Cẩu Cẩu

Chương 13

Không biết những ngày như vậy đã trôi qua bao nhiêu, trong ý thức Tống Tuần từ lâu đã không còn khái niệm về thời gian. Thời gian của cậu vĩnh viễn chỉ có thể chia thành, thời gian ở bên gã và thời gian đợi gã.

Cậu dần thích ứng với kiểu sống này, thậm chí lúc gã đổi váy mới rồi khen ngợi cậu, chủ động trao đổi một cái hôn với gã, cũng vén váy ngồi lên mặt gã, để gã liếʍ mình đến cao trào.

Cậu trầm mê với loại kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo này, lại không muốn để dươиɠ ѵậŧ thô tráng của gã thật sự tiến vào thân thể, cậu sợ đau, dươиɠ ѵậŧ gã lớn như của quái vật, có đôi lúc gã nhịn không được, hơi mơ hồ cắm vào bên trong, chỉ đỉnh đầu mang hình dạng đáng sợ của gã cũng đủ làm động nhỏ như của phụ nữ trên người cậu rách, cậu không dám nghĩ đến kiểu thương tổn đến hỏng người này.

Hơn nữa cậu cũng không muốn mang thai vì xuất bên trong, cậu không rõ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ của mình có hoàn chỉnh hay không. Tuổi quá nhỏ, cậu căn bản không nhận nổi sự tồn tại của một sinh mệnh khác, cùng đối mặt với tầng hầm nhỏ hẹp ẩm ướt này với mình, cũng sợ con của cậu giống như cậu, cũng dị dạng bẩm sinh, cậu rất sợ.

Gần đây, gã ngày càng hướng dươиɠ ѵậŧ vào động nhỏ của cậu chọc chọc, mỗi lần đều khiến Tống Tuần sợ tới mức hồn phi phách tán, khẩn cấp bò dậy dùng miệng liếʍ cho gã.

Gã cười nhạo một tiếng, cũng không nói cái gì, đè lại gáy cổ Tống Tuần hung hăng thọc vào trong miệng cậu, nhìn Tống Tuần thống khổ tim gan cồn cào mới rút ra. Gã nhéo mũi Tống Tuần, "Thế nào? Không cho tôi cắm? Vậy muốn để ai cắm??"

Tống Tuần tránh ra, nói không nên lời, gã đè đầu của cậu lại, đè vào hạ bộ chính mình, Tống Tuần bị lông tóc dày đặc và túi thịt cực lớn của gã đè ép, trong miệng trong mũi đều là mùi xạ hương tránh không được, nồng tới mức cậu không cách nào thở dốc.

Gã lần nữa đè dươиɠ ѵậŧ vào miệng cậu, gã thích cảm giác bựa lưỡi cọ xát vào qυყ đầυ, buộc Tống Tuần há to miệng, dùng dươиɠ ѵậŧ đè lên lưỡi cậu không ngừng, thoải mái đến rêи ɾỉ thở ra vài tiếng.

"Em trời sinh là thứ để người ta đυ.." Gã hưởng thụ miệng lưỡi Tống Tuần, "Em thử nhìn mình dạo đây xem, cả người không chỗ nào có thịt, mông lại đặc biệt nhiều." Gã cong lưng chụp lấy cái mông nhếch lên của Tống Tuần một phen, điên cuồng đâm thẳng dươиɠ ѵậŧ làm mặt cậu căng đến đổi cả hình dạng, "Nhìn xem, vỗ một cái thịt đều run lên, em có thấp hèn hay không?"

Tống Tuần nằm trên giường, để gã bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy một mặt cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy dọc theo mặt cậu, lại chỉ thờ ơ, tựa như một cái xác xinh đẹp.

Gã bên cạnh nhìn cậu, quết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt nhét vào trong miệng cậu, Tống Tuần ngậm lấy tay gã mà mυ'ŧ, tựa như đối với một viên kẹo, "Một ngày nào đó tôi sẽ chơi hỏng thứ này, chơi đến em bắn đầy nướ© ŧıểυ, sinh con cho tôi." Gã rút tay ra, cách một làn váy, xoa nắn khe thịt nhỏ của Tống Tuần theo quy luật, nhìn Tống Tuần nức nở khóc thành tiếng.

Lần đầu tiên bọn họ ngủ chung giường là lúc gã bệnh, thời điểm đó gã dường như khát vọng độ ấm trên người Tống Tuần đến điên cuồng.

Gã trước hết buộc Tống Tuần dùng miệng giúp gã tiết một lần, lại bắt cậu dùng miệng đút thuốc cho gã, gã ôm chặt lấy vòng eo mềm mại gầy gò của cậu, mặt dán lên xương quai xanh cậu, hung hăng ngậm lấy đầu ngực cậu tựa như một đứa trẻ đang mυ'ŧ sữa, gắt gao cắn không buông, miệng không ngừng truyền ra âm liếʍ mυ'ŧ.

Tống Tuần ôm lấy đầu gã, ngón tay cắm vào tóc dịu dàng ấn ấn da đầu gã, trán gã tựa vào ngực cậu nóng đến cọ ra lửa.

Cậu không nghĩ tới, một gã đàn ông cường tráng như thế, trên người đều là cơ bắp cứng chắc, ôm chặt mình cảm giác sẽ đau, lớn lên vừa cao vừa giỏi giang như gã mà cũng có ngày sinh bệnh.

Nghe âm hít thở dần trầm ổn của gã, cậu cũng dần thϊếp đi, cậu nằm mơ, một cơn ác mộng rất kỳ quái.

Có giây lát mơ thấy cha mẹ không ngừng tìm kiếm mình, trách móc chị hai không ngừng, lại có giây lát mơ thấy mình ngồi trên người gã, bị dươиɠ ѵậŧ gã đâm lên, xóc nảy không ngừng, chốc lát mơ thấy một đứa bé con cười nói với cậu, "Mẹ, váy của mẹ thật đẹp." Không bao lâu sau bé con khóc lóc hỏi cậu, "Vì sao trên người con lại có thứ này?" Bé con khóc thút thít đột nhiên hoá điên, biến thành một cái đầu thú dữ, xông lên cắn xé trái tim Tống Tuần.

Cậu sợ đến mức đột ngột bừng tỉnh từ trong mộng, thân đầy mồ hôi, từ từ mới có thể bình ổn lại hơi thở hoảng loạn, vô thức nuốt xuống.

Hàm răng gã cắn đầṳ ѵú cậu phát đau, cậu đè ngực của mình, kéo khỏi miệng gã, gã mυ'ŧ chặt vô cùng, lúc buông ra còn phát ra tiếng nước thật lớn.

Đầṳ ѵú đã quen với độ nóng của khoang miệng trong giây lát va chạm với khí lạnh, mất một lúc cũng không ấm trở lại, ngược lại cảm thấy đau đớn kỳ lạ.

Cậu nằm yên trên giường thật lâu không nhúc nhích, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy tay gã đặt trên eo mình ra, xuống giường.

Bởi vì bệnh, gã không dùng dây xích trói cậu.

Tống Tuần biết, đây là cơ hội duy nhất của cậu, cậu muốn chạy, cậu không muốn ở cái tầng hầm này cả đời, dùng một hơi tàn tồn tại ở bên cạnh gã, cậu phải về nhà, phải tìm nhà của mình.

Trước khi ngủ gã đã tắt đèn, Tống Tuần cũng không dám mở, sợ ánh sáng mạnh sẽ khiến gã bừng tỉnh.

Cậu thậm chí không dám gỡ vải đen bịt mắt mình xuống, đề phòng mình chạm vật này vật nọ trong bóng tối, cậu nằm rạp trên mặt đất, gian nan bò. Sờ soạng hồi lâu mới tìm được cầu thang lên lầu, hưng phấn đến cả người phát run, chân cũng mềm, hơn nửa ngày mới lén lút chạm đến bậc thang đầu tiên, từ đây nhanh chóng bò lên trên, cậu không biết chính mình có thể mở được cửa bên trên hay không, nhưng cậu nhất định phải thử xem, rốt cuộc đây là dũng khí sót lại cho cơ hội duy nhất của mình.

Cậu nhanh chóng bò, tay đã chạm đến cửa gỗ bên trên, lòng mừng như điên, mất rất lâu mới đè lại được hô hấp hỗn loạn của mình, tay sờ soạng khắp nơi, muốn tìm chốt mở cửa ra ngoài.

Bên ngoài là tự do, là bình đẳng, là tình yêu chân chính là cuộc sống bình thường, là hết thảy mà cậu đang khát cầu.

Lúc này, giữa bóng tối khiến người ta không dám thở dốc, giọng gã vang lên, cứng rắn lạnh lẽo đến đáng sợ, "Em ở trên đó làm gì? Xuống đây cho tôi."

Trong nháy mắt kia, khóe mắt cậu muốn nứt ra, sợ tới mức tim muốn dừng dập, một loại khí lạnh không có cách đè nén từ lòng bàn chân truyền đến toàn thân, khoảnh khắc hai chân xụi lơ khiến cậu suýt chút trượt xuống, tay cố dùng sức mở cửa gỗ trên đầu, móng tay tróc ra cũng không biết.

"Tôi lặp lại lần nữa, xuống dưới cho tôi." Giọng gã vừa dữ vừa lạnh, tựa như một đốm lửa chỉ chực bùng lên, đánh vào đáy lòng cậu tựa như một khối gông xiềng nặng nề.

Nước mắt cậu trước trước sau sau trào khỏi hốc mắt, yết hầu khô khốc vì sợ hãi mà không để cậu nói một câu hoàn chỉnh nên lời, "Không, không thể... Cầu xin anh, thả..."

Gã thậm chí không để cậu nói xong, "Tôi lên."

Tống Tuần nghe thấy tiếng bước chân cách mình mình càng ngày càng gần, vừa nhanh vừa trầm ổn, tựa như ác ma từ địa ngục. Gã sắp bước lên cầu thang, cậu hoảng đến không ngừng đẩy cửa gỗ, hy vọng có thể cầu cứu bằng tiếng khóc la.

"Đã bảo em ngoan một chút, đừng chọc giận tôi." Gã đã lên tới, tới bắt cậu, Tống Tuần co rúm thành một khối, run run rẩy rẩy, tai chỉ nghe thấy tiếng răng đánh lạch cạch giòn vang.

Cậu cắn ngón tay chính mình, mặt đều là nước mắt, một giây tay gã bắt lấy mình kia, cậu ngã xuống khỏi cầu thang.

Đầu đập vào đất vang ra một tiếng thật lớn, trong óc cũng bật ra một âm đáng sợ, va chạm cực mạnh khiến cậu hôn mê.

Trong nháy mắt ngã xuống kia, cậu thậm chí nghĩ rằng, thật tốt quá, không cần phải trực tiếp đối mặt với trừng phạt của gã rồi.