Thẩm Ngữ

Chương 24: Đêm đầu tiên (H)

Mảnh vải tam giác nho nhỏ bao bọc trên nơi tròn trịa, vẻn vẹn chỉ có vài sợ dây màu đen cố định, làm thành kiểu áo tắm hai mảnh.

“Lại đây, ngồi trên đùi thúc thúc.” Diệp Lệ Thành ngồi trên mép giường, duỗi tay về phía Thẩm Ngữ.

Cô gái hơi gật đầu, chậm rãi đi đến bên anh, ánh chiều tà hoàng hôn màu cam nghiêng nghiêng phủ lên trên dáng người thướt tha, giống như yêu tinh mê hoặc người, khiến người ta cam tâm tình nguyện cho cô ấy hút hết dương khí.

Cô ngồi vào trên người anh, nắm tay anh đặt ở trên hai đỉnh núi, đôi mắt mèo chất chứa phong tình vạn chủng, “Thúc thúc xoa xoa nó.”

Đồng thời đong đưa cái mông cọ dươиɠ ѵậŧ anh.

“A… A ưm…”

Dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ rất nhanh liền lộ ra bên ngoài qυầи ɭóŧ, chảy tới trên quần Diệp Lệ Thành.

“Thúc thúc, muốn con được không?” Cô chống ở trên vai anh, đong đưa cái mông, dùng nơi riêng tư va chạm dươиɠ ѵậŧ người đàn ông, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ.

Anh nhẹ nhàng cắn cắn núʍ ѵú, uyển chuyển từ chối nói, “Ngoan, chờ con lớn hơn một chút.”

Không phải không muốn, mà là còn do dự, Diệp Lệ Thành không dám đảm bảo quan hệ giữa bọn họ có thể đi bao xa, anh sợ nếu một ngày nào đó cô phiền chán loại quan hệ không thể ra ánh sáng này, sẽ hối hận.

Thẩm Ngữ yêu kiều hừ một tiếng, cũng không giận, giống như rắn nước vặn vẹo vòng eo quỳ giữa hai chân anh, hôn lên vật phồng lên giữa háng, mị nhãn thon dài liếc mắt đưa tình, đầu lưỡi màu đỏ tươi bắt đầu liếʍ từ hai quả trứng, vòng quanh thân gậy liếʍ lên trên, tuy rằng động tác có chút không lưu loát, nhưng mà đủ để đối phó người trước mắt.

Rõ ràng chán ghét nhất loại phụ nữ này, nhưng lúc này Diệp Lệ Thành bị câu đến hồn cũng chưa trở lại, đôi tay chống ở sau thắt lưng thở hổn hển, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên hai lạng thịt giữa háng kia.

Cô buông xuống đôi mắt, nghiêng đầu mυ'ŧ vào đáy côn ŧᏂịŧ, dươиɠ ѵậŧ anh mang theo một độ cong, giống như thanh đao lớn hơi cong nhếch lên, qυყ đầυ thậm chí vượt qua khỏi cái trán cô một đoạn lớn.

Diệp Lệ Thành lấy tay đo thử, khuôn mặt nhỏ trắng nõn chỉ lớn bằng lòng bàn tay mình, tâm sinh không đành lòng.

Còn nhỏ như vậy, nếu chính mình thật sự đi vào, cô nhất định sẽ đau chết mất.

“Thúc thúc, con muốn cho người.” Cô phun ra qυყ đầυ, thanh âm tràn ngập dụ hoặc.

Lần này anh không thoái thác nữa, lời nói phát ra từ nội tâm xoa xoa sợi tóc cô, “Chờ con trưởng thành được không?”

Cô gái bất mãn dùng sức hút, khiến người đàn ông hút một hơi, đẩy ra đầu cô nhịn xuống tinh quan.

“Hít ——”

“Đừng hút.” Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Lệ Thành bắt đầu xuất hiện vết rách, thanh âm khàn khàn nhiễm một tia tìиɧ ɖu͙©, “Đợi lát nữa mới bắn.”

“Không muốn thúc thúc thao à?” Lòng bàn tay anh vuốt ve môi đỏ của cô, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi mềm mại lôi ra, “Ngoan, duỗi đầu lưỡi, chậm rãi liếʍ.”

Cô lên tiếng, lại bắt đầu châm lửa, liếʍ láp, lặp lại chiêu cũ, chẳng qua lần này khi bắt được sinh mệnh của anh không có buông ra.

“Thúc thúc thao con được không?”

Cô tàn nhẫn mà duỗi lưỡi đến khe hở mã mắt quấy loạn, gương mặt Diệp Lệ Thành dữ tợn, dựa vào một tia lý trí cuối cùng, nắm chặt cằm cô, gằn từng chữ, “Tiểu Ngữ, con nghĩ kỹ lại rồi nói với ta.”

Thẩm Ngữ không chút nào lùi bước, nghiêm túc trả lời, “Con muốn thúc thúc thao con.”

Chợt, Diệp Lệ Thành thô lỗ ném cô ở trên giường, nhịn xuống du͙© vọиɠ vì cô làm bước dạo đầu, từ bắp chân hôn lên trên, cuối cùng ngừng ở nơi bắp đùi.

Hoa huyệt thật sạch sẽ, cánh âʍ ɦộ màu trắng cùng khe hở màu hồng nhạt, không có chút mùi lạ, giống như chủ nhân nó vô cùng tốt đẹp.

Ngón tay hình chữ v căng ra cánh hoa, Diệp Lệ Thành cúi đầu mυ'ŧ hạt đậu đỏ bên trong, ngón tay thăm dò ở cửa động, nhẹ nhàng chen vào, bên trong huyệt là mị thịt hồng nhạt gấp không chờ nổi xoắn lấy ngón tay, đè ép, mυ'ŧ vào.

Hàm răng Diệp Lệ Thành cắn hộŧ ɭε cao cao kéo ra ngoài âʍ ɦộ, cô gái giống như cá chết vẫy đạp lộn xộn, tiểu huyệt theo động tác của anh bay lên trên không, sợ anh không cẩn thận liền đem hộŧ ɭε cắn rơi xuống.

“A a a ư——”

Diệp Lệ Thành nhanh tay che lại tiếng rêи ɾỉ cao vυ't, “Ngoan, Tiểu Ngữ, nói nhỏ chút, con muốn cho tất cả mọi người biết ta ở đây thao con sao, dùng tay mình che lại đi.”

Đầu óc cô hỗn độn, người khác nói cái gì liền làm theo, Diệp Lệ Thành thấy cô còn xem như nghe lời, tiếp tục vùi đầu liếʍ mυ'ŧ âm huyệt.

Anh chưa từng thao xử nữ, chỉ dựa vào việc tự mình hiểu biết làm bước dạo đầu, khiến cho cô có chút đau.

Rất nhanh, dưới thân thiếu nữ lan tràn dâʍ ŧᏂủy̠, mũi anh đều bị lây dính thành sáng bóng, ngón trỏ với vào trong huyệt moi ra một đống dâʍ ɖị©ɧ, bôi lên trên dươиɠ ѵậŧ.

“Có lẽ sẽ có chút đau.” Diệp Lệ Thành dựa theo tư thế truyền thống nữ dưới nam trên, chống ở trên cô.

Thẩm Ngữ ôm cổ anh, ánh mắt say đắm nhìn thẳng Diệp Lệ Thành, “Con không sợ.”

Anh tìm đúng vị trí, qυყ đầυ trướng thành màu đỏ tím để ở cửa động cô gái, “Đau thì cắn bả vai ta.”

Mông chậm rãi hạ xuống, qυყ đầυ to như vậy dính nhập cửa động, anh cực lực nhẫn nại kɧoáı ©ảʍ chặt chẽ, ngừng thở một tấc lại một tấc thâm nhập bên trong.

Hiển nhiên thứ cô thừa nhận so với anh càng nhiều, còn chưa đi vào trước tầng cách trở, trên trán đã nhỏ giọt từng viên lớn mồ hôi, cô cắn chặt môi nhịn xuống đau đớn.

Rất nhanh, đi vào nơi tượng trưng cho sự thuần khiết, Diệp Lệ Thành lại do dự, nhìn chăm chú đôi mắt cô, “Tiểu Ngữ, con xác định phải cho…”

Không đợi anh nói xong, Thẩm Ngữ đột nhiên cắn bả vai anh, đôi tay vòng đến eo anh, kéo xuống một cái, chưa cho anh thời gian phản ứng, một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm, dươиɠ ѵậŧ cứng như sắt đâm thủng tầng màng mỏng kia, phá vỡ vùng đất xử nữ nơi chưa bao giờ có người khai phá.

Ở một khắc đâm thủng kia, sự do dự vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng người đàn ông lập tức tiêu tán toàn bộ, chỉ còn lại thương tiếc cùng tràn đầy tình yêu.

Anh biến cô ấy thành phụ nữ, là người phụ nữ chỉ thuộc về anh, từ nụ hôn đầu tiên cho đến đêm đầu tiên, đều chỉ thuộc về anh.

Từ giờ khắc này trở đi, cả sinh mệnh của Diệp Lệ Thành, chính thức để lại dấu ấn trên Thẩm Ngữ .

Thẩm Ngữ có thể cảm giác được tiếng màng mỏng bị phá rách trong cơ thể, ngay sau đó là một dòng nước ấm trút xuống, rồi sau đó đó là ngập tràn đau đớn từ nơi riêng tư lan ra, ngoại trừ đau, cô không cảm nhận được bất luận cảm giác gì.

Cô gái cắn chặt đầu vai người đàn ông, không còn dũng khí trước đó, thân thể đau đến phát run, liên tiếp đẩy anh ra.

“Đau, đi ra ngoài, ô ô…”

Người đàn ông cũng không chịu nổi, u huyệt xử nữ với anh mà nói thật sự quá mức nhỏ hẹp, dươиɠ ѵậŧ bị kẹp đến sinh đau. Đường đi lại quá ngắn, anh thậm chí không có tiến vào toàn bộ, cô gái quằn quại, càng nâng lên côn ŧᏂịŧ thâm nhập cổ tử ©υиɠ.

“Tiểu Ngữ, thả lỏng.” Cơ bắp cả người Diệp Lệ Thành rơi vào trạng thái kéo căng, tận lực không đè ở trên người cô, “Thúc thúc bất động, ngoan, rất nhanh sẽ không đau nữa.”

“Người gạt người, con đau quá, ô ô…”

“Ngoan, trở thành phụ nữ đều phải trải qua đau đớn.” Diệp Lệ Thành nhịn không được vui sướиɠ trong lòng, hôn nhẹ từng cái trên mặt cô, “Tiểu Ngữ là người phụ nữ của thúc thúc.”

Người đàn ông ôn nhu mà nói lời âu yếm trấn an cô, dần dần, đau đớn chậm rãi biến mất, hoa huyệt cũng không hề kẹp chặt đến như vậy.

Diệp Lệ Thành nắm chân cô tạo thành hình chữ M áp trước ngực, eo dùng sức chậm rãi di chuyển, gậy thịt đáng sợ dùng biên độ nhỏ ở nhục huyệt thọc vào rút ra.

Côn ŧᏂịŧ mới vừa động vài cái, chung quanh miệng huyệt đã chảy ra lấm tấm vết máu đỏ tươi, rơi xuống trên khăn trải giường màu trắng, hình thành nhiều đóa hồng mai.

Thú tính bị máu xử nữ của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỉnh điểm, hô hấp trở nên dồn dập hơn, tốc độ thao huyệt càng lúc càng nhanh.

Đường đi mới vừa bị xâm lấn còn chưa thích ứng được tốc độ của anh, cô cau mày chịu đựng cảm giác xa lạ bị dị vật đâm thọc thân thể, nơi riêng tư trừ bỏ đau đớn thì không có cảm giác khác.

Dần dần, không biết qua bao lâu, đường đi dần quen với việc anh tiến vào, mị thịt bên trong dần dần thả lỏng, biểu cảm cô trở nên mềm mại hơn, miệng bắt đầu thốt lên tiếng rêи ɾỉ tinh tế.

Anh cũng nhận thấy được biến hóa của cô gái nhỏ, ôn nhu nhìn chăm chú vào cô, cúi xuống thân mật hôn lên môi đỏ khẽ nhếch, “Ngoan bé con, thoải mái hay không?”

“A ưm…” Trên mặt cô đỏ ửng che kín dư vị tìиɧ ɖu͙©, con ngươi lại lóe lên tia sáng mới lạ, “Con, con giống như muốn bay lên… A——”

Anh một cái cắm mạnh mẽ, qυყ đầυ thẳng tiến chỗ sâu trong hoa tâm, giữa mày Thẩm Ngữ nhíu lại lộ ra biểu tình khó chịu.

“Hiện tại thế nào? Còn ở trên trời sao?” Người đàn ông đắc ý với vị trí chủ đạo của mình, mang theo ý xấu tra tấn thiếu nữ ngây ngô mới nếm thử trái cấm.

“Xấu, a ư —— người xấu…” Tiếng nói chuyện bị anh va chạm đến đứt quãng, trong miệng cô bật ra tiếng rêи ɾỉ nhu tình, tùy ý anh dẫn dắt cô thăm dò biển tìиɧ ɖu͙©, rốt cuộc nói không nên lời.

Diệp Lệ Thành ôn nhu lấp kín môi cô, phần eo tăng tốc cùng đưa hai người lên cao trào, ở lúc bắn tinh, anh không muốn rút ra, anh khát vọng chiếm hữu lần đầu tiên của cô, lần đầu tiên lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể cô, cũng nên do anh hoàn thành.

Hoàn thành cái đẩy đưa cuối cùng, Diệp Lệ Thành thương tiếc mà hôn lên chóp mũi mướt mồi hôi.

Nếu mang thai, vậy thì sinh ra rồi nuôi.

Diệp Lệ Thành dừng lại thật lâu trong cơ thể cô gái, mãi đến khi côn ŧᏂịŧ thu nhỏ lại thành con trùng mềm oặt, không cách nào ngăn cản được lượng dịch đυ.c bị đẩy khỏi âʍ đa͙σ mới đứng dậy xử lý một giường hỗn độn.

Lúc này mặt trời đã hoàn toàn rơi xuống phía sau núi, chỉ còn vài tia sáng ngày tàn vật lộn cùng đêm tối, Diệp Lệ Thành mở lên đèn trần, trong phòng nháy mắt sáng ngời.

Anh tách ra chân cô, nơi riêng tư đã lầy lội không chịu được, lỗ nhỏ còn chậm rãi chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ xen lẫn nhè nhẹ máu xử nữ đỏ tươi.

Vốn dĩ muốn giúp cô chà lau sạch sẽ, nhưng đến khi nhìn thấy vết máu kia, Diệp Lệ Thành lại dừng lại.

Anh duỗi tay kéo ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong, làm bẩn một mảnh khăn trải giường.

“Tiểu Ngữ, thúc thúc ôm con đi tắm rửa.” Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng lay cô gái đang ngủ, cô phát ra một tiếng nói mớ, xoa xoa đôi mắt, nhìn rõ người trước mắt lại làm nũng, duỗi tay với anh, “Thúc thúc giúp con tắm.”

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cắn ngón tay như bạch ngọc, vui vẻ chịu đựng bế lên yêu tinh nhỏ câu người trong lòng ngực đi tắm rửa.

Xử lý xong hết thảy, Diệp Lệ Thành ôm cô trở lại trong phòng cô, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, Diệp Lệ Thành đứng dậy rời đi.

“Người phải đi sao?”

Âm thanh đáng thương hề hề của cô từ phía sau truyền đến.

“Nghĩ cái gì thế.” Lòng anh lập tức mềm nhũn, lại bật đèn lần nữa trở lại mép giường, “Không đi, trở về thu dọn khăn trải giường xong sẽ tới đây với con.”

“Con cũng phải đi.” Thẩm Ngữ nói xong liền muốn xuống giường.

“Con chậm một chút, đợi lát nữa lại đau đến muốn khóc.” Người đàn ông phảng phất như đối mặt với mình là người bệnh bị trọng thương, sắc mặt ngưng trọng, duỗi tay nâng cô đứng lên.

Anh vừa mới tra được, đêm đầu tiên thân thể cô gái sẽ vô cùng yếu ớt, còn sẽ tạo thành việc đi đứng không tiện.

Thẩm Ngữ vừa nghe cũng khẩn trương theo, chậm rãi bước ra một bước nhỏ.

Ưm? Có chút cảm giác đau nhức.

Vì thế yên tâm thoải mái đưa tay với anh, “Đau, người ôm con đi.”

Trong lòng Diệp Lệ Thành căng thẳng, không cho cô phân trần lại lần nữa nhét cô trở lại trong chăn, “Ngoan ngoãn nằm, ta sẽ nhanh trở về.”

Rồi sau đó bước nhanh đi trở về gian phòng kia của mình.

Diệp Lệ Thành nhìn tấm khăn trải giường không biết suy nghĩ cái gì, lộ ra vẻ do dự. Hồi lâu, không biết anh tìm được cái túi mua hàng ở đâu, lấy khăn trải giường đã gấp lại cẩn thận cất vào túi, đem xuống lầu giấu trong xe.