Thẩm Ngữ

Chương 23: Đánh mông (H nhỏ)

Thẩm Ngữ mở cửa, nam tổ viên kinh ngạc nói, “Ồ, Tiểu Ngữ cũng ở đây à.”

Thẩm Ngữ cười cười, nghiêng người để anh ta tiến vào, nam tổ viên không đứng đắn ghé vào trước bàn làm việc của Diệp Lệ Thành, cười hì hì nói, “Tổ trưởng, tuy rằng biết nói với anh vẫn sẽ nhận được câu trả lời như cũ, nhưng em vẫn theo thường lệ hỏi một chút. Đêm nay bộ phận chúng ta tụ tập, định đến làng du lịch vùng ngoại thành nướng BBQ, tổ trưởng có muốn đi không?”

Chôn chân ở trong thành phố này lâu lắm rồi, cách bọn họ thả lỏng giống nhau đều lựa chọn hoạt động bên ngoài, lần trước tụ tập là ra biển câu cá, nhưng mà Diệp Lệ Thành không đi.

Diệp Lệ Thành theo thường lệ vừa định cự tuyệt, chợt một nữ công nhân có tổ chức có kế hoạch từ sau cửa nhô đầu ra, “Tiểu Ngữ cũng muốn đi nhỉ? Tổ trưởng, làm trưởng bối của người ta mà không mang theo tiểu bối đi chơi là không có đạo nghĩa đấy.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nam Hi sợ thiên hạ không loạn hùa theo lại đây xem náo nhiệt.

Các tổ viên cũng nhiệt tình như thế, Diệp Lệ Thành cũng không thể từ chối, chỉ đành phải dò hỏi ý kiến Thẩm Ngữ, “Tiểu Ngữ muốn đi sao?”

Nếu cô muốn đi, thì theo cô đi chơi một chuyến cũng không sao.

“Tiểu Ngữ, làng du lịch còn có thỏ con nữa.” Nữ tổ viên dụ hoặc cô.

Mắt Thẩm Ngữ lập tức lấp lánh nhìn về phía Diệp Lệ Thành, “Thúc thúc đi thôi!”

Ngực Diệp Lệ Thành bị va chạm một chút, lắc đầu cười nói, “Vậy đi thôi.”

“Vẫn là mặt mũi Tiểu Ngữ lớn!” Nam Hi vỗ vỗ bả vai Thẩm Ngữ, lại ôm tư liệu bay đi rồi.

“Tổ trưởng, nếu chị dâu không đồng ý anh có thể tìm bọn em tới nói!” Nam tổ viên vỗ vỗ ngực hiên ngang lẫm liệt nói.

Toàn bộ công ty đều biết Diệp Lệ Thành coi trọng vợ nhiều thế nào.

“Được rồi, đi ra ngoài đi, anh tự mình nói.” Diệp Lệ Thành cười đem cậu ta đẩy ra cửa.

Cửa mới vừa khép lại, Thẩm Ngữ lập tức chạy đến bên người anh, ngồi ở trên đùi làm nũng lầm bầm, “Thúc thúc có thể cho con một con thỏ hay không, con cũng muốn nuôi thỏ con.”

Diệp Lệ Thành trầm tư trong chốc lát, nghiêm túc phân tích nói, “Con thỏ sẽ không thể tự đi vệ sinh, mua cho con một con mèo được không?”

“Thật vậy sao!?” Thẩm Ngữ kinh hỉ về phía anh xác nhận.

Người đàn ông gật đầu, “Nhưng mà chờ đến khi con dọn đi mới có thể nuôi.”

“Con biết mà.” Thẩm Ngữ hưng phấn hôn loạn ở trên mặt anh, “Người nói nó nên gọi là gì? Thúc thúc mua thì cùng họ với thúc thúc, gọi là Diệp Cầu Cầu thì sao?”

Ánh mắt Diệp Lệ Thành nhu hòa nhìn cô gái trong lòng ngực, trong lòng như được lấp đầy.

Mãi đến khi chính thức làm việc một hồi lâu, anh đột nhiên buông ra con chuột.

Diệp Cầu Cầu!?

***

Từ trước đến nay Cố Uyển Như rất tín nhiệm Diệp Lệ Thành, rất ít khi giống như những phụ nữ khác nghi thần nghi quỷ, Diệp Lệ Thành chỉ đơn giản nói hai câu liền nhẹ nhàng thả người.

Vì thế, buổi chiều 6 giờ, đoàn người xuất phát đến làng du lịch.

Các tổ viên thuê một tòa biệt thự, sinh hoạt, phương tiện chơi trò chơi đầy đủ mọi thứ, từng cái sân đều có dụng cụ nướng BBQ, chỉ cần đưa danh sách nguyên liệu nấu ăn qua, nhân viên công tác sẽ sớm giúp chuẩn bị tốt, người tới đó có thể trực tiếp nướng.

Làm tổ trưởng, Diệp Lệ Thành tự nhiên phải bao toàn bộ, mặc dù anh không đi, cũng sẽ cung cấp tài chính ủng hộ. Cho nên phòng tốt nhất của biệt thự để lại cho Diệp Lệ Thành, mà Thẩm Ngữ là thân thích, tuổi còn nhỏ lại là con gái, cũng được sắp đến phòng tốt.

Nhưng một khi sắp xếp như vậy, những người khác liền ngại chen vào, bởi vậy hai người bọn họ độc hưởng cả tầng lầu ba.

Sau khi nữ tổ viên đưa Thẩm Ngữ lên lầu, liền về phòng của mình, Thẩm Ngữ có được không gian trống liền chạy đến trước phòng Diệp Lệ Thành.

Ấn chuông cửa, trong tay cầm hoa bách hợp hái trộm ở bồn hoa bên ngoài giấu sau lưng.

Cửa mở.

Một người đàn ông nửa thân trần xuất hiện trước mặt Thẩm Ngữ, trên cơ bắp gợi cảm rắn chắc che kín từng hạt mồ hôi, anh gẩy gẩy mồ hôi trên đầu tóc, “Tắm xong rồi?”

Thẩm Ngữ lắc đầu, cũng mặc kệ anh đầy người mồ hôi, ôm lấy eo anh đưa tới một nụ hôn, “Nhớ người.”

Tiếp theo cầm hoa trong tay giơ lên cao, “Người xem, tặng cho người.”

Diệp Lệ Thành nhìn lướt qua, nhận lấy, bất động thanh sắc hỏi cô, “Hái dưới lầu à?”

“Ưm, xinh đẹp chứ.” Thẩm Ngữ còn rất đắc ý, “Con còn chọn đóa lớn nhất đẹp nhất cho người đó!”

Gân xanh trên trán Diệp Lệ Thành nhảy nhảy, kéo mông cô vào trên đùi, hướng trên mông tròn trịa vỗ một cái, lực độ không nhỏ, hai mông thịt lay động giống như thạch trái cây.

“Người đánh con!” Thẩm Ngữ ủy khuất đến mức chảy nước mắt, ôm lấy mông trên đùi bị anh trừng phạt mà nghiến răng, nhưng vẫn không nỡ nặng miệng.

“Lần sau còn trộm nữa hay không?” Diệp Lệ Thành xụ mặt giáo huấn cô.

“Chúng ta thuê bên dưới rồi…” Thẩm Ngữ không phục bĩu môi, miệng lải nhải.

“Hửm?” Hai mắt Diệp Lệ Thành nguy hiểm nheo lại.

“Không trộm.” Thẩm Ngữ rất thức thời, nhưng vẫn không chịu buông tha cơ hội trêu chọc anh, “Mông con đau, thúc thúc giúp con nhìn xem có sưng hay không?”

Diệp Lệ Thành nửa tin nửa ngờ, do dự mà để tay lên bên trên, xoa nhẹ vài cái, “Khá hơn chút nào không?”

“Ai u!” Thẩm Ngữ khoa trương la lên một tiếng, “Đau!”

Diệp Lệ Thành chưa thấy qua kịch bản của phụ nữ, nghe Thẩm Ngữ kêu như vậy, còn tưởng rằng cô thật sự bị thương, một bên vén lên váy cô gái, một bên nghiêm túc cảnh cáo cô đừng lộn xộn.

Hôm nay Thẩm Ngữ định tới văn phòng dụ hoặc, cố ý mặc qυầи ɭóŧ ren màu đen, hai bên là thiết kế dây cột lại.

Thế nhưng Diệp Lệ Thành sốt ruột xem thương tích, căn bản không chú ý tới qυầи ɭóŧ, thô lỗ kéo xuống kiểm tra hai cánh mông thịt tuyết trắng.

Đến nơi bị đánh hơi chút có chút dấu vết hồng, không phải rất rõ ràng. Diệp Lệ Thành cẩn thận kiểm tra một vòng, xác nhận chỉ có nơi này thương tích mới nhẹ nhàng thở ra.

Thối mặt kéo lên qυầи ɭóŧ, lúc này mới phát hiện ra qυầи ɭóŧ cô có ẩn tình.

Ren màu đen, dây cột, cái mông trắng nõn vểnh cao, người đàn ông lửa giận bộc phát, Thẩm Ngữ thành công thu hoạch được hai bàn tay.

“Ngày thường cũng mặc như vậy?” Diệp Lệ Thành cơ hồ là cắn răng mà hỏi.

“Không có!” Thẩm Ngữ vội vàng phủ nhận, nhưng nói được một nửa, liền không nói tiếp.

Dừng một chút, mới ngượng ngùng mở miệng, “Không phải người nói để con mặc quần áo mới cho người xem sao?”

Diệp Lệ Thành nghẹn lời, kéo Thẩm Ngữ vào ôm ở trên đùi, gương mặt cô đỏ rực như máu, càng nhìn càng giống cô vợ nhỏ thẹn thùng.

“Còn một bộ màu trắng, cũng có mang đến.” Thẩm Ngữ biết giấu không được chuyện, vẫn còn ý thức nói chi tiết, nói xong, ở trong lòng ngực anh làm nũng, “Người không thích sao? Chị Khương nói nhất định người sẽ thích.”

Mặc cho anh xem, ý tứ hoàn toàn không giống nhau.

Diệp Lệ Thành từ đen mặt chuyển sang yêu thương, tay chui vào làn váy tinh tế vuốt ve, “Thích.”

Thẩm Ngữ bĩu môi làm nũng nói, “Vậy người còn đánh con…”

“Sau này không được mặc loại qυầи ɭóŧ này ra ngoài.” Đề cập đến vấn đề nguyên tắc, Diệp Lệ Thành tuyệt đối không nhượng bộ, xụ mặt cảnh cáo cô.

Làm đàn ông truyền thống nước z, anh vẫn hy vọng người phụ nữ của mình ở bên ngoài bao bọc kín mít.

“Con chỉ mặc cho người xem không được sao?” Thẩm Ngữ thuận theo trấn an, ở trên cằm nhỏ vụиɠ ŧяộʍ hôn, “Thúc thúc thích màu gì? Lần sau con sẽ mua mặc cho người xem.”

Diệp Lệ Thành bị cô gái câu đến dươиɠ ѵậŧ ngẩng đầu, thanh âm mờ ám, “Tiểu Ngữ mặc cái gì cũng đẹp.”

“Ngoan, đứng lên, để thúc thúc nhìn xem đồ lót.”

Diệp Lệ Thành từ bên hông tinh tế vuốt ve lên trên, lay động đến phía sau, kéo xuống khóa kéo ở lưng.

Bộ váy màu vàng nhạt chợt rơi xuống, lộ ra áo ngực tam giác gợi cảm màu đen.