Thẩm Ngữ

Chương 53: ℕɠɵạı Ŧìиh (H)

“Anh muốn ly hôn à?” Biểu hiện của Cố Uyển Như thật bình tĩnh, bà tiến lên một bước, “Lệ Thành, chúng ta nói chuyện đi, em không hy vọng giữa chúng ta có khúc mắc.”

Cố Uyển Như định nắm tay anh ngồi xuống, thì lại bị anh né tránh, đành xấu hổ thu tay, tay còn lại ở bên kia siết chặt, lòng bàn tay bị cấu thành năm dấu móng tay thật sâu.

“Em biết anh có nghi ngờ, nhưng em cũng chỉ vì gia đình chúng ta…” Cố Uyển Như dẫn dắt đề tài lung tung, tròng mắt thỉnh thoảng liếc về phía đồng hồ trên tường, bà đang chờ thuốc phát huy tác dụng.

Diệp Lệ Thành càng ngồi càng cảm thấy trong cơ thể trào ra một sự khô nóng, rõ ràng trong phòng có mở máy lạnh, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ trắng ngần vẫn nóng bừng tạo thành lớp mồ hôi mỏng.

“Anh nóng đúng không, em giúp anh cởϊ qυầи áo…” Cố Uyển Như đã bị Tô Hoa kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức một lòng chỉ muốn mang thai con trai, không che dấu du͙© vọиɠ của mình chút nào, bà cởi ra tây trang màu đen của chồng.

Diệp Lệ Thành nắm lấy tay bà, dươиɠ ѵậŧ phía dưới cứng như thể muốn nổ tung, “Em bôi cái gì cho anh?”

“Thuốc có thể làm chúng ta vui vẻ, Lệ Thành, là do trước kia em không hiểu tình thú, giờ mới phát hiện ra có loại thuốc tốt này.” Bàn tay còn lại của Cố Uyển Như vỗ nơi phồng lên của anh, “Anh xem, cứng, chúng ta làm đi.”

Bản năng đàn ông khiến anh muốn đè vợ ở dưới thân, nhưng tâm lý lại có một bàn tay vô hình giữ chặt nó lại.

“Đừng đυ.ng cô ấy, đừng đυ.ng cô ấy, đừng đυ.ng cô ấy…” Trong lòng anh mặc niệm, đẩy bà ra, đứng lên muốn rời đi.

Cố Uyển Như lại như không muốn sống ôm lấy eo anh, để tay ở hạ thể của anh, móc gậy thịt từ khóa quần ra giúp anh thủ da^ʍ.

“Lệ Thành, anh xem anh thật thoải mái, em cũng có thể làm anh thoải mái.”

Thuốc đã phát tác, du͙© vọиɠ được an ủi trong tay của vợ, Diệp Lệ Thành cơ hồ muốn hãm sâu trong đó, dưới suy nghĩ hỗn độn anh đè vợ trên thảm, cầm súng để ở cửa động muốn tiến vào.

Qυყ đầυ thử cọ xát vài cái ở cửa động, phần eo chậm rãi hạ xuống, đột nhiên, trong đầu anh vang lên tiếng người con gái khóc, đôi mắt Diệp Lệ Thành khôi phục một chút thanh tỉnh.

“Không, anh không thể muốn em.” Người đàn ông giống như chạm phải thứ đồ đáng sợ, ngồi dậy từ trên người Cố Uyển Như.

Anh đã làm Thẩm Ngữ khóc một lần, anh không muốn làm cô khóc lần thứ hai.

May mắn, may mắn chính anh đã dừng lại.

Diệp Lệ Thành dùng tia lý trí cuối cùng, đá văng cánh cửa, chạy trốn ra ngoài hành lang dài.

Thoáng chốc, Diệp Dập Thành nghe được tiếng vang mở cửa, nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ ngẩng cao của thằng em nhà mình lộ ra ngoài, mang vẻ mặt đầy thống khổ lảo bước đảo đi.

Anh vội vàng mang em trai về phòng mình, cửa vừa khép lại, Cố Uyển Như liền đuổi theo từ bên trong ra.

Chỉ tiếc, vẫn chậm một bước.

Diệp Dập Thành chỉ dùng mắt liếc một cái đã biết thằng em mình bị đánh thuốc, đương nhiên phải đưa nó đến bên cạnh Thẩm Ngữ, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy cô gái nhỏ bị Diệp Lệ Thành đè ở dưới, trong lòng anh vẫn có chút vướng mắc.

Diệp Dập Thành nhìn tay phải của mình, đột nhiên có chút hối hận, phải biết rằng nếu anh muốn làm cô, cũng sẽ không có người phát hiện, nếu không phải vì em trai, cô đã sớm bị anh ăn vào trong bụng.

Lúc ấy qυყ đầυ Diệp Dập Thành đã để ở cửa động của cô, chợt nhớ tới tính tình cố chấp kia của em trai, chung quy vẫn từ bỏ, dùng tay ấn hạt le giúp cô thoải mái.

Cô phun ra dưới tay anh một lần lại một lần, nhưng cao trào không thể giảm bớt khó chịu, cô khóc lóc kêu thúc thúc cầu xin anh tiến vào, rất nhiều lần anh dường như không nhẫn nhịn được, cắn răng tự nhắc nhở trong lòng người cô đang gọi là Diệp Lệ Thành mới nhịn xuống được du͙© vọиɠ.

Diệp Lệ Thành thấy được mặt của bé con trên giường, cơ bắp đang ở trạng thái đề phòng thả lỏng xuống, mở ra hai chân cô liền thọc dươиɠ ѵậŧ tiến vào tiểu huyệt lầy lội.

“A ưm ——”

“A…”

Tiếng rêи ɾỉ của cô cùng tiếng gầm nhẹ của anh đồng thời vang lên, hai thân thể bị thuốc tra tấn đồng thời được thỏa mãn.

Trong phòng một mảnh rêи ɾỉ, mặc kệ hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, Diệp Dập Thành không vội vã rời đi, mà bưng ly rượu vang đỏ ngồi ở phía sau giường xem bọn họ mãnh liệt làʍ t̠ìиɦ.

Anh chỉ sờ qua cửa động ướŧ áŧ kia, lúc này nó lại đang bị dươиɠ ѵậŧ xấu xí của em trai tùy ý thọc vào rút ra.

Diệp Lệ Thành nhịn thuốc đã lâu, lúc này chỉ qua lại mấy chục cái trong hoa huyệt cô đã bắn ra tinh hoa, nhưng mà dươиɠ ѵậŧ lại không mềm xuống, vẫn cương cứng như cũ tiếp tục động tác, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong hoa huyệt bị dươиɠ ѵậŧ kéo ra, theo từng động tác thọc vào rút ra mà chảy từ miệng huyệt xuống.

Nơi này, vốn dĩ anh cũng có thể tiến vào…

Uống cạn ly rượu vang đỏ, Diệp Dập Thành rũ mắt mở cửa rời đi, để lại cho hai người đang điên loan đảo phượng chút không gian.

Lại nói về Cố Uyển Như, sau khi đâm thủng thuốc kí©ɧ ɖụ© chất lỏng dính vào tay còn chưa có lau, thuốc chậm rãi ngấm vào trong cơ thể, lúc này cũng sinh tác dụng.

Nhìn màn hình máy tính giám sát đã không còn rõ, tầm mắt dần dần mơ hồ, gương mặt Cố Uyển Như ửng đỏ một mảnh, yết hầu theo đó khô khốc phát ngứa, bà không ngừng vén tóc dài ở phía sau lên.

Người trực ở phòng điều khiển là một bảo vệ mới tốt nghiệp trường cảnh sát, tuổi trẻ khí thịnh, Cố Uyển Như lại bảo dưỡng thích đáng, rất có phong thái, điều này làm người bảo vệ bị câu đi hơn phân nửa hồn phách.

Bảo vệ nuốt ngụm nước miếng, thỉnh thoảng liếc nhìn cổ trắng nõn của bà, “Phu nhân, có cần giảm nhiệt độ của máy điều hòa không?”

“Không cần!” Cố Uyển Như cảm giác trong cơ thể hình như có một đốm lửa thiêu đốt, bà biết mình không ổn, ngay khi còn có thể nhịn xuống bà chống tay trên mặt bàn đứng dậy, lúc đi tới cửa thì bất chợt mở miệng, “Đúng rồi, đợi lát nữa cậu giúp tôi đưa băng đến phòng 7011, để ở cửa là được, không cần đưa vào.”

Cố Uyển Như vừa đi vừa gửi tin nhắn cho người phụ nữ bán thuốc, để cô ta đem thuốc giải đến đây, rồi sau đó gọi điện thoại cho chồng, hy vọng anh đến đây cứu bà.

Trong phòng cách vách, dưới giường đôi màu trắng rải rác áo vest màu đen, tiếng chấn động nhỏ từ điện thoại ở trong túi áo truyền ra, nhưng đôi nam nữ quấn lấy nhau trên giường không có phát hiện, tiếng người con gái kêu át đi cả tiếng vang của nó.

Cố Uyển Như tâm tâm niệm niệm chồng, chuyện cũng không thể cứu vãn được, mà bà, cũng vì bà phạm sai lầm nên phải nhận sự trừng phạt.

Cả người Cố Uyển Như trần trụi ngâm mình trong bồn tắm đầy nước lạnh, ngón tay đưa đến giữa hai chân tự an ủi du͙© vọиɠ.

Ngoài cửa, người bảo vệ bưng tới một khối băng lén lút quan sát động tĩnh xung quanh, phát hiện không có ai mới nhấn một hồi chuông cửa. Cố Uyển Như bị làm ồn sinh phiền, phủ thêm áo tắm gương mặt đầy vẻ không kiên nhẫn đi mở cửa, cầm lấy chậu băng, “Cậu có thể đi rồi.”

Bảo vệ ngăn lại cánh cửa đang khép, “Phu nhân, người không thoải mái sao?”

Tên bảo vệ trẻ tuổi đứng núi này trông núi nọ, nghiêng người chui vào từ kẹt cửa, cánh cửa liền đóng kín lại.

“Phu nhân, tôi có thể giúp người.” Bảo vệ sắc dục huân tâm, bàn tay thô ráp phủ lấy tấm lưng Cố Uyển Như.

“Cậu tránh ra!” Cố Uyển Như không vui gạt ra tay bảo vệ, đáy mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Người bảo vệ mới hai mươi ba hai mươi bốn, tính tình chưa ổn định, chịu vũ nhục càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ suy nghĩ phản nghịch của hắn, dựa vào một thân lực lưỡng chế trụ Cố Uyển Như, một tay nắm cổ tay bà đè trên mặt đất.

“Khinh thường ông đây đúng không?” Bảo vệ nhổ nước miếng, dùng tay còn rảnh cởi bỏ khóa quần, lộ ra dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng, “Không làm chết bà tôi không họ Vương!”

Dưới áo tắm dài không có gì cả, bảo vệ dễ như trở bàn tay kéo ra áo tắm, liếʍ ướt ngón tay đưa đến chỗ hoa huyệt chơi đùa.

“Không! Xin cậu thả tôi ra, tôi cho cậu tiền, chồng tôi rất có tiền… A!”

Cố Uyển Như phát ra một tiếng rêи ɾỉ, tên bảo vệ dùng bàn tay phủ kín vết chai thọc vào trong cơ thể bà, càng làm cho bà sợ chính là, bà thế mà lại nhận thấy được một chút sung sướиɠ.

Ánh mắt Cố Uyển Như trống rỗng, giãy giụa kháng cự kɧoáı ©ảʍ bị làm nhục mang đến, nhưng lời nói kế tiếp của bảo vệ làm bà càng thêm xấu hổ và giận dữ, “Ha ha, chảy nước, thích bị ông đây làm đúng không, thật hạ tiện.”

Tên bảo vệ đem ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ đưa trên mặt bà, phần eo dùng sức đẩy lên trên, Cố Uyển Như dường như nổi điên cào loạn, “Súc sinh! Cút đi, cút ——”

Đột nhiên, tiếng mắng chửi ngừng lại, Cố Uyển Như cắn môi dưới đè ép kɧoáı ©ảʍ lớn lao mà thân thể mang đến.

Vì sao? Cả chồng cũng không thể làm bà cao trào, dựa vào cái gì mà tên bảo vệ đê tiện này lại có thể…

“Phu nhân, rất thoải mái đúng không?” Bảo vệ hôn lên cổ Cố Uyển Như, “Kêu đi, tôi thích nghe bà kêu.”

“So với chồng bà tôi có lợi hại không? Dươиɠ ѵậŧ tôi có cứng hay không, có lớn hay không, ha ha, bà chắc cũng tịch mịch đã lâu, ông lão sáu bảy chục tuổi vốn là khi thao bất động mà đúng không…”

Đại não Cố Uyển Như hư không, nghe không rõ bảo vệ nói chuyện, giờ phút này bà không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn vứt đi hết thảy đạo đức gia đình, chỉ muốn rêи ɾỉ, đắm chìm trong du͙© vọиɠ.

Cố Uyển Như nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, ôm phần lưng người bảo vệ hai tay càng giữ chặt hơn…