Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp

Chương 22: Trên cầu thang cưỡng ép make love!!

☆ Trên cầu thang cưỡng ép make love!!

. .

Vì bị Lạc Nhân gây khó dễ, giữa ông chủ Hoắc và tiểu thư ký rốt cuộc xảy ra câu chuyện cẩu huyết đúng nghĩa. Chung Nhược khóc lóc chạy đi, Hoắc Mộ Vân lo lắng đuổi theo.

Chung Nhược khi đến còn hết sức phấn khởi, tưởng tượng dáng vẻ mừng rỡ không thôi của Hoắc Mộ Vân khi nhận được quà, trong lòng cũng vui vẻ theo. Nhưng không nghĩ đến rằng, mới mở cửa ra lại thấy Hoắc Mộ Vân đang ôm lấy một mỹ nam quần áo xốc xếch, thân thể hai người cũng dính sát một chỗ.

Hoắc Mộ Vân mỗi ngày lúc ôm ấp cậu cũng tình thâm ý thiết nói yêu cậu nhiều ra sao, rất nhiều lần nói cho cậu tình yêu chính là sự trung thành lẫn nhau của đôi bên, chỉ muốn gần gũi với đối phương, không bao giờ chịu tách xa. Chung Nhược rốt cuộc cũng hiểu rõ tình yêu, biết tình cảm của mình với Hoắc Mộ Vân chính là tình yêu mà mọi người vẫn hướng về... Cậu thích những tiếp xúc và cái ôm của Hoắc Mộ Vân, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn, không kiêng kị chút nào giao phó cả người mình, nhưng Hoắc Mộ Vân lại làm chuyện giống vậy với người khác. Tình yêu của Hoắc Mộ Vân và của cậu không giống nhau, có thể chia ra thật nhiều phần...

Chung Nhược thương tâm muốn chết, nghe được tiếng bước chân Hoắc Mộ Vân, chạy càng nhanh hơn, ngay cả thang máy cũng không đợi, co chân chạy về phía thang bộ. Nhưng Chung Nhược người mềm mại ôn hòa sao có thể là đối thủ Hoắc Mộ Vân. Cậu đi chưa được mấy bước, Hoắc Mộ Vân đã trực tiếp tuột trên tay vịn xuống, chắn trước người Chung Nhược.

Chung Nhược đột ngột va vào l*иg ngực Hoắc Mộ Vân, ngẩng đầu lên thấy nam nhân mặt đầy lo lắng. Chung Nhược đấm đấm lên ngực hắn, khóc nấc: "Anh cái tên dối trá này, bội tình bạc nghĩa, quần không nhận trướng. Tôi không để ý anh nữa, anh ôm mỹ nam đi đi."

(quần không nhận trướng: đại khái cũng nghĩa kiểu xuống giường là quên hết ấy :))) )

Hoắc Mộ Vân đau đầu vô cùng, hối hận không ngăn Chung Nhược xem mấy thứ chiếu lúc tám giờ kia, cái gì loạn thất bát tao, còn nói quần không nhận trướng... Chung Nhược nháo cũng không phải đèn cạn dầu, nước mắt tí tách rơi, đem tất cả từ ngữ mắng đàn ông phụ tình từng nghe qua áp dụng hết lên người Hoắc Mộ Vân. Hoắc Mộ Vân không thể cùng cậu ồn ào, dứt khoát giải quyết tận gốc, cúi người chặn cái miệng nhỏ nhắn lải nhải không ngừng kia lại.

Cảm giác hôn Chung Nhược quen thuộc, đầu lưỡi bị nam nhân cuốn lấy, bị ép cùng hắn dây dưa. Chung Nhược không muốn, tránh né cướp đoạt của nam nhân nhưng lại rước thêm nụ hôn nóng bỏng sâu hơn của Hoắc Mộ Vân. Trong cổ họng nước miếng liên tục, không biết là của ai, môi lại bị nam nhân hôn không kẽ hở, Chung Nhược chỉ có thể không ngừng nuốt chất lỏng trong miệng, đầu lưỡi bị nam nhân hôn đến ngứa ngáy tê dại.

Đợi đến lúc hai người tách môi ra, sắc mặt Chung Nhược đã diễm nhược đào hoa, đôi mắt hơi sưng, càng hiện lên hình dáng cậu bé bị khi dễ đến đáng thương. Rốt cuộc cũng không khóc không la nữa, Hoắc Mộ Vân liếʍ liếʍ hàng mi ướŧ áŧ của Chung Nhược, ôn nhu giải thích: "Bảo bối, em hiểu lầm anh rồi... Cậu ta muốn câu dẫn anh, anh ban đầu là muốn lôi cậu ta ném ra khỏi phòng làm việc, nhưng cậu ta hết lần này tới lần khác được nước dựa vào, lại bị em thấy được..."

Hoắc Mộ Vân tốt bụng giải thích, nhưng kết quả Chung Nhược lại càng hiểu lầm hơn, vừa khóc vừa nói: "Trước đó tôi chưa đến cậu ta đã dựa lên, sao anh không đẩy cậu ta ra? Oa oa... Anh thấy tôi dễ bị gạt, là đứa ngốc đần độn, cái gì cũng không biết. Nhưng mà... Tôi chính là ngu ngốc như vậy đấy, rất nhiều chuyện cũng không làm được, anh... Hay là anh không chịu nổi tôi, không thích... tại sao lại làm loại chuyện đó với tôi, ghét anh lắm đó biết không, không được chạm vào tôi, ghét anh..."

Hoắc Mộ Vân vốn rất tức giận, ù ù cạc cạc không hiểu sao lại bị hiểu lầm, hắn nhẫn nhịn tính mình đi dỗ Chung Nhược, nhưng Chung Nhược càng nói càng quá đáng. Ghét bỏ cậu cái gì cũng không biết? Xem cậu như thằng ngu đùa giỡn? Hoắc Mộ Vân nháy mắt trong lòng nổi lửa, bản thân mình đối với Chung Nhược có thể nói là moi tim moi phổi ra, Chung Nhược muốn cái mạng hắn hắn cũng có thể vui vẻ cho cậu. Kết quả tất cả yêu thương cưng chiều hắn bỏ ra, trong lòng Chung Nhược cũng chỉ là đang đùa giỡn với cậu?

Ghét, Chung Nhược nói ghét hắn... Tàn nhẫn ẩn giấu đã lâu của Hoắc Mộ Vân vào giờ phút này bộc phát ra ngoài. Hắn đè Chung Nhược lên tay vịn cầu thang, bàn tay đè sống lưng Chung Nhược, khiến đầu cậu hướng về phía dưới, giống như muốn đem người đẩy xuống.

Chung Nhược đầu tiên là bị sợ đến hoa dung thất sắc, nhưng sau đó càng thương tâm hơn, người đàn ông cậu yêu nhất lại muốn đẩy cậu xuống. Chung Nhược cũng ngoan cố, lại chủ động duỗi đưa chân nhảy lên tay vịn như muốn nhảy xuống, trong miệng kêu: "Ô ô... anh không muốn tôi, anh muốn gϊếŧ chết tôi. Anh không phải là anh Mộ Vân của tôi... Tự tôi nhảy xuống, lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra..."

Hoắc Mộ Vân là lửa giận công tâm, nhất thời không khống chế được muốn hù dọa Chung Nhược một chút, làm sao có thể thật sự đẩy cậu vào hiểm cảnh. Ai ngờ Chung Nhược không muốn sống nhào xuống phía dưới, chọc giận Hoắc Mộ Vân nổi trận lôi đình, đem Chung Nhược lôi trở lại, đè lên tường giữa cầu thang, hung tợn nói: "Tôi là muốn chơi chết em, nhưng sẽ dùng cách khác, hiểu chưa?"

Trong mắt nam nhân thoáng lên quang mang âm u, vẻ mặt đó Chung Nhược rất quen thuộc, mỗi lần muốn cậu trước, nam nhân đều có vẻ mặt như thế này. Chẳng lẽ anh ta muốn ở chỗ này? Không được, tuyệt đối không thể!!

Chung Nhược dùng hết sức đẩy Hoắc Mộ Vân, kiên quyết nói: "Tôi không muốn làm ở chỗ này, giữa cầu thang sẽ có người, a... Anh, đừng kéo quần tôi... Ưʍ.. lại khi dễ thí mắt tôi rồi. Ô ô, anh đáng ghét, làm tôi khóc còn chưa đủ, còn muốn cái mông người ta khóc..."

Ngón tay nam nhân như đánh đàn nhảy khắp nơi trên thân cậu, lực đạo khống chế cực tốt, nhẹ nhàng lướt qua, như lông chim gãi gãi khiến Chung Nhược bủn rủn không ngớt, cơ thể ngứa ngáy... Thật muốn, thật muốn anh Mộ Vân gãi ngứa giúp cậu, dùng bàn tay dài có những vết chai xoa nắn da thịt cậu. Cái mông thật đói bụng, cứ khóc mãi, muốn ăn gậy thịt bự...

Nghĩ như vậy, Chung Nhược không nhịn được hừ hừ rêи ɾỉ: "Ưm, anh Mộ Vân... Nhược Nhược muốn mà, muốn anh thương em..."

Không đúng! Anh Mộ Vân của cậu không còn nữa... Chung Nhược chợt nhớ tới hình ảnh ở phòng làm việc, nam nhân có người khác, không còn là anh yêu của cậu nữa.

Hoắc Mộ Vân không biết Chung Nhược đang suy nghĩ gì, thấy cậu vẻ mặt mê man, cho là vật nhỏ là sớm bị mình chơi đùa đến không rõ phương hướng, đây không phải là mở miệng muốn yêu thương của hắn sao? Hoắc Mộ Vân đắc ý, cúi đầu nhìn hạ thân Chung Nhược, quả nhiên chỉ cần mình dùng tay trêu chọc mấy cái, nơi đó đã dâʍ ŧᏂủy̠ dầm dề, dâʍ ɖị©ɧ ở huyệt thịt hồng hồng tô điểm cho hạ thân càng thêm xinh đẹp ngon miệng. Hoắc Mộ Vân chậm rãi rút lui ngón tay, rõ ràng cảm giác được huyệt thịt cố gắng giữ lại. 'Póc' một tiếng, ngón tay vạch ra thịt huyệt, miệng huyệt giống như có ý thức dường như khép mở không ngừng, cắn cắn đầu ngón tay hắn.

Hoắc Mộ Vân nhìn thiếu chút nữa chảy nước miếng, không thể chờ được nữa ngồi dậy, muốn đem gậy thịt thô to cắm vào tiểu huyệt tiêu hồn. Chưa nói hắn mới vừa chen qυყ đầυ vào, Chung Nhược chợt thít chặt cái mông, gắng sức bài xích hắn đi vào, còn không ngoảnh lại thét chói tai: "Lấy nó ra, đừng dùng thứ đồ anh chạm qua người khác đυ.ng vào tôi, a... Không muốn đỉnh nữa, tôi không cho anh vào, ghét anh..."

Hoắc Mộ Vân chưa từng nghĩ Chung Nhược vẫn là chưa tin hắn, lừa dối chân tâm của hắn cũng được đi, nhưng ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không cho hắn. Toàn bộ đau lòng vừa sinh ra đã biến mất, hắn cười gằn: "Hôm nay tôi vẫn chạm vào em, em liền khóc tới khàn giọng, tôi cũng không có khả năng bỏ qua cho em..."

Nói rồi, Hoắc Mộ Vân túm lấy hai chân Chung Nhược, dưới háng ra sức đỉnh vào. Rốt cuộc cúc thịt co rút bị dươиɠ ѵậŧ bá đạo đỉnh mở ra, tay của nam nhân cũng dời đến mông Chung Nhược, tiết tấu không ngờ được rút ra cắm vào nắn bóp.

Chung Nhược không muốn, nhưng thân thể sớm bị nam nhân thao thành thói quen không chút do dự phản bội ý chí chủ nhân, tràng nhục vui vẻ kẹp dươиɠ ѵậŧ thô ro, thí mắt dưới đàn ông thao kiền mãnh liệt trở nên tê dại...

Tay Chung Nhược đánh lên nam nhân ngày càng yếu ớt, tiếng kêu to ban đầu cũng biến thành tiếng rêи ɾỉ vụn vặt, chân bị làm đến mềm nhũn rũ xuống, chỉ có thể tỏ vẻ tội nghiệp ôm bờ vai rộng của nam nhân thút thít: "Ô oa... Ưʍ... Cái mông xót quá, a... Nhẹ một chút, nói không cho anh đυ.ng, anh lại cưỡng ép tôi... Oa oa... Tôi phải nói cho anh hai, anh khi dễ người, a... Sâu quá, đâm tới bụng... Ưm, thoải mái quá a, mau buông ra, có người tới..."

Hoắc Mộ Vân cũng nghe được âm thanh có người lên lầu, nhưng bây giờ sao có thể dừng lại, dứt khoát càng hăng hái hơn, càng lúc càng tàn bạo nhanh chóng cắm làm, đỉnh đến mức Chung Nhược thở gấp liên tục, cuối cùng ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng vỡ tan.

Thời điểm nhân viên Hoắc thị đi đường tắt lên tầng này đã nhìn thấy sếp đem một nam tử đè trên tường làm loại chuyện kia, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng sếp và gương mặt của một người đàn ông khác, quả nhiên là vị tiểu thư ký bí mật được đồn đãi kia. Sếp cũng thật dũng mãnh a... tiểu thư ký kia bị thao đến dâʍ đãиɠ câu hồn...

Chung Nhược hiển nhiên cũng thấy được cô, tuyệt vọng thét chói tai: "A... Bị, bị thấy rồi, Hoắc Mộ Vân, tôi... A... Tôi hận anh, anh buông tôi ra... Ô ô, bắn, anh lại bắn vào, người xấu... Sao vẫn còn nữa, ưʍ... Bắn tôi, thật thoải mái..."

Hoắc Mộ Vân thở ồ ồ quay đầu, chỉ thấy một nhân viên nữ trợn mắt há mồm nhìn hai người bọn họ, tức giận hét lên: "CÒN KHÔNG MAU CÚT ĐI!!?"

Chung Nhược khóc quá mức thê lương, Hoắc Mộ Vân nghe mà đau lòng không thôi, rút ra tính khí đã bắn qua, muốn an ủi tiểu tâm can của hắn. Cơ mà Chung Nhược hiển nhiên đã bị khi dễ quá dữ, bất ngờ đẩy Hoắc Mộ Vân ra, tay kéo quần lên chạy xuống. Hoắc Mộ Vân nhìn cậu chạy loạng choạng, cũng không dám hung hăng đuổi theo, chỉ sợ Chung Nhược té, hắn còn đau lòng chết mất.

Một đường theo Chung Nhược xuống lầu, kết quả vật nhỏ vừa ra khỏi cửa lập tức lao lên một chiếc xe. Hoắc Mộ Vân biết chiếc xe kia, là tài xế của Chung Dục lái, đoán chừng là vừa rồi đưa Chung Nhược đến vẫn chưa đi.

Hoắc Mộ Vân không biết làm sao, bây giờ hắn cũng không có tâm trạng đi dỗ người, không giải thích vấn đề rõ ràng với Chung Nhược. Nếu là đi tìm Chung Dục, nhất định là không có gì nguy hiểm, hai người bọn họ đều cần tỉnh táo một chút.

Quay trở lại phòng làm việc, Lạc Nhân vẫn còn trần trụi chờ hắn. Hoắc Mộ Vân mỗi khi rầu thường kiếm chỗ xả giận, thấy Lạc Nhân không biết phải trái còn đi tới, lạnh lùng nói: "Lạc Nhân, tại sao tôi cho cậu vào Hoắc thị trong lòng cậu tự biết, cậu vào đây làm gì tôi cũng biết hết. Nhưng, tôi cảnh cáo cậu, đừng đem mình thành món đồ. Mặc quần áo vào, về Hoắc gia với tôi. Cậu tốt nhất nên biết điều một chút, nếu không đừng mong được yên."

Lạc Nhân sắc mặt trắng bệch. Nhiều năm thương hải chìm nổi luyện nên bản lĩnh định rõ thế cuộc, lúc này đưa ra nhận định, cười theo nói: "Hoắc tổng anh minh, em đều nghe theo ngài!"

----------

Chung Nhược ngồi trong xe càng nghĩ càng thương tâm, Hoắc Mộ Vân có người khác, lừa gạt cậu, thế cũng được đi, lại còn ở cầu thang cưỡng bức cậu, hại cậu bị nhân viên Hoắc thị nhìn mình bị đàn ông chơi đến lộ ra da^ʍ thái. Không phải nói yêu cậu sao, tại sao muốn đối xử với cậu như vậy?

Chung Nhược mắt ngấn lệ chạy vào cao ốc Chung thị tìm anh hai cầu an ủi. Người của Chung thị đều rất yêu thích cậu, dù Chung Nhược muốn dỡ nhà cũng sẽ đưa cậu dụng cụ, xông vào phòng làm việc tổng tài gì đó mới không có người cản.

Quan trọng hơn là, tiểu thư ký bên ngoài phòng làm việc tổng tài cũng muốn biết bên trong đang làm cái gì, có một người sẽ không bị ăn mắng xông vào, bọn họ ngăn cản mần chi? ( 'ч' )

Cửa phòng làm việc Chung Dục lại không khóa, Chung Nhược một chút lập tức xô vào, trong miệng kêu anh hai, đáng thương hề hề tìm bóng dáng Chung Dục. Bất quá lúc tìm được cũng là ngây ngẩn ra: "Ách... Anh đang làm gì vậy?..."

Trong phòng ngoài Chung Dục, Isaac cũng đang ở đây. Hai người hôm nay tư thế có chút quái dị, Isaac ở trần nằm trên ghế salon, Chung Dục thì nửa đè lên người nam nhân, quần áo trên người vẫn chỉnh tề, chỉ duy nút áo sơ mi được cởi ra, xuân quang trước ngực toàn bộ phơi bày ra bên ngoài.

Chỉ thấy Chung Dục hai tay kéo vạt áo không cho chúng che trước ngực, lộ ra hai vυ' to lớn đang xoay vòng trên lưng Isaac, giống như là đang dùng vυ' đấm bóp cho nam nhân.

Chung Nhược sưng mắt đi vào. Isaac và Chung Dục đều giật mình, đây là bị sao?

Isaac xoay người ngậm ngực sữa Chung Dục mυ'ŧ vào miếng, sau đó giúp y gài lại nút áo, ôn nhu nói: "Trước tiên đi xem tiểu Nhược một chút, trở về lại xoa tiếp cho ông xã..."

Thì ra hôm qua Isaac đánh nhau với người ta, phần lưng tím xanh một mảng. Chung Dục đau lòng không thôi, dùng chỗ mềm mại nhất trên cơ thể mình xoa bóp cho vết thương nam nhân.

Săn sóc của Isaac khiến Chung Dục cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Y đỡ ngực, kề vào tai Isaac nói: "Cơ bắp ông xã đem cái vυ' bà xã dâʍ đãиɠ thao đến cứng rắn, bây giờ rất trướng... Ông xã, chờ em quay lại, vυ' cho dươиɠ ѵậŧ anh cọ..."

Nói xong, tha Chung Nhược trông rất đáng thương đi vào phòng họp nhỏ cách vách, giải quyết vấn đề của em trai...

-------------------

Chúng nó đến công ty hông phải để làm việc mà để chơi tình thú :'((((