Thẩm Ngữ

Chương 20: Trị liệu ở phòng cho khách (H nhũ giao cắm sâu yết hầu)

Rửa sạch xong xuôi, hai người một trước một sau đi ra toilet, dừng lại bước chân ở trước cửa.

“Con đi vào trước đi.” Diệp Lệ Thành xoa xoa sợi tóc Thẩm Ngữ.

Thẩm Ngữ buông ra tay nắm bên nhau, tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói, “Con vừa mua bộ quần áo mới, đêm nay… Đêm nay có thể mặc cho người xem không?”

“Tiểu Ngữ, con muốn ép khô ta sao?” Diệp Lệ Thành chống tay khóe miệng nở ra nụ cười khẽ.

Anh sợ lại thất hẹn lần nữa cho nên không dám hứa hẹn với cô.

Sắc đỏ ửng phủ đầy trên đôi má, Thẩm Ngữ xoay người muốn chạy trốn, Diệp Lệ Thành kịp thời túm chặt cổ tay cô, thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai Thẩm Ngữ, “Ngày mai đến công ty mặc cho ta xem.”

Thẩm Ngữ chỉ cảm thấy cả người “Hừng hực” toát ra khí nóng, cũng không ngẩng đầu lên trốn về phòng chiếu phim, để lại Diệp Lệ Thành đứng ở nơi kia không biết nên khóc hay nên cười.

Rõ ràng là cô câu dẫn trước, đến lúc này ngược lại anh trở thành người khởi xướng.

Đối với phim tình cảm Khương Tá không thích thú chút nào, Thẩm Ngữ vừa đi cả người cậu liền trực tiếp nằm liệt trên ghế ngủ, ngủ một giấc liền ngủ đến hết phim.

“Khương Tá, dậy dậy!” Thẩm Ngữ lắc lắc cậu thiếu niên đang ngủ say.

Khương Tá đột nhiên bật dậy, vẻ mặt mê mang nhìn quanh bốn phía, “Đây là nơi nào?”

“Rạp chiếu phim.” Thẩm Ngữ áp lon Coca vào trên mặt cậu, để cậu thanh tỉnh một chút.

Khương Tá rùng mình, lúc này mới phản ứng lại.

Gương mặt Khương Tá lộ vẻ hỏng rồi gãi gãi đầu, cuộc hẹn hò tốt đẹp bị cậu làm thành như vậy, cô ấy sẽ không lưu lại ấn tượng không tốt về cậu chứ?

Thẩm Ngữ yên lặng ở một bên nhìn hành động kỳ quái không thể hiểu được của Khương Tá, nghĩ nghĩ lại cẩn thận mở miệng hỏi, “Cậu sao vậy?”

Cả người Khương Tá đột nhiên cứng đờ, động tác chậm lại máy móc mà lắc đầu.

Thẩm Ngữ yên tâm thở ra một hơi, “Chúng ta đi thôi, sắp đóng cửa rồi.”

Khương Tá lúc này mới phát hiện phòng chiếu phim to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, đứng dậy thu dọn xong rác rồi tự mình đi ở phía trước, nhìn không khí phía trước nói, “Cậu thích ăn mì không?”

Thẩm Ngữ ở phía sau che miệng cười trộm, Khương Tá thoạt nhìn là một nam sinh rất lãnh khốc, kỳ thật lại có chút ngốc.

“Thích.”

“Vậy chúng ta đi ăn mì đi.” Khương Tá bỏ rác vào trong thùng rác, rồi sau đó quay đầu giấu đầu lòi đuôi mà giải thích, “Chị của tớ bảo tớ dẫn cậu đi ăn.”

“Ừ, biết rồi.” Thẩm Ngữ cười tủm tỉm nhìn cậu, bước chân nhanh hơn đi song song với cậu, “Cậu chậm một chút, tớ đuổi không kịp.”

“Phiền phức.” Khương Tá khẩu thị tâm phi nói một câu, bước chân vẫn chậm lại.

“Chân cậu dài thật đó.” Thẩm Ngữ như cũ vẫn cười nói.

Lúc này trong đầu Khương Tá lơ lửng ngàn vạn trái tim màu hồng phấn, cả đầu đều là từng dòng spam tới tấp “Cậu ấy khen mình”, nhớ tới lễ phép cơ bản được dạy dỗ phải khen lại, cậu ngập ngừng nói, “Cậu cũng rất xinh đẹp.”

Nói xong, cả vành tai hồng như muốn nhỏ ra máu, vì không để cho cô nhìn thấy bộ dạng quýnh quáng 囧 của mình, đột nhiên bước chân cậu như bay chạy đi, để lại Thẩm Ngữ đứng tại chỗ há hốc miệng nhìn.

Khương Tá chạy đến toilet gần đó tát lên mặt mình rất nhiều nước lạnh, ngẩng đầu nhìn gương kiểm tra xem bản thân đã ổn chưa, còn cố ý kéo kéo tóc ở hai bên che đi vành tai đỏ ửng rồi mới quay lại tìm Thẩm Ngữ.

Khương Tá một đường chạy như bay, dừng lại ở ngã rẽ gần Thẩm Ngữ, đổi thành tư thế đút tay vào túi, làm bộ như không có việc gì trở lại tìm cô.

“Vừa rồi tớ gặp được người quen nên chạy tới chào hỏi.”

“Ừm.” Thẩm Ngữ đã bỏ đi ý nghĩ bắt kịp mạch não của cậu.

Khi nghe lời giải thích của mình cả Khương Tá cũng thấy nó không có chút độ tin cậy nào, nhưng bởi vì cậu không giỏi biểu đạt lại thích tự mình đoán mò nên làm cho hành trình kế tiếp về cơ bản rơi vào trạng thái không giao tiếp gì, cả gương mặt của người mình thích cũng chẳng dám nhìn.

Yêu đương thật phiền mà.

Thiếu niên choai choai ủ rũ cụp đuôi về nhà, buồn bực suốt cả đêm.

***

Thẩm Ngữ vốn dĩ tính toán đêm nay trực tiếp trở về nhà, đang trên đường về thì Cố Uyển Như đột nhiên nhắn tin bảo cô trở lại “Trị liệu”.

Thẩm Ngữ chỉ đành phải quay lại đường cũ, từ trung tâm thành phố đi ngoại ô.

Cố Uyển Như nhắn xong thì đi đến sau lưng người đàn ông đang làm việc trước máy tính, áp lên lưng anh hỏi, “Sao tự nhiên anh muốn trị liệu vậy?”

“Không phải em muốn sinh con sao? Sắp hết nghỉ hè rồi, anh sợ đến lúc đó không tiện lắm.” Mặt Diệp Lệ Thành không đổi sắc, thật ra nguyên nhân cơ bản nhất là anh muốn Thẩm Ngữ trở về đây.

Đêm khuya tĩnh lặng, anh sợ thằng nhóc kia có ý đồ gây rối với Thẩm Ngữ.

“Đúng vậy, vẫn là anh chu đáo.” Cố Uyển Như cảm khái nói, cho rằng chồng đã nghĩ thông suốt, “Em biết anh không thích con bé, nhưng anh cũng không nên trưng ra gương mặt thối như vậy, người ta mới bao lớn, sợ anh còn không kịp, cứ mãi như vậy thì làm sao có hiệu quả…”

Cố Uyển Như ở bên tai anh nhắc mãi, Diệp Lệ Thành nhìn như nghiêm túc nghe thật ra suy nghĩ đã bay đến nơi khác mất rồi.

Không biết cô có mang theo quần áo mới đến đây không? Là sườn xám à?

Lòng Diệp Lệ Thành ngứa ngáy khó nhịn, lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.

10 giờ rưỡi tối.

Thẩm Ngữ vội vàng đi vào, trở về phòng tắm rồi mới lên phòng cho khách, lúc này đã sắp đến 11 giờ.

Cửa phòng của vợ chồng hai người chỉ khép hờ, Diệp Lệ Thành nghe thấy tiếng bước chân đoán là Thẩm Ngữ đang lên lầu.

Cố Uyển Như vội giục anh đi ra ngoài, Diệp Lệ Thành làm bộ mặt lạnh đi ra cửa, hai người ở trên hành lang dài mà bắt gặp nhau, Diệp Lệ Thành nhịn không được, động tác trên tay có vẻ vội vàng, “Cùm cụp” một tiếng cửa phòng khóa chặt không chút kẽ hở.

Cô gái nhón chân lên, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng giống như chú chim nhỏ bay vào trong lòng anh, hai người ở cửa phòng ngủ không đợi được bắt đầu ôm hôn, người đàn ông bế cô lên, một đường ôm hôn nồng nhiệt đi về phòng cho khách.

Chân dài của cô vòng lấy eo anh, váy ngủ bị vén đến bên hông, nơi riêng tư vừa lúc cộm ở trên thắt lưng của anh, một lạnh một nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ xúc cảm của cô gái.

Đóng cửa, anh đè cô ở trên cửa, nhấc lên váy ngủ vùi mặt vào giữ vùng núi tuyết trắng, đôi thỏ ngọc của thiếu nữ chiếm cứ toàn bộ dây thần kinh của anh.

Áo ngực màu trắng đem bộ ngực ép sát, Diệp Lệ Thành yêu thích không buông tay nâng lên hai quả “Cầu” thưởng thức.

Anh cực kỳ yêu hai vυ' no đủ của cô, mềm mại đầy đặn sờ lên cảm giác vừa đủ.

Trước đây sao không phát hiện ra anh yêu thích thứ này như vậy. Trong lòng anh cảm thán nếu để thêm hai năm nữa, thân thể này không biết sẽ làm bao nhiêu đàn ông điên cuồng đây.

Ván cửa tuy rằng bóng loáng nhưng để lâu ở bên trên cũng không khỏi bị cấn sinh đau, Thẩm Ngữ đem ngón tay xuyên vào làn tóc anh, sắc mặt ửng đỏ nhìn anh giống như uống sữa mυ'ŧ vào đầṳ ѵú của mình, “Thúc thúc, chúng ta lên trên giường được không?”

Diệp Lệ Thành ngẩng đầu, buông ra hai đầṳ ѵú bị hút sưng lớn gấp đôi.

Đầṳ ѵú đang ở trạng thái sung huyết, bên trên dính đầy nước bọt trong suốt, theo bước chân lắc qua lắc lại giữa không khí, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh đỏ mắt.

Diệp Lệ Thành áp lên người cô, lại lần nữa đem đầṳ ѵú lỏa lồ nhét vào trong miệng, nhưng viên đậu đỏ kia đã cực kỳ yếu ớt, không chịu được độ ấm nơi khoang miệng, cảm giác hơi đau đớn làm Thẩm Ngữ hít hà một hơi.

“Đau…” Thẩm Ngữ kéo xuống áo ngực bên kia, cầm một đầṳ ѵú hoàn hảo khác đưa đến trước mặt anh, “Thúc thúc ăn bên này.”

Diệp Lệ Thành nhìn trái phải đối lập, thương tiếc mà hôn lên đầṳ ѵú bị sưng kia, lẩm bẩm nói, “Như thế đã sưng lên, sau này khi có con càng đau hơn.”

Anh nhớ tới cảnh năm đó khi Cố Uyển Như cho Diệp Lâm Lâm bú sữa, lần mang thai đầu tiên không có sữa, lúc dùng dụng cụ hút sữa bà đau đến không chịu được.

Nhưng lửa dục váng đầu, nghĩ nghĩ anh lại bất giác quay lại phương diện làʍ t̠ìиɦ.

Nếu sau này Thẩm Ngữ cũng mang thai…

Diệp Lệ Thành suy nghĩ như vậy dươиɠ ѵậŧ liền nhảy lên không ngừng, bộ ngực tràn ngập sữa tươi, sẽ mềm biết bao nhiêu…

“Tiểu Ngữ sau này có con, thúc thúc giúp con thông núʍ ѵú được không?”

Sữa của Thẩm Ngữ hẳn là rất ngọt nhỉ…

Trước kia nhu cầu tìиɧ ɖu͙© không cao, cũng không nghĩ tới việc làʍ t̠ìиɦ đa dạng một chút, hiện tại có cực phẩm Thẩm Ngữ thế này ở bên người, Diệp Lệ Thành không khỏi bắt đầu cân nhắc cách chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

“…Ư.” Thẩm Ngữ khép lại đôi mắt, lông mi không ngừng run rẩy, bộ ngực lại càng đưa đến trước mặt anh.

Diệp Lệ Thành kéo rớt áo ngực, ngồi ở trước ngực cô, không ngừng dùng vật phồng lên giữa háng va chạm nhũ thịt.

Thẩm Ngữ ưm một tiếng, đôi tay run rẩy kéo xuống khóa quần tây, từ khóa kéo thò tay đi vào kéo xuống qυầи ɭóŧ, bởi vì do tư thế của Diệp Lệ Thành, vị trí bên dưới kéo căng, cô cầm gậy thịt thử móc ra ngoài vài lần cũng không thành công, cô sợ dùng sức nhiều quá sẽ đem gậy thịt cao cao kia bẻ gãy.

“Thúc thúc, lấy không ra…” Cô gái nhỏ mở to đôi mắt ướt sũng nhìn Diệp Lệ Thành, “Muốn gậy thịt…”

Môi dưới gợi cảm khẽ mở, toát ra khí chất hồn nhiên sắc tình vốn có, Diệp Lệ Thành dùng ngón trỏ nhét vào miệng cô, giọng nói khàn khàn, “Muốn ăn gậy thịt?”

“Ưm…” Thẩm Ngữ nắm lấy đôi tay anh, đầu lưỡi bao quanh che kín vết chai mỏng trên ngón trỏ liếʍ mυ'ŧ.

Trên ngón tay có một chút vị mồ hôi, nhưng Thẩm Ngữ cũng không hề ghét bỏ, giống như hút lấy gậy thịt vậy ra sức liếʍ mυ'ŧ.

Diệp Lệ Thành nào có gặp qua người phụ nữ dâʍ ɭσạи như vậy, cho một ngón tay là có thể thỏa mãn, nếu cho cô dươиɠ ѵậŧ, chẳng phải là có thể trực tiếp bắt cóc cô sao?!

Nếu không phải anh nhiều lần xác nhận màиɠ ŧяiиɧ cô vẫn còn, anh sẽ hoài nghi cô gái nhỏ này là tay làʍ t̠ìиɦ già đời.

Có lẽ thật sự giống như trên sách nói, là cực phẩm trời sinh.

Diệp Lệ Thành thu lại tay, một tay cởi bỏ dây quần, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc nhảy bật ra, qυყ đầυ đánh lên trên mặt cô.

“Dùng tay ép chặt ngực, ta muốn thao vυ'.”

Cô gái nghe lời từ hai bên sườn đè ép vυ' vào trong, tạo ra một khe rãnh thật sâu.

Người đàn ông đỡ dươиɠ ѵậŧ từ dưới khe ngực thọc vào tiến lên trên, mềm thì đủ mềm, nhưng không có chất bôi trơn, thời điểm chen vào hơi có chút khô khốc, khi đẩy thẳng khó mà di chuyển.

Anh rút ra côn ŧᏂịŧ, đưa tới bên miệng cô, “Liếʍ liếʍ.”

Thẩm Ngữ há miệng ngậm lấy qυყ đầυ, theo lẽ thường trên dưới phun ra nuốt vào, Diệp Lệ Thành lại nói, “Liếʍ ướt nguyên cây.”

Anh dỗ dành cô, “Ngoan, ướt mới có thể thao vυ'.”

Thẩm Ngữ hiểu rõ, nghiêng đầu từ dưới thân gậy bắt đầu liếʍ lên trên qυყ đầυ, đi tới đi lui vài lần, Diệp Lệ Thành ngại tốc độ chậm, dùng tư thế đứng tấn trên không ngồi xổm trên đầu cô, đôi tay cố định ở hai bên đầu, mông hạ xuống, đem côn ŧᏂịŧ thẳng tắp cắm vào trong miệng cô.

Đương lúc qυყ đầυ để trong cổ họng không giống trước đây chỉ cắm nông, Diệp Lệ Thành dùng lực hạ xuống, qυყ đầυ cực lớn phá vỡ cửa miệng, khai phá ở nơi sâu hơn.

“Khụ hít ——” yết hầu cô phát ra tiếng khụ đàm nức nở, đầu bị cố định lại không né tránh được, cô chỉ có thể dùng đôi tay không ngừng xô đẩy bụng anh, nhưng sao có thể đẩy được người đàn ông trưởng thành cao lớn cường tráng, tất cả phản kháng này ở trong mắt anh chỉ là hành động vô dụng.

Trái với Thẩm Ngữ cực kỳ thống khổ, Diệp Lệ Thành thoải mái đến mức đã tiết ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, yết hầu Thẩm Ngữ không ngừng co rút lại đè ép, Diệp Lệ Thành chưa bao giờ thao nơi chặt chẽ như vậy, vừa ướt vừa trơn, là thiên đường mà mọi đàn ông đều mơ đến.

“Ô! Ô!” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt tiến vào yết hầu, gương mặt Thẩm Ngữ đầy thống khổ, nước mắt không ngừng tuôn ra, làm ướt khăn trải giường.