Vương Nhất Đại

Chương 18: ᒪàʍ Ŧìиɦ trong phòng vẽ tranh

Vương Nhất Đại vừa mới vào phòng mỹ thuật liền thấy một người nam nhân mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình cùng quần lửng đang chuyên chú ngồi trên đệm vẽ tranh đưa lưng lại với hắn.

Bóng lưng kia vốn đã rất đẹp lại thêm ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào càng làm nổi bật lên đường lưng hoàn mỹ như ẩn hiện ở bên trong áo sơmi, vì người kia đang ngồi nên chiếc quần lửng cũng bị co lại lộ ra bắp chân trơn mịn tinh tế, khiến người khác không khỏi có loại du͙© vọиɠ muốn sờ lên ngay lập tức. Mái tóc nâu dài bị cột lên tùy tiện, rất có khí chất của một người làm nghệ thuật.

Vương Nhất Đại nhìn bóng lưng tuyệt đẹp kia, cười cười, sau đó đóng cửa phòng vẽ tranh lại.

Người nam nhân đang vẽ bỗng nghe được âm thanh liền nghiêng đầu.

Ấn Buồm vừa nhìn thấy Vương Nhất Đại, lập tức cười đứng lên, chân vì ngồi trong một khoảng thời gian dài lại lập tức đứng lên nên có chút đau, chỉ đành đứng ở đó bóp lung tung mấy cái.

Vương Nhất Đại đi tới, ngồi xổm người xuống giúp hắn nắn chân, chỉ một chốc lát sau, liền chậm rãi tốt lên.

Ấn Buồm sờ tóc của Vương Nhất Đại, trên gương mặt xinh đẹp mang theo sự dung túng, đôi môi màu hồng nhạt hơi nhếch lên, khẽ nở nụ cười.

"Thầy Vương, ta còn đang nghĩ tới ngươi, ngươi liền tới rồi." Ấn Buồm ngồi lại trên đệm, ôn nhu ôm lấy Vương Nhất Đại.

"Đang nghĩ cái gì? Dáng vẻ của ta lúc làm ngươi sao?" Giọng nói của Vương Nhất Đại lập tức phá hư bầu không khí trong sáng, hắn nhanh chóng cởϊ qυầи Ấn Buồm ra, trực tiếp duỗi tay vào, đùa bỡn phân thân còn chưa thức tỉnh của Ấn Buồm.

"Ưʍ... Đúng vậy..." Ấn Buồm thoải mái thở dài, mở ra hai chân, cái tay giữa hai chân kia không bao lâu đã khiến cho hắn động tình, chậm rãi chảy ra dịch non trơn trợt, chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bị ướt loang ra thành một bãi.

"Vậy ngươi có thể làm mẫu cho ta một chút không, dáng vẻ lúc ta thao ngươi như thế nào?" Vương Nhất Đại nhẹ hôn lên khóe môi của Ấn Buồm, thu tay về, hài hước nhìn hắn.

Ấn Buồm cũng không có bất kỳ hành vi ngượng ngùng gì, mang theo nụ cười yếu ớt, đối mặt với Vương Nhất Đại, chậm rãi duỗi thẳng ra hai chân, sau đó cỡi hết quần, đôi chân trắng muốt không hề cố kỵ chút nào hướng về phía hắn mở ra, lộ ra hậu huyệt màu hồng nhạt giữa mông, ngón tay thon dài chậm rãi đưa vào giữa hai chân, dưới ánh mắt nóng rực của Vương Nhất Đại, chậm rãi đảo quanh miệng huyệt.

"Thầy Vương rất ôn nhu, nơi này vì rất nhạy cảm, trước tiên sẽ dùng một ngón tay... Ưʍ... Mở rộng..." thân thể của Ấn Buồm khẽ ngửa ra sau, một tay chống đỡ dưới đất, một tay khác lại tự xâm nhập rừng chút một vào bên trong thân thể của bản thân, miệng huyệt hồng hào bị mở rộng, hắn chuyên chú nhìn Vương Nhất Đại, phát ra giọng rêи ɾỉ ngọt ngào.

"Nơi này thì sao?" Vương Nhất Đại cách một lớp áo sơmi sờ lên ngực của Ấn Buồm, tìm được điểm nhô ra kia, khẽ nghiền nát.

"A... Nơi này..." Ấn Buồm nhẹ nghiêng đầu, gương mặt càng lúc càng đỏ, hắn ưỡn ngực, theo động tác tay của Vương Nhất Đại khẽ lay động, "Thầy Vương sẽ từ từ kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, có đôi khi... A... Còn sẽ liếʍ... Cũng còn có thể vân vê... Ưm a... Thật thoải mái..."

"Còn phần phía dưới đâu? Tiếp tục..." Vương Nhất Đại nhìn động tác tay của Ấn Buốm bỗng dừng lạiđộng tác tay, nhẹ giọng nói, "Chỉ dùng một ngón tay thôi sao?"

"A... Không ngừng..." Ấn Buồm gia tăng thêm một ngón tay, hai ngón tay ở bên trong chậm rãi thăm dò, nỗ lực mở rộng tràng thịt nhỏ hẹp, thanh âm của hắn càng ngày càng run rẩy, chân đã mở ra đến tận cùng, trắng nõn ngón tay đang không ngừng di chuyển ra vào lộ ra dịch thể trong suốt khả nghi.

Hô hấp của Vương Nhất Đại có chút nặng, hắn cởi cúc áo sơmi của Ấn Buồm ra, khẽ ngậm điểm hồng hồng kia, đầu lưỡi liên tục liếʍ láp đảo quanh đỉnh đầu, một cái tay khác lại không ngừng đùa giỡn viên còn lại, thân thể này quả thực câu người đến khó tin.

"Phía dưới đã ướt, thầy Vương..." Ấn Buồm bị người nam nhân này sờ đến toàn thân run rẩy, động tác trên tay khó có thể tiếp tục, chỉ đành cầu xin nhìn Vương Nhất Đại, rút hai ngón tay ra, ngón giữa cùng ngón cái banh miệng huyệt ra, "Tiến vào..."

Vương Nhất Đại thầm mắng câu "Yêu tinh" trong đầu liền nhấc súng ra trận.

...

"Thầy Vương, a... Không được... !" Bên trong phòng vẽ tranh, từ bên trong rèm cửa sổ không ngừng phát ra tiếng rên khiến người nghe muốn đỏ mặt.

Vương Nhất Đại đặt Ấn Buồm ở trên tường, l*иg ngực kiên cố chống đỡ phần lưng hắn, phía sau liên tục cắm mạnh vào tiểu huyệt đã bị thao đến nóng ướt kia, hai tay hắn không ngừng chọc ghẹo đầṳ ѵú của Ấn Buồm, vuốt ve lung tung trên bộ ngực trắng nõn.

"Ưʍ... Thầy Vương..." Mông của Ấn Buồm bị đυ.ng đến đỏ bừng nhưng vẫn vô thức di chuyển ra sau, phối hợp nhịp nhàng với động tác cắm rút của Vương Nhất Đại. Giọng nói vốn ôn nhu dễ nghe giờ lại biến thành giọng mèo con thì thào khiến Vương Nhất Đại vừa nghe liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức.

Vương Nhất Đại đúng là rất biết hưởng thụ, phân thân phía dưới bị Ấn Buồm gọi mãi cũng bắt đầu ngứa ngáy muốn đứng lên, hắn bóp eo Ấn Buồm, biên độ động tác càng lúc càng lớn.

Ấn Buồm bị thao đến khóc nức nở, vận động kịch liệt khiến hắn gần như không thể tiếp tục trụ vững, đôi chân trắng bắt đầu run lên, những vẫn còn cố hết sức mở ra hai bên, hắn đưa tay sau nắm cánh tay của Vương Nhất Đại, tựa như đang nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, "Ta sắp không được, Ưm a... A... Không được..."

Vương Nhất Đại đưa đầu về phía trước khẽ nhếch môi hôn sâu vào, Ấn Buồm nhắm mắt lại, phát ra tiếng hưởng thụ thân mật, cái miệng nhỏ nhắn ngậm môi Vương Nhất Đại, hô hấp của hai người nhất thời cùng đan xen vào một chỗ, nửa người dưới của hai người cũng không ngừng quấn quít, mỗi khi cự vật tiến công miệng huyệt mềm mại nóng rực còn kèm theo âm thanh mập mờ "Phụt" liên tục.

"A..." Ấn Buồm mở hai mắt ra, lông mi vẫn còn vệt nước mắt, tiếng rêи ɾỉ cũng có chút tăng cao. Trên bụng của hắn bị nhiễm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới không cẩn thận bắn ra tung tóe, cơn cao trào vừa qua đi, thân thể hắn vừa muốn ngã xuống liền được Vương Nhất Đại nâng lên.

Vương Nhất Đại quay người Ấn Buồm lại, một tay nâng mông của hắn, một tay giơ chân trái của hắn lên treo ở chỗ khuỷu tay, tiếp tục hướng về chỗ tiểu huyệt khiến hắn sảng khoái dùng sức đâm thẳng.

Hai gò má Ấn Buồm đỏ bừng, khe giữa mông cũng bị ướt nhẹp, sau khi bắn xong, thân thể của hắn vẫn còn trong giai đoạn cực kỳ nhạy cảm, hắn run người, hai tay vịn bả vai Vương Nhất Đại, dịu ngoan tùy ý Vương Nhất Đại đem đã cơ thể đã hao lực của hắn di chuyển liên tục, cánh mông mềm trượt bị một lực mạnh chà xát nhào nặn thành đủ loại hình dạng, khiến hắn lại càng thêm sướиɠ.

"Thầy Ấn, học sinh của ngươi có biết bộ dạng dâʍ đãиɠ của ngươi như bây giờ không?" Vương Nhất Đại một bên kịch liệt thao hắn, một bên dùng giọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nói với người nam nhân có bề ngoài tinh khiết nhưng bên trong lại cực kỳ cởi mở này.

"Bộ dạng dâʍ đãиɠ này của ta chỉ dành cho ngươi, ưm a, thật thoải mái" Ấn Buồm thành kính hôn cần cổ của Vương Nhất Đại, mỗi khi đối mặt với Vương Nhất Đại, hắn đều có cảm giác cực kỳ thoải mái, căn bản không muốn biết xấu hổ là thứ gì, chỉ cần bị người nam nhân chiếm giữ, bị thân thể hoàn mỹ này chiếm giữ, đối với hắn như vậy là đủ rồi.

Vương Nhất Đại hung hăng đâm vài cái, tràng thịt bị đâm mạnh theo phản xạ liền co lại, cuối cùng cũng có kɧoáı ©ảʍ muốn bắn tinh, hắn đem cánh mông kia mở bạch ra hai bên, cự vật bên trong như phát cuồng đâm vào liên tục, tràng thịt vì giãn to ra nên cũng còn vật gì ngăn trở liền đâm vào chỗ sâu nhất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra từng luồng bên trong thân thể của hắn.

"A a! ..." Ấn Buồm ngẩng đầu lên thật cao, cái mông bị bóp đến đỏ bừng, giữa mông  tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị tràn ra không ngừng chảy dọc theo chỗ nối liền giữa hai người trôi ra ngoài, tình cảnh lúc này đúng là dâʍ đãиɠ tột cùng.

Vương Nhất Đại ôm Ấn Buồm ngồi trên đất, vẫn giữ nguyên tư thế kết nối giữa hai cơ thể, cả hai ôm nhau thật chặc, ngón chân của Ấn Buồm vì sảng khoái mà cong lên liên tục, hắn thở hồng hộc, khuôn mặt ướt mồ hôi nhẹ chà xát lên người Vương Nhất Đại.

"Thầy Vương, phòng vẽ tranh hôm nay sẽ không có ai đến " Ấn Buồm sau khi bình ổn hô hấp liền cười áp đảo Vương Nhất Đại, cởi lung tung chiếc áo sơmi còn treo nơi cánh tay xuống, một tay sờ l*иg ngực Vương Nhất Đại, một tay dò xét vào bên trong miệng huyệt vẫn còn ở phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, "Còn muốn tiếp tục không?"

Vương Nhất Đại hơi bất ngờ, nhưng lập tức cũng cười theo, ôm thắt lưng Ấn Buồm, mập mờ nắn bóp, "Tất nhiên là tiếp tục..."