Vương Nhất Đại

Chương 7: ᒪàʍ Ŧìиɦ trong phòng học (1)

"Ngôn Lạc, trở về phòng học." Vương Nhất Đại đẩy tay Ngôn Lạc ra, xoay người nhìn hắn nói.

Ngôn Lạc nắm chặt tay Vương Nhất Đại không buông, rất sợ đối phương không tin mình, sốt ruột mở miệng: "Em có tiền, chỉ cần một ngày... Một ngày liền tốt..."

Vương Nhất Đại nhìn dáng dấp đáng thương lo được lo mất của Ngôn Lạc, đưa tay lau khóe mắt ửng đỏ của hắn, "Nhóc còn bày ra bộ dáng như muốn khóc lên này, người khác thấy sẽ tưởng rằng ta đang khi dễ ngươi."

"Thầy Vương..." Ngôn Lạc không nhúc nhích tùy ý cho bàn tay kia đặt ở trên mặt mình, trong cái lạnh buổi sáng lại cảm giác ấm áp, hắn lập tức mở to mắt, bất ngờ nhìn cặp mắt của Vương Nhất Đại mang theo ý cười hiếm có nhìn mình.

"Trước tiên trở về phòng học, " Vương Nhất Đại ngược lại vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó hướng về phía trước đi, vừa đi vừa nói chuyện, "Nếu như ngươi không sợ hối hận, ngày mai ở chỗ này chờ ta."

Ngôn Lạc còn chưa có phục hồi tinh thần lại, nhìn bóng lưng xa dần của Vương Nhất Đại, chậm rãi ngẫm nghĩ lời nói vừa rồi, thân thể run lên nhè nhẹ, không dám tin tưởng nguyện vọng từ trước tới nay của bản thân cứ thực hiện đơn giản như vậy, khẽ dụi dụi con mắt, lập tức đưa tay xoa xoa, không ngừng cố gắng đuổi theo, đi bộ phía sau Vương Nhất Đại, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười thỏa mãn.

Vừa vào phòng học, tiếng ồn ào từ đám người đang tụ tập ở cùng nhau ngay lập tức im bặt, mỗi người lặng yên trở lại từng chỗ ngồi, mấy chục ánh mắt vừa sợ vừa hận nhìn hắn. Ngôn Lạc cúi đầu, lúc đi qua bên cạnh hắn còn trộm nhìn trộm bằng một mắt, sau đó đi tới chỗ ngồi, không yên lòng sửa sang lại sách vở.

Vương Nhất Đại đem tầm mắt rơi vào Lâm Tư Hàn đang nằm sấp ngủ ở trên bàn, hắng giọng một cái, nói rằng: "Lâm Tư Hàn..."

Lâm Tư Hàn giật giật, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt có chút mệt mỏi, phía dưới con ngươi vốn trong trẻo là vành mắt đen kịt, ngơ ngác nhìn hắn, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ tràn đầy vô tội.

"Ai cho phép ngươi ngủ trong giờ tự học? Buổi tối làm gì khiến dáng vẻ bản thân trông như quỷ hút máu vậy?" Biết rõ nguyên nhân, Vương Nhất Đại còn muốn chỉnh tên nhóc manh ngu xuẩn này một chút.

"Ta..."

Lâm Tư Hàn vừa nghe, cặp mắt trợn tròn, miệng há ra, như là đang nghĩ tới cái gì, không lên tiếng, chỉ là trên mặt lại bắt đầu nổi lên vài vệt đỏ bất thường, cả người xoắn xuýt nhìn hắn.

"Lâm Tư Hàn, thành tích cuối kỳ trừ 1 điểm " Vương Nhất Đại cầm bút tìm vài cái trên ở trên bảng điểm, sau đó nhìn mọi người, bổ sung nói, "Về sau điểm kỷ luật của các ngươi đều trực tiếp liên lụy đến thành tích cuối kỳ, nói vậy các ngươi cũng tự biết thành tích này trực tiếp liên quan đến điểm tốt nghiệp của các ngươi, sau đó phải học lại đại học, cho nên, nếu không muốn bị trừ thêm nhiều điểm, tự bản thân lo liệu."

"A? Sao lại như vậy?" Trên mặt mọi người đầy đau khổ.

"Còn có, muốn trả thù cái gì, trước tiên hãy suy tính hậu quả sau này một chút " Vương Nhất Đại nói, lại nhìn Lâm Tư Hàn, khóe miệng hơi giãn ra, "Chỉ cần ta còn dạy ở trường học này, các ngươi bị ta quản chắc rồi."

...

Buổi chiều lớp ban A năm nhất có tiết thể dục, lúc Vương Nhất Đại đi qua phòng học, lại nhìn thấy Lâm Tư Hàn còn nằm sấp ở trên bàn, vẫn không nhúc nhích.

Hắn nhíu nhíu mày, đi vào, vỗ vỗ lưng Lâm Tư Hàn, "Sao còn ngủ?"

Lâm Tư Hàn hơi giật giật, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Đại, miệng lẩm bẩm: "Đều do ngươi..."

Vương Nhất Đại nhìn mát tóc lộn xộn của hắn, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, giọng nói lại giống như đang làm nũng, hắn thực ra rất buồn bực, Lâm Tư Hàn bề ngoài giống như đối với hắn không có cự tuyệt lắm, cho dù bản thân đối với hắn làm loại chuyện đó... Vương Nhất Đại tò mò nhìn Lâm Tư Hàn, hắn một bộ dáng dấp ngây thơ vô tội, đôi môi hồng nhạt không vui chép chép vài cái, hiện lên ánh nước nhàn nhạt, ngược lại có chút mê người.

Vương Nhất Đại đưa tay qua, ngón trỏ để ở trên môi hắn, Lâm Tư Hàn lại càng hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, môi lại vô ý thức mở ra nhiều hơn, giống như hư tình giả ý đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác.

Lâm Tư Hàn thấy ánh mắt của Vương Nhất Đại nhìn hắn càng ngày càng thâm trầm, ngón trỏ kia trên môi mình nhẹ nhàng chà, làm cho bản thân có chút phân tâm, tiếng tim đập đáng chết kia lại dần tăng nhanh hơn.

Vương Nhất Đại cúi đầu chạm một cái trên môi hắn, hơi thở tươi mát của thiếu niên trên người Lâm Tư Hàn truyền tới hắn, khiến hắn càng muốn đi vào sâu thêm.

Hắn buông Lâm Tư Hàn ra, tự giác ra ngoài đóng cửa phòng học lại, còn cẩn thận tỉ mỉ buông rèm cửa sổ xuống.

Sau cái hôn hời hợt, Lâm Tư Hàn khẽ sờ môi, phục hồi tinh thần lại, thấy bên trong phòng học lập tức tối xuống, lúc này mới ý thức được Vương Nhất Đại muốn làm cái gì, lập tức chạy đi, tức giận nói: "Ngươi đóng cửa làm cái gì? Chẳng lẽ..."

Vương Nhất Đại thuận thế kéo hắn lại, hướng trên bục giảng đè một cái liền ngăn được cái miệng đang lải nhải kia.

"Ưʍ..." cơn buồn ngủ lúc nãy của Lâm Tư Hàn đã trốn hết, giãy dụa vài cái, hai cái tay liền bị Vương Nhất Đại bắt lại để ở trên đầu, đầu lưỡi của đối phương hung hăng quét qua mỗi góc trong miệng mình, cặp đùi mạnh mẽ chen vào phía trong bắp đùi của mình, một chân bị gác lên chỗ khuỷu tay, loại cảm giác chóng mặt vào sáng sớm liền cuốn tới, kĩ năng hôn của Vương Nhất Đại thật sự rất cao siêu, hắn lập tức không thể chống đỡ được, linh hồn cũng dường như muốn thoát khỏi thân thể, đầu không khống chế được ngưỡng cao, nghênh hợp cái hôn như muốn cắn nuốt bản thân này.

"Thầy Vương..." Giữa khoảng cách hai môi rời ra, Lâm Tư Hàn cảm giác có chút bất an xẹt tới, con mắt mang theo hơi nước, môi đã biến đỏ tươi, lông mi run rẩy dữ dội hơn.

"Đừng nóng vội" Vương Nhất Đại liếʍ láp cần cổ mượt mà của hắn, ngón tay nhẹ cởi một viên lại một viên cúc áo trên đồng phục học sinh của hắn, giọng trầm thấp vừa truyền vào lỗ tai của Lâm Tư Hàn như là thuốc kí©ɧ ɖụ© thông thường khiến hắn mất đi năng lực suy nghĩ.

Cái cổ ngứa ngứa, đầu lưỡi kia liếʍ qua nơi nào liền khiến nơi ấy tê dại, ở trong không khí lành lạnh, nút áo hoàn toàn bị cởi ra, hắn cảm giác môi của Vương Nhất Đại đang phủ lên dần, điểm nhạy cảm trước ngực bị ngón tay vặn, khiến hắn khẽ kêu "A" một tiếng.

Vương Nhất Đại không chút kiêng kỵ sờ phần ngực rắn chắc của hắn, thỉnh thoảng vo vo chấm đỏ nhỏ đã cứng rắn kia, khẽ đùa nghịch, nhìn nó rơi vào giữa quầng vυ', sau đó run rẩy bắn trở về, đầṳ ѵú bị đùa giỡn không bao lâu liền đỏ tươi ướŧ áŧ, tiếng rên của Lâm Tư Hàn càng ngày càng giống như tiếng mèo kêu, thân thể màu mật ong xụi lơ ở trên bàn bục giảng, cự vật trong quần đồng phục đã nhổng lên thật cao, chờ người thương yêu.

Vương Nhất Đại bao lại chỗ đứng thẳng kia, vừa nhào nặn vừa nhéo, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng, đem Lâm Tư Hàn thoải mái đến mức nửa người dưới bắt đầu đạp loạn.

"A... Thật thoải mái... Thầy... Ưm ưʍ..."

Vương Nhất Đại nhìn Lâm Tư Hàn thất thần gọi hắn như đang phát dục, cởϊ qυầи Lâm Tư Hàn ra, kéo hai bên qυầи ɭóŧ ra, trực tiếp cầm phân thân hồng hào kia tuốt, trên tay thoáng chốc liền ướŧ áŧ một mảnh, chỗ khóa kéo quần bị dây dính không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, cả người xem ra quả thực dâʍ đãиɠ.

"Thầy giáo... Thầy..." Lâm Tư Hàn uốn éo người, kêu to, đã nhanh quên bản thân đang nằm ở trên bục giảng phòng học.

Vương Nhất Đại đưa tay đến cái mông của hắn, cách quần nắn bóp cặp mông hết sức có co dãn kia, ngón giữa dọc theo khe mông trước sau hoạt động.

"Ưm a... Thầy..." Lâm Tư Hàn giọng mang theo khàn khàn hô một tiếng, hai chân lập tức kẹp lấy thắt lưng của Vương Nhất Đại.

Ngón giữa chống trên miệng huyệt, cách một lớp vải, Vương Nhất Đại hướng bên trong đỉnh mấy cm, theo động tác của hắn, ngón tay mang theo vải vóc tiến vào mấy cm, Lâm Tư Hàn bỗng nhiên khóc nức nở kêu lên, phân thân đều mềm nhũn hết một nữa, "A a... Đau... Thầy Vương... Thật là đau..."

Vương Nhất Đại ngưng động tác, nhìn sắc mặt Lâm Tư Hàn trong nháy mắt đã tái nhợt, bất đắc dĩ thở dài một hơi, rồi lại không muốn buông tha hắn.

Hắn một tay đem Lâm Tư Hàn kéo về phía trước, để hắn quỳ ở bên chân bản thân, cởϊ qυầи ra, lộ ra JB đã phồng đến đỏ bừng, không cho cự tuyệt nói: "Ngậm cho ta..."

Lâm Tư Hàn ngây ngốc nhìn cánh môi của bản thân sắp đυ.ng tới đại điểu, có chút do dự, thân thể theo bản năng muốn rút lui.

"Thật là, thầy thể dục có việc cũng không nói chúng ta một tiếng..."

"Đúng vậy, hại ta thay quần áo..."

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiềng ồn ào, sau đó liền nghe được âm thanh tiếng cửa bị mở thử mở ra.

"Sao cửa lại đóng? Rèm cửa sổ cũng kéo xuống, có phải có kẻ trộm hay không?"

"Khốn nạn, nhanh chóng đạp cửa, vật quý trọng của ta vẫn còn ở bên trong, đừng để cho tên trộm chạy!"

Vương Nhất Đại cùng Lâm Tư Hàn giật mình, toàn thân Lâm Tư Hàn quần áo xốc xếch, nửa người dưới cũng bị nhiễm tϊиɧ ɖϊ©h͙, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp trốn vào trong không gian nhỏ hẹp dưới bục giảng. Vương Nhất Đại lập tức kéo quần lên, vào lúc bọn họ còn chưa bắt đầu đạp mở cửa, khẽ ho khan vài tiếng, hướng về phía một đám học sinh trợn mắt há mồm nhìn hắn nói rằng: "Nếu không có tiết thể dục liền tự học." Sau đó hắn trực tiếp trở lại bục giảng, che người Lâm Tư Hàn lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn khắp phòng học.

Lâm Tư Hàn bị chen ở trong không gian chật hẹp, trên quần bị dính sềnh sệch khiến cả người khó chịu, xấu hổ muốn chết. Nhìn đôi chân thầy Vương thẳng tắp trước mắt, hận hận muốn lên cắn một cái.

Vương Nhất Đại tìm một cái ghế, ở sau bục giảng ngồi xuống, một bên nhìn mọi người chung quanh, một bên tay dò xét hướng về phía Lâm Tư Hàn ở dưới...