Thẩm Ngữ

Chương 21: Rút ra, trở lại phòng ngủ thao vợ (quá trình thịt vợ không có H)

Diệp Lệ Thành tàn nhẫn đâm vài cái, rút ra dươиɠ ѵậŧ, đôi tay đặt ở bộ ngực cô ép chặt, kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ đong đưa qua lại.

Bởi vì dươиɠ ѵậŧ quá dài, mỗi lần chọc về phía trước, qυყ đầυ nhất định sẽ chọc vào trên môi cô, dịch tuyến tiền liệt tanh nồng phủ đầy trên môi đỏ, Thẩm Ngữ hô hấp không được, đành phải nghiêng đầu há miệng hút lấy không khí mới.

Hai mắt Diệp Lệ Thành tức giận trừng cô, ánh mắt nhìn theo chuyển động ra vào của dươиɠ ѵậŧ, bộ ngực tuyết trắng và dươиɠ ѵậŧ đỏ tím đối lập mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác anh, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ muốn thao hoa huyệt của anh bộc phát.

Diệp Lệ Thành đem Thẩm Ngữ chuyển thành tư thế nằm nghiêng, gắt gao khép lại hai chân, cậy mạnh đem qυầи ɭóŧ kéo xuống, dươиɠ ѵậŧ dọc theo kẽ mông tàn nhẫn tiến đến giữa cánh hoa thọc vào rút ra.

Qυყ đầυ theo hình dạng khe rãnh nhiều lần quét qua hộŧ ɭε, mặc dù không trực tiếp đi vào nhưng cũng có thể đem Thẩm Ngữ thao đến run rẩy cắn gối.

Nhưng kɧoáı ©ảʍ mà âʍ ɦộ mang đến ngày càng giảm đi, theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng ngày càng nhiều, trong cơ thể cô dần dần có cảm giác trống rỗng tựa như ngàn vạn con kiến gặm cắn, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan dọc theo cây gậy ngượng ngùng mà rơi ra bên ngoài, mảnh vải ở cạnh dươиɠ ѵậŧ anh bị thấm ướt thành màu sậm lại.

Thẩm Ngữ càng thêm khó chịu, trở tay duỗi ra phía sau bắt lấy dươиɠ ѵậŧ cắm vào cửa động, mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin anh, “Khó chịu… Ô… Thúc thúc tiến vào…”

Cửa động lầy lội trơn ướt, qυყ đầυ anh lại cực kỳ to lớn, mỗi khi dùng một chút lực chen chúc lại trượt lệch ra ngoài, Thẩm Ngữ gấp đến mức làm đau Diệp Lệ Thành.

“A!” Diệp Lệ Thành kêu lên một tiếng, cây sinh mệnh bị cô gắt gao nắm ở trong tay, mảy may không dám nhúc nhích, “Tiểu Ngữ buông tay, thúc thúc tự mình đi vào.”

Diệp Lệ Thành khuyên can mãi mới dỗ dành được cô buông lỏng tay, một tay nhấc lên cái đùi kia của cô, một cái tay khác cố định dươиɠ ѵậŧ đưa vào cửa động.

Qυყ đầυ mới vừa đâm vào, cái miệng nhỏ kia liền gấp không chờ nổi mà bắt đầu liếʍ mυ'ŧ, gắt gao xoắn lấy qυყ đầυ.

Người đàn ông quá mức chuyên chú thao huyệt, cơ bắp cả người đều ở trong trạng thái căng chặt, phần lưng áo sơmi cũng bị mồ hôi nhiễm ướt nhẹp, anh giữ chặt mông thong thả mà đưa đẩy bên trong.

Cảm giác so với buổi chiều trong toilet thao cô hoàn toàn khác nhau, lần này nước đầy đủ, không có cảm giác khô khốc, Diệp Lệ Thành rất thuận lợi cắm vào toàn bộ qυყ đầυ.

Thẩm Ngữ vùi mặt vào gối đầu, che đi biểu tình đau đớn, không rên một tiếng cắn chặt một góc gối đầu, mặc dù rất đau nhưng cô vẫn hy vọng hoàn toàn hiến dâng bản thân cho Diệp Lệ Thành.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể lấy thân phận người phụ nữ đi vào trong lòng anh, mà không phải là “Công cụ” trị liệu, hoặc là bạn học của con gái.

Thẩm Ngữ che dấu rất tốt, Diệp Lệ Thành căn bản không thấy được cô chịu đựng đau đớn, tiếp tục thâm nhập bên trong, cắm được một phần ba, qυყ đầυ chạm tới tầng cách trở kia, Diệp Lệ Thành không hề đi tiếp nữa.

“Hô…”

Anh ngửa đầu thở sâu một hơi, lẳng lặng đặt ở nơi đó cảm nhận kɧoáı ©ảʍ bị vách huyệt nhào nặn.

“Thúc thúc người động động một tí đi…” Giọng nói Thẩm Ngữ run rẩy, nâng lên đùi tê tê nhức nhức.

“Xin ta.” Diệp Lệ Thành cố ý rút ra bên ngoài, anh muốn nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ của cô.

Thẩm Ngữ động tình lay động cánh mông, “Xin thúc thúc tiến vào…”

“Là thao, lặp lại lần nữa.” Diệp Lệ Thành theo thói quen giữ chặt, thong thả ung dung bắt lấy một bên đồi tuyết thưởng thức.

“Xin thúc thúc thao…” Thẩm Ngữ nức nở bắt lấy tay anh, lấy ngón trỏ ngậm ở trong miệng liếʍ mυ'ŧ, “Phía dưới ngứa… A ách –––”

Diệp Lệ Thành cười khẽ thành tiếng, không hề tra tấn cô nữa chậm rãi đung đưa eo ở nơi hoa huyệt ôn nhu thọc vào rút ra, “Thoải mái không?”

“A a ư… Thoải, thoải mái…” Thẩm Ngữ phát ra tiếng rêи ɾỉ tinh tế, khuôn mặt nhỏ bởi vì làʍ t̠ìиɦ mà lộ ra biểu cảm dâʍ đãиɠ không phù hợp tuổi.

“Thúc thúc sâu một chút…” Thân thể như cái nút bị mở ra, Thẩm Ngữ không hề thỏa mãn việc cắm nông như thế, cô muốn làʍ t̠ìиɦ kịch liệt hơn thô bạo hơn.

“Ngoan, không thể sâu được.” Diệp Lệ Thành trấn an hôn lên sợi tóc cô, “Thúc thúc thao nhanh một chút, cũng có thể làm con cao trào.”

Anh ôm lấy vòng eo cô gái, tốc độ làm nhanh hơn.

Thẩm Ngữ nhận thấy được anh không có ý muốn phá thân mình, quyết tâm đẩy mông về phía sau, tính toán tự mình phá rách màиɠ ŧяiиɧ.

Diệp Lệ Thành không hề có chuẩn bị, qυყ đầυ thoáng đâm vào lỗ nhỏ vách ngăn, anh có thể cảm giác được rõ ràng màng ngăn kia chặt chẽ bao lấy trước qυყ đầυ.

Thẩm Ngữ đau đến mức hàm răng cắn môi dưới tạo ra một dấu vết trắng bệch, thân thể gắt gao cong lên, nước mắt nức nở tung hoành.

Lúc này trong đầu Diệp Lệ Thành đang tiến hành phản bác lẫn nhau giữa lý trí và bản năng, tại lúc lý trí áp chế bản năng, anh cắn chặt răng rút ra dươиɠ ѵậŧ, anh sợ chính anh lại ngu ngốc không chống được dụ hoặc, dường như trốn tránh trở lại phòng ngủ.

Thẩm Ngữ kéo thân thể còn đau đớn nghiêng ngả lảo đảo đi theo anh đến trước cửa phòng ngủ. Cửa phòng ngủ không có đóng chặt, hư hư thực thực để lại một khe hở. Trong phòng tối đen, nhìn không rõ cảnh ở bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng anh vội vàng cởϊ qυầи áo, sau đó truyền đến vài tiếng phụ nữ trầm thấp rêи ɾỉ.

Đôi tay Thẩm Ngữ che lại miệng ngồi liệt ở trước cửa, nước mắt từng viên từng viên lớn rơi ra bên ngoài.

Người anh yêu trước sau chỉ có Cố Uyển Như, cho nên anh sẽ không chạm vào mình.

Trong phòng.

Trong bóng đêm, Diệp Lệ Thành hoàn thành cái cắm chọc cuối cùng, ở trong cơ thể Cố Uyển Như để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà bà tha thiết ước mơ, xoay người quay lưng ngồi trên giường.

Cố Uyển Như vội rút lấy gối đầu lót ở phía dưới mông gia tăng hiệu suất thụ thai.

Diệp Lệ Thành dùng tay lau mặt, lúc này trong lòng anh loạn thành một nắm tơ vò, tuy rằng giữ vững lời hứa với vợ, không thật sự phát sinh quan hệ với Thẩm Ngữ, nhưng lúc làʍ t̠ìиɦ với vợ, trong đầu anh lại hiện lên gương mặt Thẩm Ngữ khóc lóc cầu xin anh.

Hiện tại cô hẳn là rất khổ sở?

Diệp Lệ Thành tâm phiền ý loạn, phủ thêm áo tắm dài cầm thuốc lá đi ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?” Cố Uyển Như nghe được động tĩnh mở miệng dò hỏi.

“Đi ra ngoài rít điếu thuốc.” Diệp Lệ Thành trả lời.

“Đi đi, nhớ tắm rồi trở lại, mùi thuốc không tốt cho bé con đâu.” Cố Uyển Như dặn dò nói, cẩn thận sờ sờ bụng bằng phẳng, phảng phất như bên trong đã có đứa bé.

Bước chân Diệp Lệ Thành dừng một chút, đôi mắt rũ xuống trực tiếp rời đi.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy Thẩm Ngữ ngồi ôm đầu gối dựa lưng vào tường, vùi đầu trên đầu gối nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng từ bả vai run rẩy co lại có thể thấy được cô đang khóc.

Diệp Lệ Thành đóng cửa lại, rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, bật lửa, lẳng lặng đứng ở trước mặt cô hút.

Thuốc, đã sắp tàn, Thẩm Ngữ nâng lên khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng, vốn là hai mắt thon dài lúc này đây sưng thành một khe hở, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.

Diệp Lệ Thành duỗi tay về phía cô, “Đứng lên đi.”

Thẩm Ngữ vừa nghe thấy giọng anh, nước mắt “Tách” một tiếng rơi xuống.

Cô cố gắng đè nén tiếng khóc, hai mắt đẫm lệ, bàn tay bỏ vào trong tay anh, mượn lực đứng lên, ôm chặt lấy anh.

Diệp Lệ Thành giật mình, thật lâu mới giơ tay ôm lại, cằm anh để ở trên đỉnh đầu cô, than nhẹ một tiếng, “Con xem, ta đã có vợ, ta và con không có khả năng có kết quả, ta chỉ biết giống như hôm nay vậy sẽ liên tục thương tổn con.”

Thẩm Ngữ khóc càng thêm lợi hại, thanh âm đứt quãng, “Nhưng con muốn ở bên nhau với người…”

“Con không sợ bị thương… Thúc thúc, người để con cạnh người được không?”

“Chúng ta len lén, tất cả mọi người sẽ không biết, chờ khi người cảm thấy phiền con sẽ đi…”

“…Được không thúc thúc?”

Giọng nói cô run rẩy hỏi anh, trong tầm mắt là nước mắt mơ hồ, cô thậm chí nhìn không rõ người đàn ông trước mắt, chỉ biết một lần lại thêm một lần tìm kiếm lời hồi đáp của anh.