Với tư cách là nhân viên nghiên cứu phát triển phần mềm, tuy rằng trong xương cốt Diệp Lệ Thành thập phần truyền thống, nhưng cũng không gây trở ngại cho đam mê trở thành người phát triển công nghệ cao của anh. Cố Uyển Như lại là điển hình của nữ thanh niên văn nghệ, thiên về thi từ ca phú, tuy rằng ở điểm nào đó bà cùng Diệp Lệ Thành hợp nhau, nhưng đối với sản phẩm công nghệ mới bà không có hứng thú, càng miễn bàn tìm hiểu công việc của anh, đây cũng điểm tốt để Thẩm Ngữ tấn công Diệp Lệ Thành—— tham dự công việc sinh hoạt của anh.
Từ khi bắt đầu đưa cơm cho Diệp Lệ Thành tới nay, ngoại trừ lúc ăn cơm trưa, Thẩm Ngữ cũng không chủ động đến gần Diệp Lệ Thành, so với việc ở trước mặt anh cố ý tạo cảm giác tồn tại của mình, Thẩm Ngữ càng có khuynh hướng yên lặng thâm nhập vào cuộc sống của anh.
Thứ hai thứ tư thức ăn Trung Quốc đa dạng thay đổi, thứ ba thứ năm không cần anh dặn dò, cô tự giác giúp anh đến nhà ăn mua cơm trưa đưa đến phòng nghỉ, cơm nước xong xuôi lúc thu dọn đồ đạc cô thường hỏi anh một số thuật ngữ chuyên nghiệp, tìm chủ đề chung với anh. Nhưng mà, những nỗ lực đó cũng không có tiến triển lớn, cho đến một trận mưa to mới thật sự điều hòa quan hệ của hai người.
Hôm nay Diệp Lệ Thành say mê nghiên cứu, một mình ở lại phòng thí nghiệm tăng ca, để tài xế trước đưa Thẩm Ngữ trở về. Vừa tiến vào trạng thái làm việc liền làm đến khuya, đang lúc anh thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi thì chợt tiếng sấm vang lên cắt ngang chân trời.
Đột nhiên, mưa to gió lớn không hề báo trước tạt vào, hạt mưa vừa lớn vừa nhanh va vào trên cửa kính phát ra âm thanh chói tai, Diệp Lệ Thành nhìn xem thời gian, đã 12 giờ, nghĩ nghĩ rồi quyết định ngủ lại ở công ty, anh gọi điện thoại báo cho Cố Uyển Như liền trở về phòng nghỉ tắm rửa.
Mới vừa tắm xong đi ra, mơ hồ nghe được tiếng gõ cửa thình thịch, bước chân Diệp Lệ Thành dừng lại cẩn thận lắng nghe, đợi vài giây sau không có động tĩnh gì, anh cho rằng chính mình nghe lầm, vò đầu đi tìm máy sấy tóc.
Cắm phích vào nguồn điện, âm thanh gõ cửa kính lại vang lên, hơn nữa càng ngày càng dồn dập, anh nhìn quanh bốn phía, tiện tay lấy cây gậy đánh bóng chày đi xuống lầu xem xét tình hình.
Vì lý do an toàn nên anh không có bật đèn, cả người dán vào tường đứng ở ngã rẽ thăm dò xem xét.
Ngoài cửa là bóng tối vô hạn, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người gõ cửa, bị tiếng mưa rơi lấn át lại nghe như tiếng gào thét, Diệp Lệ Thành vì phòng ngừa đã bấm sẵn dãy số báo động 110, đột nhiên một tia sét xẹt qua, mang đến ánh sáng trên vùng trời đen tối, đồng thời tiếng sấm thật lớn khiến người kia sợ tới mức té ngã trên mặt đất, lộ ra một gương mặt nhỏ kinh hoảng.
Là cô!?
Diệp Lệ Thành ném xuống gậy đánh bóng chày, bước nhanh đi mở cửa, đem Thẩm Ngữ ở ngoài cửa co lại thành một cục giải cứu tiến vào.
Cả người Thẩm Ngữ ướt đẫm, vốn là một đầu tóc xoã tung hiện giờ lại bị ướt dính sát vào mặt, có lẽ do bị lạnh nên sắc mặt cô tái nhợt vô cùng, thoạt nhìn thật đáng thương.
Diệp Lệ Thành thở ra một hơi hỏi, “Không phải con đã trở về rồi sao? Lại tới đây làm gì?”
Đang êm đẹp lại chạy tới nơi này, anh còn tưởng có trộm vào.
“Con, con làm thêm gần đây, nhớ tới người còn chưa ăn bữa tối.” cô giơ lên cơm nắm bọc kín mít trong tay, nhét vào trong tay anh, kéo lên mũ áo hoodie ướt đầm đề che đầu, “Con đi về trước.”
Diệp Lệ Thành bắt lấy một quai ba lô, “Con về thế nào?”
Nhìn cô dầm mưa đưa đồ ăn cho anh tuy rằng trên mặt không nổi giận, chẳng qua ngữ khí của anh lại thập phần không kiên nhẫn, “Đêm nay ở lại đây đi.” Dứt lời liền khóa kỹ cửa rồi dẫn đầu đi lên lầu, ngay cả một ánh mắt cũng không chịu bố thí cho cô.
Trong lòng Thẩm Ngữ biết hình như cô gặp rắc rối rồi, cúi thấp đầu đi theo phía sau anh, khuôn mặt nhỏ kiêu kỳ bày ra vẻ ủ rũ ngược lại có vài phần đáng yêu.
Đáng tiếc, Diệp Lệ Thành không có tâm tình thưởng thức bức họa mỹ nhân ẩm ướt này.
Nhưng mà Thẩm Ngữ xác thật đã giúp Diệp Lệ Thành một đại ân, bếp của công ty đêm đó đều đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn dọn dẹp sạch sẽ, cho nên ngoại trừ đồ uống ở bên ngoài thì không có đồ ăn, cô mang cơm nắm đến vừa lúc dập tắt ngọn lửa sém lông mày.
Diệp Lệ Thành cầm một cái áo sơmi mới cho cô tắm rửa, chính anh lại mở ra cơm nắm ăn bữa tối.
Tổng cộng có ba cái cơm nắm, đều được mấy lớp bao nilon bảo vệ rất tốt, không có bị nước mưa thấm vào, hơn nữa nhân ở bên thật đầy đủ, tuy rằng đối với Diệp Lệ Thành chỉ có thể miễn cưỡng lấp đầy nửa cái dạ dày.
Thẩm Ngữ tắm xong đi ra vừa lúc Diệp Lệ Thành ăn xong một cái cuối cùng, trên bàn chỉnh tề đặt hai giấy đóng gói của cơm nắm.
“Đêm nay con ngủ nơi này.” Diệp Lệ Thành vỗ vỗ sô pha bên cạnh, không có để lộ ra ý nghĩ cho cô ngủ trên giường, người đàn ông lạnh lùng này không hề thương hương tiếc ngọc chút nào.
Thẩm Ngữ cũng không bắt bẻ, gật đầu đồng ý, vừa thổi tóc vừa ngáp, thoạt nhìn thật buồn ngủ.
Rốt cuộc Diệp Lệ Thành cũng mới ăn xong cơm người ta mang đến, lấy lệ quan tâm một câu liền trở về phòng ngủ.
Nửa đêm, Diệp Lệ Thành bị lạnh tỉnh, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ mưa to vẫn chưa dừng sau đó cuộn mình kéo chăn mỏng quấn chặt trên người tiếp tục nhắm mắt ngủ say, đột nhiên, anh nhanh chóng bật dậy.
Thẩm Ngữ!
Chỉ có một cái chăn ở trên người anh, anh còn cảm thấy lạnh lẽo, huống chi là Thẩm Ngữ chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng.
Diệp Lệ Thành bước nhanh đi xem xét, quả nhiên, Thẩm Ngữ cuộn tròn ở trên sô pha, trên làn da lỏa lổ nổi lên tảng lớn da gà, thân thể nhịn không được phát run.
“Tỉnh tỉnh!” Diệp Lệ Thành vỗ vỗ gương mặt cô, phát hiện nóng đến kinh người, vội bật đèn, sắc mặt cô phiếm hồng bất thường, chau mày, hình như có dấu hiệu phát sốt.
Thời tiết mưa gió bão bùng thế này Diệp Lệ Thành cũng không có cách mang cô dầm mưa đi ra ngoài, do dự một phen sau đó anh quyết định trước bỏ qua thói sạch sẽ một bên, cắn răng ôm cô về trên giường.
Vốn dĩ cô gái chỉ mặc quần áo ướt đẫm, cho nên phía dưới áo sơmi không che hết hoàn toàn, Diệp Lệ Thành do dự thật lâu sau, thầm nghĩ một tiếng “Đắc tội” sau đó cởi ra áo sơmi, chính anh cũng chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ leo lên giường, đem cô vòng ở trong ngực, da thịt kề sát sưởi ấm lẫn nhau.
Cứ cho Diệp Lệ Thành là chính nhân quân tử, nhưng anh vẫn là đàn ông, huống chi đã nếm thử hương vị của cô, lúc này ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, anh không có khả năng không phản ứng. Đặc biệt là Thẩm Ngữ bởi vì càng tới gần nguồn nhiệt, thân thể cô giống như bạch tuộc ghé vào trên người anh, hai chân dài vừa trơn vừa mịn kẹp chặt cái đùi anh, nơi riêng tư mềm mại cọ xát chân, anh thậm chí có thể cảm giác được có chút ướŧ áŧ chảy ra.
Đôi tay Diệp Lệ Thành không biết nên đặt ở nơi nào, giơ lên thẳng tắp ở giữa không trung, cả thân thể cứng đờ, toàn bộ cảm quan đều tập trung ở nơi tiếp xúc với phần da thịt kia. Thật trơn, mang theo sự ướŧ áŧ, so với xúc cảm đầy lông chân của anh thì hoàn toàn không giống.
Giống như rất mềm…
Trong đầu Diệp Lệ Thành đột nhiên nhảy ra một câu này, anh nhắm mắt lại lắc đầu đem suy nghĩ không lý trí bỏ qua.
Cứ như vậy Diệp Lệ Thành dùng chăn gắt gao bao bọc cô, nhưng cô vẫn là lạnh đến phát run, tay chân đông lạnh như khối băng.
Thân thể không thoải mái tự nhiên khi ngủ cũng sẽ không an ổn, Thẩm Ngữ vô thức mà lẩm bẩm nói mớ, vùi đầu ở ngực anh cọ loạn muốn hấp thu nhiều nhiệt lượng hơn, hai chân kẹp chặt chân trái anh, không ngừng lộn xộn, hai cánh hoa tách ra trái phải dán lên đùi rắn chắc.
Diệp Lệ Thành không dám đẩy cô ra, nhưng đợi hồi lâu, cô vẫn cọ, lúc này anh mới phát hiện không thích hợp.
Thân thể cô dần dần ấm trở lại, trầm thấp thở hổn hển, giống như rêи ɾỉ, Diệp Lệ Thành đã nhận ra ý nghĩa động tác của cô, cô đang lợi dụng việc cọ chân sưởi ấm để tự an ủi.
Anh có chút xấu hổ, không tính việc ý thức của Thẩm Ngữ còn chưa rõ, chính anh làm trưởng bối không nên hồ đồ với cô, nhưng nếu đẩy cô ra, lại càng không được.