹo cho rằng, bởi vì mình ngoan, gã mới tình nguyện đối với cậu càng tốt hơn, để cậu rời khỏi tầng hầm ẩm ướt nhỏ hẹp kia.

Cậu ngọt ngào sờ sờ đầu gã, nghiêng lại, hôn người nọ một cái thật lâu.