Vương Nhất Đại

Chương 11.2: Phòng tắm Ướt̠ Át̠

Ngôn Lạc bị đùa giỡn  rêи ɾỉ không ngừng, tựa như bị chứng đói khát dán chặt vào người Vương Nhất Đại, ma sát, khát vọng kêu to, "Ư a...Có thể... Thầy...Có thể biến ta thành người của ngươi..."

Vương Nhất Đại bị lửa dục đốt cháy, trực tiếp đem Ngôn Lạc nhấc lên trên, đem một chân hắn quấn ở bên hông mình, nâng cặp mông mềm mại lại co dãn, để hắn chống ở trên tường. Ngôn Lạc mở đôi mắt to ướt nhẹp, một tay vịn ở cánh tay người kia, nhìn ngón tay của thầy giáo mở ra hai bên cánh mông của bản thân, tiểu huyệt bị ngón tay nhẹ nhàng kéo ra hai bên, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve miệng huyệt, ngón tay hướng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong đè ép đẩy mạnh, có hơi lạ, cũng có chút đau, nhưng Ngôn Lạc cảm thấy mình có thể chịu được, bởi vì đây là bước quan trọng nhất định đi qua trong quá trình bản thân có thể hoàn toàn trở thành người của thầy.

Ngón tay của Vương Nhất Đại liên tục ra vào đâm chọc hậu huyệt, khai thác bên trong tràng đạo thấm ướt nóng hổi.

"Ư ưʍ... A..." Ngôn Lạc đau đến cau mày nhưng vẫn cố gắng thả lỏng thân thể để ngón tay kia thuận tiện tiến vào, theo độ ma sát của ngón tay, có một loại cảm giác khác thường dâng lên, khiến đại não hắn có chút trống rỗng, cảm nhận được mỗi một lần co rút từ sâu trong cơ thể.

Khuôn mặt hai người chạm nhau, mập mờ đυ.ng chạm, Ngôn Lạc không ngại dán sát mặt vào khuôn mặt của Vương Nhất Đại, truy tìm môi hắn, thấp giọng cầu xin, "A... Thầy giáo, hôn hôn ta..."

Vương Nhất Đại chậm rãi hôn từ trán của hắn, xuống mũi, sau đó rơi xuống môi, bao trùm thật sâu, đầu lưỡi mạnh mẽ tung hoành trong khoang miệng hắn, cướp đi nước miếng của hắn, gương mặt của Ngôn Lạc đỏ bừng, không ngừng thở dốc, lông mi thật dài đầy mị hoặc, con ngươi đen sâu hút chuyên chú nhìn Vương Nhất Đại, kèm theo thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục phát ra âm thanh rêи ɾỉ động lòng người.

Vương Nhất Đại tăng thêm một ngón tay, miệng huyệt không còn quá bài xích giống như lúc đầu, hai ngón tay vừa đi vào liền tự động tách hai bên, miệng huyệt bị mở rộng ra giống như cái khe nhỏ, lộ ra mị thịt đỏ tươi liên tục động đậy bên trong. Hơi thở của Ngôn Lạc dần gấp rút, ngón tay kia vừa thô lại có lực, ngón tay ma sát qua lại kịch liệt kéo theo dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong tràng bích trào ra, tràng thịt ngọa nguậy được càng thêm khẩn, kɧoáı ©ảʍ trào dâng khiến hắn muốn ngất xỉu.

Cảm giác không sai biệt lắm, Vương Nhất Đại tuốt JB đã vào trong trạng thái sẵn sàng, nhắm ngay chỗ miệng huyệt phấn hồng không ngừng co rút lại kia, chậm rãi cắm vào.

"A a..." Ngôn Lạc ôm chặt Vương Nhất Đại, một cái chân khác đứng không vững cũng bị đối phương kéo đến bên hông của hắn, thân thể cậu lúc này hoàn toàn cách đất, dươиɠ ѵậŧ vừa thô lại vừa cứng hoàn toàn đi vào, Ngôn Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, thật là không nhịn được muốn kêu, đồ vật của thầy lấp đầy bản thân, khiến hắn thỏa mãn một trận, giọng nghẹn ngào đem nửa người trên cúi về hướng Vương Nhất Đại, đầṳ ѵú  nhạy cảm ma sát với l*иg ngực của thầy, vô tình câu dẫn. Dươиɠ ѵậŧ giữa hậu huyệt động thẳng một phát chạm đến chỗ sâu trong thân thể hắn, mở ra tràng thịt, khiến hắn cảm giác có chút hít thở không thông.

"A a ư... Thầy giáo, cho ta..." Ngôn Lạc đem đầu vùi vào bả vai hắn, thấp giọng nức nở, ở bên tai Vương Nhất Đại kích động gào thét.

Vương Nhất Đại gia tăng lực đạo, một cái lại một cái di chuyển nhanh bên trong, bỗng nhiên đυ.ng đến một điểm, Ngôn Lạc cổ họng lập tức bén nhọn, giống cá sắp chết, hô hấp vô cùng kịch liệt, "A a... Chỗ đó... Thầy..."

Vương Nhất Đại hiểu ý cười một tiếng, chạm nhẹ ở điểm kia, hung hăng nghiền nát, sau đó kịch liệt đâm, bởi vì đang ôm, tất cả trọng lượng của Ngôn Lạc đều ở tập trung ở một chỗ, khiến cho mỗi nhát đâm của hắn càng thêm trót lọt, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mang đến cũng càng thêm kịch liệt.

Ngôn Lạc vốn không có bất kỳ kinh nghiệm trong phương diện này càng thêm không có cách nào chống đỡ loại kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ như thủy triều này, hắn cảm thấy bảnh thân như một con thuyền nhỏ giữa biển rộng, cuốn theo nhịp của Vương Nhất Đại giống như trôi trên biển rộng, mang theo sự kích động của hắn, cuồn cuộn trào dâng.

Tiếng nước không dứt, tiếng va chạm thân thể giữa hai người cũng không cam lòng lạc hậu, quanh quẩn trong phòng tắm nhỏ hẹp, cơ thể của Ngôn Lạc bị hơi nước nhuộm hồng, Vương Nhất Đại cố định người cậu trên tường, dươиɠ ѵậŧ to lớn từng nhát từng nhát đâm vào tiểu huyệt không có cách nào khép kín, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị đẩy ra miệng huyệt, khiến nửa người dưới của cả hai dinh dính vào nhau, xịt nước một lát, lại khôi phục sạch sẽ như lúc ban đầu, chỉ có miệng huyệt bị mài đến đỏ bừng kia minh chứng cho thấy trận này mãnh liệt đến nhường nào.

"A... Thầy giáo... Ta không chịu nổi." Ngôn Lạc cảm giác qυყ đầυ của mình lại bắt đầu cương đến phát đau, hậu huyệt bị đυ.ng muốn tê dại, điểm G bị đυ.ng kịch liệt, cảm giác chồng chất đan xen vào nhau khiến hắn sắp ngất, cổ họng khàn khàn khó khăn nói ra chữ, thở hồng hộc khẩn cầu, "Phía dưới... Dường như muốn ra..."

Vương Nhất Đại đem hắn ôm ra khỏi phòng tắm, thân thể của hai người còn có chút ướŧ áŧ, vừa đi vào phòng ngủ đã bị điều hòa ấm áp bao bọc khắp người, Ngôn Lạc dọc theo đường đi bị đâm đến thét chói tai, hai người nằm xuống giường tiến hành lần chạy nước rút cuối cùng.

"Thầy Vương... Ta yêu ngươi... Ưm a... Không được... Thầy..." Ngôn Lạc co giật thân thể bắn ra, trên mặt toàn là nước mắt, tiểu huyệt bị đè ép kịch liệt, hai chân mềm mại trợt xuống thắt lưng của Vương Nhất Đại, "Ư ưʍ... Thầy Vương..."

Vương Nhất Đại lật thân thể của cậu lại, nhấc mông Ngôn Lạc lên, tiến hành lần chạy nước rút cuối cùng, cái mông bị đυ.ng đến đỏ một mảng.

Ngôn Lạc cố gắng quay đầu lại nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Đại, si mê hô, "A a ưʍ... Thầy Vương, ta yêu ngươi... Ta yêu ngươi..."

Vương Nhất Đại nghe xong, đem nửa người trên của hắn bế lên, để hắn quay lưng lại ngồi ở trong ngực của mình, nâng cằm hắn lên trao đổi hôn. Sau mấy chục lần chạy nước rút, Vương Nhất Đại mới đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong.

"A a a!" Ngôn Lạc ưỡn ngực, kêu lên một tiếng liền bắt đầu thở phì phò ngã vào trong lòng Vương Nhất Đại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong hậu huyệt chảy ra từng giọt từng giọt, cặp mắt mơ hồ, vô thức gọi Vương Nhất Đại, "Thầy... Thầy Vương... Đừng đi..."

Vương Nhất Đại bình ổn hô hấp, ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn vào người, hôn khuôn mặt ẩm ướt của hắn, không có rời khỏi thân thể hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, "Được... Ta sẽ không đi..."

Tay của Ngôn Lạc không kìm được vuốt ve khuôn mặt của Vương Nhất Đại, thân thể mềm mại ấm áp tựa sát hắn, nghe âm thanh của Vương Nhất Đại, lúc này mới thỏa mãn nhắm hai mắt lại.