Vương Nhất Đại

Chương 17: Kịch liệt

"Thân thể đều đỏ thành như vậy, ngươi xác định còn muốn tiếp tục?" Vương Nhất Đại ôm phần eo thon gầy của Ngôn Lạc, ôm hắn vào trong ngực, có chút bất đắc dĩ mở miệng.

Gương mặt Ngôn Lạc như bị nhuộm thành một màu hồng nhạt, nhất là vành tai có chút nóng đỏ lên kia, mỗi một chi tiết đều không ngần ngại thể hiện ra bản tính xấu hổ không thể khống chế được của hắn đối với người trước mặt.

"Thầy..." Ngôn Lạc sửng sốt, hai cái tay ngây ngốc đặt ở trên l*иg ngực của mình, hồi lâu, hai mắt cũng dần hồng hồng, mới ủy khuất kêu lên một tiếng.

"Ngươi khóc cái gì?" Vương Nhất Đại thở dài, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Ngôn Lạc chảy nước mắt vì hắn.

"Đừng lại không cần ta... Đừng bỏ rơi ta..." Ngôn Lạc lầm bầm trong miệng, mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp biểu hiện ra sự yếu đuối của bản thân.

"Tốt lắm, đừng khóc" Vương Nhất Đại chợt phát hiện việc Ngôn Lạc thích mình có lẽ là thật, bản thân cũng không cần thiết giả vờ không chịu tiếp nhận, hơn nữa hắn cũng không phải là không có cảm giác với cậu, chỉ đành đưa tay chùi chùi nước mắt trên mặt cậu.

"Thầy Vương, ta sai rồi... Ta sai rồi..." Ngôn Lạc cảm nhận được động tác bỗng nhiên ôn nhu của Vương Nhất Đại, liền không kiềm được lại khóc, liều lĩnh muốn có được lời tha thứ từ Vương Nhất Đại, "Ta chỉ muốn làm cho ngươi chú ý đến ta, ta yêu ngươi!"

"Ừ, ta biết " nói thật, Vương Nhất Đại vẫn còn rất khϊếp sợ, thực ra từ lần đầu tiên tiếp xúc hắn đã sớm phát giác Ngôn Lạc chính là cậu nhóc thiếu chút nữa băng thẳng qua đường vào ba năm trước, vẻ mặt hoảng hốt của thiếu niên kia vẫn như năm nào, chỉ là hắn không nghĩ tới việc hai người sẽ phát sinh quan hệ. Nhưng bây giờ, hắn nhìn thấy Ngôn Lạc khóc thành như vậy, không khỏi có chút đau lòng thay hắn, mặc dù tuổi tác bằng em trai hắn, nhưng không biết đã gặp chuyện gì, rốt cuộc lại lột xác thành như vậy.

"Thực sự?" Ngôn Lạc khóc thút tha thút thít, đôi mắt trong như nai con đáng thương nhìn Vương Nhất Đại, trên khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt.

Vương Nhất Đại dùng ngón cái xóa đi nước mắt của cậu, cúi đầu xuống khẽ hôn môi cậu, đôi môi mềm mại ngọt ngào lại xen lẫn vị mặn của nước mắt.

Ngôn Lạc lập tức nhắm mắt lại, như thấy được hy vọng, đáp lại mãnh liệt, môi phối hợp mở ra, câu đầu lưỡi của Vương Nhất Đại vào trong miệng của mình, hai chân dùng sức ôm lấy thắt lưng của Vương Nhất Đại, cặp mông dính sát vào bắp đùi đối phương khẽ lay động.

Con người thật của Ngôn Lạc so với trong tưởng tượng của hắn còn lớn mật hơn, nhưng cũng không hoàn toàn buông thả như Nhất Tiêu mà lại mang theo vài nét ngượng ngùng.  Sức lực của Ngôn Lạc rất lớn, hơn nữa động tác cũng rất linh hoạt, ngay lập tức khiến Vương Nhất Đại có một loại cảm giác mới lạ, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng rất mới mẻ, mỹ thực dâng tận miệng khiến hắn cũng không có đạo lý gì để cự tuyệt, rất không khách khí trực tiếp hôn Ngôn Lạc, hai tay sờ lên hai cánh mông dùng lực nắn bóp.

"Ưʍ..." Ngôn Lạc giãy dụa thân thể, đầu lưỡi tham lam cuốn lấy lưỡi của Vương Nhất Đại, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống cũng không biết.

Vương Nhất Đại vừa rời khỏi môi của Ngôn Lạc, liền nhìn thấy thiếu niên này mang theo hai gò má ửng hồng, chậm rãi ngồi xổm xuống giữa hai chân hắn, cởi ra khóa quần...

Ngôn Lạc có chút say mê nhìn cự vật trước mắt, hai tay lấy lòng nắm lên, nghe thấy tiếng thở dài thoải mái của Vương Nhất Đại, càng không chút do dự mở miệng ngậm vào.

Vương Nhất Đại đưa tay rờ vào trong mái tóc mềm mại Ngôn Lạc, nhìn hắn thành kính vì hắn tiến hành khẩu giao, cái miệng nhỏ nhắn cứ như có phép thuật nuốt hơn phân nửa dươиɠ ѵậŧ của hắn vào trong miệng, hơi thở ấm áp như phảng phất lên trên, cố gắng mở rộng cổ họng, để chỗ cho vật lớn của hắn vào càng sâu.

"Ưʍ..." Ngôn Lạc một bên làm khẩu giao, một bên chuyên chú nhìn biểu tình của Vương Nhất Đại, đầu nhấp lên nhấp xuống không ngừng lắc lắc, cổ họng kịch liệt co rút, tận lực lấy lòng hắn.

"Ha... Rất tốt..." Vương Nhất Đại cảm giác dươиɠ ѵậŧ của mình càng ngày càng cứng rắn, hưng phấn tới cực điểm, âm thanh có chút khàn khàn, khẽ tán thưởng thiếu niên dịu ngoan ở dưới.

Ngôn Lạc nghe được âm thanh của Vương Nhất Đại, càng ra sức, giống như da^ʍ phụ đói khát liên tục phun ra nuốt vào, nửa người dưới cứng rắn đến phát đau, hắn biết khát vọng của mình bây giờ đối với thầy giáo đã không còn cách nào có thể khống chế.

Ngôn Lạc lưu luyến không rời phun ra thật mạnh, đứng lên, cởϊ qυầи xuống, một lần nữa cưỡi lên hai đùi của Vương Nhất Đại. Hắn một tay vịn bả vai Vương Nhất Đại, một tay tùy ý đưa sâu vào môi của mình, đợi đầu ngón tay ướt nhẹp, mới chậm rãi dò xét đi vào hậu huyệt của bản thân.

"Ưm a..." Ngôn Lạc ánh mắt tràn ngập khát cầu nhìn Vương Nhất Đại, cái mông khẽ nâng lên, ngón tay ở hậu huyệt ra vào rất nhanh, tiểu huyệt vốn có nhiều ướŧ áŧ bị ngón tay cắm rút liên tục cũng dần chuyển từ đau đớn thành tê dại, hắn không muốn để cho lão sư chờ lâu, một bên thở gấp rút, một bên mở hai chân rộng ra, cầm dươиɠ ѵậŧ thật dài đứng thẳng hiên ngang của Vương Nhất Đại, chậm rãi đưa vào trong huyệt, chậm rãi nuốt hết.

"Ưm a..." Ngôn Lạc mê muội liếʍ khóe môi Vương Nhất Đại, miệng huyệt chậm rãi bị mở rộng ra, hắn dùng lực ngồi xuống, phụt một tiếng, thân thể lập tức bị xỏ xuyên qua.

Ngôn Lạc phát ra một tiếng thét chói tai, hai chân bị đau đớn tạm thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ kẹp chặt hai đùi của Vương Nhất Đại, đầu ngón chân chống ở trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.

Vương Nhất Đại cảm giác rất thoải mái, thực sự rất thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn ở dưới kia siết dươиɠ ѵậŧ hắn thật chặt, tràng thịt không ngừng co rút, khiến ánh mắt hắn có chút đỏ lên, chỉ muốn chà đạp thoả thích người thiếu niên trước mắt khiến hắn muốn ngừng mà không được thiếu niên.

"Thầy...Ngươi đang ở trong cơ thể ta..." Ngôn Lạc cảm giác cự vật cứng ở trong người càng lúc càng lớn, phần eo lay động, câu dẫn nam nhân.

Vương Nhất Đại nếu còn muốn nhịn nữa thì hắn đúng không phải là nam nhân bình thường, một tay hắn vòng qua thắt lưng của Ngôn Lạc, không ngừng đẩy mạnh dươиɠ ѵậŧ to lớn của bản thân về phía trước, một bên thở dốc, một bên nhìn Ngôn Lạc đang hé miệng kêu khóc kiên tục.

"A a... Thầy... Tiếp tục, tiếp tục..." Ngôn Lạc đưa hai tay về phía sau chống lên trên đầu gối của Vương Nhất Đại, l*иg ngực trắng nõn đưa đến trước mặt Vương Nhất Đại, một bên bị cự vật xỏ xuyên qua không ngừng, một bên thõa mãn vì đầṳ ѵú cứng như đá ngứa ngáy được ngậm.

Vương Nhất Đại cũng có chút mất khống chế, dùng sức gặm cắn đầṳ ѵú mà hắn đưa lên, nửa người dưới cực lực rung động, cực kỳ mạnh mẽ đi sâu vào bên trong thân thể của Ngôn Lạc.

Ngôn Lạc né đầu, thân dưới cùng vùng bụng của Vương Nhất Đại va chạm phát ra tiếng "Bốp bốp", miệng huyệt mềm mại bị cự vật ra vào liên tục, thoải mái đến sắp ngất.

Vương Nhất Đại giơ hai chân Ngôn Lạc lên, treo trên vai của mình, nâng cánh mông hắn, giống như đóng cọc đυ.ng từng nhát từng nhát kịch liệt, tiểu huyệt hồng hồng bị cắm vào không ngừng đến sùi bọt mép.

"A! Thầy... Thật thoải mái, thật thoải mái..." Ngôn Lạc đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể không ngừng bất lực kêu da^ʍ bị Vương Nhất Đại thao lộng, hưng phấn đến toàn thân run rẩy.

Vương Nhất Đại cảm nhận được tiểu huyệt bị thao đến mềm nóng kia, đưa vào thêm một ngón tay, kèm theo động tác cắm rút của hai người, ngón tay cũng bị đưa vào càng sâu, không ngừng ma sát tràng bích, ngón trỏ ở bên ngoài cũng không thừa thãi mà vuốt ve  nếp nhăn miệng huyệt.

"A a... Không muốn... Chỗ đó..." Ngôn Lạc bị ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến thân thể co giật, có chút hoảng loạn kêu, tiểu huyệt lại càng xoắn kịch liệt hơn.

Vương Nhất Đại rút ngón tay ra, đổi thành bóp mông hắn, kéo ra hai bên, mở rộng càng lớn để có thể đi vào càng sâu.

"Thầy... Thầy... Ta sắp không được... A a a..." Ngôn Lạc cảm giác mình đã bị làm hư, hai tay vô lực vòng ở trên cổ Vương Nhất Đại, thân thể tùy ý người kia cắm vào bên trong hắn  lay động trước sau không ngừng, phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, nước mắt chảy đầy mặt. Tính khí run rẩy lắc tới lắc lui phun ra không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, báo hiệu sắp bắn.

Vương Nhất Đại cũng cảm thấy được bản thân sắp ra, đẩy nhanh tốc độ, không có quy luật ra vào mãnh liệt, tiến hành đợt chạy nước rút cuối cùng.

"Bắn vào bên trong ta... Thầy... Ta là của ngươi, a a a..." Ngôn Lạc thét lên, thân thể cứng đờ, ôm chặt Vương Nhất Đại, cảm nhận từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng trực tiếp đυ.ng vào tuyến tiền liệt khiến hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn, thân thể chợt cứng lại, cũng bắn ra theo.