Một đêm phóng đãng, ranh giới giữa ngày đêm dần chuyển Cố Uyển Như đỡ trán ngồi dậy trên giường, bên hông nặng trĩu, tầm mắt dời xuống, là một cánh tay ngăm đen để ở bên trên. Cả người Cố Uyển Như nổi da gà, thét chói tai ném cánh tay kia ra, nhảy xuống giường.
Bảo vệ chợt tỉnh, mở nửa mắt, “Kêu cái gì…”
“Cậu đi ra ngoài cho tôi! Cút!”
Cố Uyển Như dùng tay che bộ ngực, ngồi xổm trên mặt đất che mặt khóc rống.
Bảo vệ “Chậc” một tiếng, đi xuống giường đến trước mặt bà, “Khóc cái gì mà khóc! Trời biết đất biết bà biết tôi biết, tôi cũng sẽ không nói ra.”
“Tối hôm qua chính bà ôm tôi cầu xin tôi dùng sức đó…”
“Đừng, đừng nói…” Cố Uyển Như che lại lỗ tai lắc đầu phủ nhận, khóc không thành tiếng, nghiễm nhiên trở thành một bức tranh thiếu phụ yếu đuối, bảo vệ quả thật yêu chết cái sự thục nữ này, tối hôm qua thao Cố Uyển Như thao bao nhiêu cũng cảm thấy mỹ mãn, hắn còn muốn đi cùng bà lâu dài.
“Tôi ăn nói vụng về, phu nhân, tôi thật sự thích người, tuy rằng tôi không có tiền, nhưng nếu người gặp ủy khuất gì, tôi cũng sẽ giúp đỡ.”
Lời này chạm đến lòng của Cố Uyển Như, mấy ngày nay Diệp Lệ Thành lãnh đạm với bà, nhà mẹ đẻ lại xa tận chân trời, bảo vệ trẻ tuổi sức lực lớn, đêm qua vô cùng dũng mãnh, làm bà nếm trải được tư vị làʍ t̠ìиɦ, nói không chút động tâm thì không có khả năng.
Nhưng, bảo vệ làm sao có thể so với Diệp Lệ Thành! Một trên trời một dưới đất, chỉ để trong lòng so sánh đã cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Bà không có mặt mũi chấp nhận bảo vệ, cũng không muốn thừa nhận sự thật bà đã nɠɵạı ŧìиɧ.
Bảo vệ thấy bà không hề động dung, trong lòng sinh quỷ kế. Tuy nói tuổi Cố Uyển Như lớn một chút, nhưng mà khi thao cũng có một phen phong vị, quan trọng nhất chính là có tiền, hắn không muốn buông tha khối thịt mỡ này.
“Phu nhân, tôi thật lòng muốn ở bên nhau với người, tôi cũng không muốn giấu người, tối hôm qua, tôi có chụp vài tấm ảnh.” bảo vệ giả bộ một bộ dạng thâm tình, khẽ hôn gương mặt Cố Uyển Như, “Tôi cũng không thích gì khác, chỉ thích thân hình này của người, chỉ cần người còn cho tôi làm, tôi đảm bảo sẽ không truyền ra ngoài.”
Cố Uyển Như nắm chặt tóc của hắn, hai mắt tức giận trừng, “Cậu nói cái gì!? Cái đồ hạ tiện như cậu cũng dám cười đùa tôi!? Cút cho tôi, cút đi!”
Cố Uyển Như đấm tên bảo vệ đẩy hắn ra cửa, cuộn tròn ở phía sau cửa, khóc tê tâm liệt phế.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc dần nhỏ, Cố Uyển Như đột nhiên ngẩng đầu, Thẩm Ngữ, Thẩm Ngữ còn ở trong căn phòng nhỏ!
Cố Uyển Như bước nhanh đẩy ra cửa phòng phụ, bên trong không có một bóng người.
Không thấy Thẩm Ngữ!
Bà ném toàn bộ chăn gối trên giường xuống sàn nhà, mở ra tủ quần áo xem xét, thậm chí cả gầm giường cũng tìm một lượt, vẫn không nhìn thấy bóng người như cũ.
Cho cô ta ăn thuốc ngủ thì có thể đi nơi nào? Không phải là bị người phục vụ kia làm rồi chứ…
Cố Uyển Như chỉ muốn lợi dụng thân thể Thẩm Ngữ, không nghĩ tới việc làm hại cô. Bà mang theo sự sợ hãi và bất an gom lại áo ngủ trên người, thất hồn lạc phách nằm liệt trên ghế ngồi.
Ở phòng giám sát an ninh, bà không muốn nhìn thấy tên bảo vệ kia nữa, mới vừa gọi điện thoại để quản lí đổi bảo vệ, sau đó Diệp Lâm Lâm ngay lập tức gọi điện thoại đến.
Cố Uyển Như bình phục tâm trạng, tạm thời bỏ qua chuyện giám sát, nghe điện thoại.
“Alo Lâm Lâm…”
***
Phòng cách vách, một đôi nam nữ quấn bên nhau, thậm chí người đàn ông ở trong mơ còn thỉnh thoảng đong đưa vòng eo thọc vào rút ra, nơi hạ thể gắn liền đều là chất nhầy dính nhớp màu trắng, thoạt nhìn vô cùng dâʍ ɭσạи.
Diệp Lệ Thành tỉnh lại trước, làʍ t̠ìиɦ trong thời gian dài khiến cả người anh mệt mỏi, xương cốt toàn thân và cơ bắp bủn rủn, anh không nghĩ nhiều, lập tức xem xét tình huống Thẩm Ngữ, anh cường tráng như vậy cũng không chịu nổi, huống chi là Thẩm Ngữ gầy yếu.
Thẩm Ngữ đưa lưng về phía anh, lúc xoay người mới phát hiện ra anh còn chôn ở trong cơ thể cô, Diệp Lệ Thành đau lòng không thôi, nhanh chóng rút ra gậy thịt. Côn ŧᏂịŧ vừa rời khỏi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chồng chất bên trong như đê vỡ trào ra, Thẩm Ngữ ưm ra tiếng.
“Ưm…”
Đôi mày cô nhíu chặt, biểu tình thoạt nhìn rất không thoải mái.
“Tiểu Ngữ, khó chịu sao?” Diệp Lệ Thành nhẹ giọng hỏi.
Cô không có phản ứng, đôi mắt nhắm chặt.
Diệp Lệ Thành không rảnh lo chuyện khác, lần trước bị thao sưng còn rõ ràng ngay trước mắt, thật sự sợ, cầm lấy khăn tắm bao lấy cô liền chạy đến bệnh viện gần đây nhất.
May mắn người đi buổi sáng không tính quá nhiều, Diệp Lệ Thành đến bệnh viện chỉ tên muốn bác sĩ nữ điều trị.
Hộ sĩ ở trước sảnh tưởng rằng người bệnh náo loạn, không kiên nhẫn mở miệng quở trách tư tưởng lỗi thời của anh, không ngờ vừa ngẩng đầu thấy rõ người trước mắt, cái miệng mở ra rốt cuộc không nói nên lời.
Người đàn ông trước mắt tuy rằng quần áo nhăn nhúm, nhưng mà không ảnh hưởng đến khí chất quý phái thanh lãnh trên người, hộ sĩ đỏ mặt, lắp bắp nói, “Ngài, ngài chờ một lát, tôi lấy số cho ngài…”
Hộ sĩ đưa sổ khám bệnh cho anh, chỉ dẫn anh đến chỗ thang máy, lầu ba quẹo trái phòng thứ ba.
Anh căng mặt gật đầu, “Cảm ơn.” Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách tầm mắt hộ sĩ.
Hộ sĩ nhịn không được nội tâm rung động, hốt hoảng trở lại vị trí, tinh tế nghiền ngẫm gương mặt anh.
Anh ta là ai? Đó là bạn gái anh ấy sao?
Hộ sĩ chỉ nhìn thấy tóc đen dài buông xuống của Thẩm Ngữ, đưa đến tận đây, trong lòng không khỏi có chút ghen tị.
Cũng không biết là cô gái nào có phúc như vậy…
Nghĩ thì nghĩ, công việc vẫn phải tiếp tục, những người dậy sớm tới xếp hàng trước đã sắp thành hàng dài chờ hỏi, hộ sĩ cũng không rảnh lo về anh, lần lượt giúp người bệnh giải đáp.
Tinh thần Diệp Lệ Thành không yên ngồi ở ngoài cửa chờ kết quả, cửa vừa mở ra, một vị bác sĩ nữ trung niên tuổi chừng năm mươi nhô đầu ra, “Người nhà Thẩm Ngữ là ai?”
“Tôi.” Diệp Lệ Thành đứng dậy đi vào trong phòng.
“Sốt nhẹ, đường trong máu thấp, hạ thể sưng đỏ, có nhiều vết rách nhỏ.” Gương mặt nữ bác sĩ không có chút biểu tình trần thuật bệnh trạng, trên tay không ngừng viết, cũng không ngẩng đầu lên hỏi, “Bao nhiêu tuổi?”
“16.”
Nữ bác sĩ nhăn chặt đôi mày, lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, “Cậu là người thân thế nào của cô ấy?”
Tuớng mạo Thẩm Ngữ thành thục, lần đầu tiên nhìn thấy cô còn tưởng rằng là sinh viên.
Diệp Lệ Thành bình tĩnh đối diện với bà, “Bạn trai.”
Đôi lông mày của nữ bác sĩ chau lại thành nút thắt, tuy nói là làm bác sĩ phụ khoa, vị thành niên tới phá thai cũng gặp qua vô số, nhưng mà tuổi của nhà trai và nhà gái đều xấp xỉ nhau.
Đè xuống nội tâm kinh ngạc, “Lần đầu tiên phát sinh quan hệ à?”
“Không phải.”
Nữ bác sĩ cúi đầu tiếp tục viết, “Ít nhất hai tháng không thể cùng phòng, sau này khi cùng phòng cũng không nên thô lỗ như vậy, còn có...”
Nữ bác sĩ do dự một chút, “Cô ấy chưa trưởng thành, theo đạo lý mà nói tốt nhất không nên phát sinh quan hệ, đối với sự phát dục của cô ấy sẽ không tốt. Nhưng nếu thật sự muốn cùng phòng, vì an toàn phải dùng biện pháp.”
Nữ bác sĩ hiển nhiên cho rằng anh là hoa hoa công tử lưu luyến bụi hoa.
Diệp Lệ Thành gật đầu, nhận lấy đơn thuốc, bế cô lên đến phòng bệnh cao cấp truyền dịch.
Nghe là một chuyện, có làm hay không lại là chuyện khác. Lại nói, phụ nữ cổ đại mười bốn đã có thể gả cho người ta làm vợ, cô đã mười sáu, làʍ t̠ìиɦ là chuyện bình thường thì có gì không được?
***
Cố Uyển Như tắt điện thoại thì lập tức chạy tới phòng điều khiển, bà còn không biết, hơn mười phút trước, chồng vừa rời khỏi khách sạn.
Cố Uyển Như điều tra camera giám sát lầu 17, kéo đến lúc 10 giờ tối.
Sau khi bà ra khỏi cửa không bao lâu, người phục vụ cũng đi ra ngoài theo, thanh process nhích lên một chút, Cố Uyển Như không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên, một người đàn ông mặc âu phục màu xanh đen từ chỗ ngoặt đi đến trước phòng 7011, hắn lấy từ túi tiền ra một cái thẻ phòng màu trắng, “Tích” một tiếng, cửa phòng mở ra.