Thẩm Ngữ

Chương 7: Yếm hồng nhạt

Đôi tay người đàn ông xoa eo mảnh khảnh, cả người dán sát vào sườn xám gợi lên ký ức đêm đó, chỉ có ngay lúc này, anh mới ý thức được chính anh cùng cô gái trước mắt quan hệ không bình thường.

Tay hơi dùng sức, nhẹ nhàng đem cô ôm ngang bế lên ném trên giường, nệm phát ra tiếng vang ái muội rất nhỏ.

Hai tròng mắt cô nhắm chặt, môi đỏ khẽ nhếch, một bộ dáng e lệ chờ đợi yêu thương, trời sinh mị hoặc chọc cho Diệp Lệ Thành trong lòng ngay thẳng cũng phải ngứa.

Cảm nhận được nệm ở hai bên eo rõ ràng bị trọng lực ép xuống, Thẩm Ngữ hít sâu một hơi, đem đôi tay che ở trước ngực đặt lên trên eo anh, lấy tư thế hoàn toàn nghênh đón anh.

Diệp Lệ Thành không tự giác gợi lên khóe miệng, phản ứng của cô lấy lòng anh.

“Không mặc áσ ɭóŧ?”

Hai đỉnh đồi hoàn toàn dán sát lòng bàn tay, không có chạm tới lớp áσ ɭóŧ rắn chắc.

“Ưm… Thật chật, mặc không vừa… Mặc yếm.”

Chỉ là hai chữ kia đã khiến cho tim Diệp Lệ Thành đập nhanh một nhịp, ở trong lòng thầm mắng một câu chính mình dễ bị nhiễu loạn.

Dươиɠ ѵậŧ dưới thân ẩn ẩn có dấu hiệu nóng lên, ngón tay Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng tìm được viên đậu đỏ nhô lên, dùng sức ấn xuống tạo thành một cái lõm.

“Đầṳ ѵú cứng.”

Cô gái quay đầu đi, đôi mị nhãn khẩn trương mà khép lại, mang theo nỗi bất an rung động.

Hành động ngây ngô bất an của cô vừa lúc đánh trúng tâm anh, ham muốn chinh phục từ trong xương cốt chậm rãi ngóc đầu.

Diệp Lệ Thành đem nút áo từng cái tháo ra: “Mặc màu gì?”

Cô gái khẩn trương nuốt nước bọt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Hồng nhạt.”

“Thêu hoa sen?” Diệp Lệ Thành liếc mắt một cái nhìn hoa văn trên sườn xám, động tác trên tay vẫn không ngừng.

“Ưm, một, một bộ.”

Bộ sườn xám này đúng là thêu hoa sen ngày hè.

Lúc này, nút áo vừa hay đã bị tháo bỏ toàn bộ. Diệp Lệ Thành mở rộng cổ áo sườn xám, những đóa hoa sen che phủ lá ở giữa yếm có thể thấy được rõ ràng.

Bộ ngực no đủ cao vυ't, đem cái yếm căng phồng lên cao cao. Bàn tay bao phủ một cái, khó khăn lắm mới cầm được hai phần ba, ngực mềm mại co dãn phủ đầy lòng bàn tay.

Bộ ngực thiếu nữ trong thời kỳ phát dục mang đến cho Diệp Lệ Thành cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Cố Uyển Như so với anh lớn hơn năm tuổi, lúc mới quen cô ấy hai mươi sáu, anh hai mươi mốt, từ đầu đến cuối khi tiếp xúc Cố Uyển Như đều ở trong trạng thái trưởng thành.

“Rất đẹp.” Diệp Lệ Thành chân thành tán dương, tuổi cô không lớn, nhưng lại vô tình mang theo khí chất quyến rũ của phái nữ, cho nên khi mặc vào sườn xám sẽ không quá mức nhạt nhẽo. Anh nhìn qua vô số người mặc sườn xám, rất ít người có người có thể ở độ tuổi này đem sườn xám mặc gợi cảm như vậy.

Nhìn Cố Uyển Như mặc sườn xám Diệp Lệ Thành rất thưởng thức khí chất đoan trang ưu nhã, mà nhìn tới khi Thẩm Ngữ mặc, Diệp Lệ Thành chỉ muốn xé rách sườn xám, đem cô đè ở dưới thân làʍ t̠ìиɦ.

Diệp Lệ Thành chen vào giữa hai chân cô, dùng dươиɠ ѵậŧ nóng lên cọ ở nơi mềm mại giữa hai chân, độ ấm nóng bỏng xuyên qua quần truyền tới nơi riêng tư của Thẩm Ngữ.

Cô gái nhỏ chưa trải sự đời lần đầu tiên tiếp xúc với đồ vật đàn ông, thân thể Thẩm Ngữ cứng đờ tùy ý để gậy thịt nóng hừng hực làm loạn, cô cũng không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy độ ấm nóng bỏng phảng phất chuyển qua trên người mình, sau lưng nóng đến hơi đổ mồ hôi.

Diệp Lệ Thành nhẹ đung đưa phần hông, giống như thật sự làʍ t̠ìиɦ, một chút lại một chút hướng nơi lõm giữa hai chân chọc vào.

Loại cảm giác bị ép toàn thân này thập phần không dễ chịu, Thẩm Ngữ giãy giụa một chút, không ngờ không chỉ không làm anh dừng lại động tác, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.

Vốn là người đàn ông chỉ muốn làm dươиɠ ѵậŧ cứng lên liền trở về, giờ phút này ngược lại mất hết tâm trí, anh hướng lên trên mở ra hai chân Thẩm Ngữ, cánh hoa bị qυầи ɭóŧ màu trắng bao lấy lộ ra ngoài, có lẽ là do mới vừa bị dươиɠ ѵậŧ cọ sát, giữa cánh hoa kẹp lấy một ít vải dệt, vẽ ra hình dạng cánh hoa.

Diệp Lệ Thành không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nơi riêng tư non nớt của cô, ánh mắt mang theo sự mới lạ, đây là lần đầu tiên anh thấy loại quang cảnh này. Cố Uyển Như lông mao khá nhiều, qυầи ɭóŧ bao lấy cũng không tạo ra được hình dạng này.

Dường như bé con này không có chút lông nào... Diệp Lệ Thành thầm nghĩ.

Thoáng nghĩ lại, Thẩm Ngữ cũng đã mười sáu, không có khả năng không có lông. Vì để nghiệm chứng ý nghĩ của mình, anh thử khẽ chạm ở nơi cánh hoa một chút.

Đầu ngón tay là một mảnh tinh tế, không cảm nhận được chút lông tóc tồn tại.

Diệp Lệ Thành ngạc nhiên con ngươi mở lớn vài lần, giống như đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mới, toàn bộ bàn tay dán lên mơn trớn, cảm thụ được bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm mại bóng loáng của cô gái.

Bị mục tiêu công lược vuốt ve như vậy, nơi riêng tư bất tri bất giác bắt đầu tiết ra mật huyệt, loang lổ nhiễm ướt vải dệt xung quanh.

Cũng may Diệp Lệ Thành chỉ đối với bên ngoài cảm thấy hứng thú, nhưng thật ra không đυ.ng tới bên trong, liên tiếp vuốt ve hai cánh môi âʍ ɦộ đầy đặn.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, ngón tay trong lúc lơ đãng chạm đến phía trong cửa động, đầu ngón tay truyền đến một trận cảm giác dính nhớp ướŧ áŧ, Diệp Lệ Thành lúc này mới giương mắt nhìn về phía Thẩm Ngữ, chợt phát hiện cô gái dưới thân cả người đỏ ửng phiếm vị tìиɧ ɖu͙©, vốn dĩ đôi mắt mèo quyến rũ giờ phút này gắt gao đóng lại, hàm răng trắng tinh cắn môi dưới, một bộ dáng khó nhịn.

Diệp Lệ Thành ngay tức khắc mất đi tính thú, từ trên người cô bò dậy, tự sửa sang vuốt lại nếp quần áo, không nói một lời đi ra khỏi phòng.

Diệp Lệ Thành vô cùng bảo thủ truyền thống, luôn luôn chán ghét những phụ nữ dâʍ đãиɠ phát tình, Thẩm Ngữ tuổi còn nhỏ đã ở dưới thân người xa lạ như anh lộ ra vẻ mặt động tình, điều này chạm đến kháng cự từ đáy lòng anh.

Vẫn là vợ tốt nhất, ưu nhã nội liễm, sẽ không giống Thẩm Ngữ không biết xấu hổ như vậy. Diệp Lệ Thành thầm nghĩ.

Kỳ thật điều này cũng không trách được anh, anh và Cố Uyển Như đều không phải là người đặt nặng tìиɧ ɖu͙©, ngày thường làʍ t̠ìиɦ cũng rất quy củ. Cố Uyển Như từng bị bạn trai cũ cưỡng ép cướp đi lần đầu tiên, đối với việc làʍ t̠ìиɦ có bóng ma không nhỏ, rất ít khi có kɧoáı ©ảʍ, càng miễn bàn nơi riêng tư sẽ chảy nước, mỗi lần giường chiếu đều dùng gel bôi trơn, lại thêm Diệp Lệ Thành chỉ quan hệ với một mình Cố Uyển Như, cũng khó trách anh sẽ cho rằng Thẩm Ngữ chảy nước là chuyện kỳ lạ da^ʍ dãng.

“Thế nào?” Diệp Lệ Thành mới vừa vào cửa, Cố Uyển Như ngay lập tức đón anh.

Đối mặt với người vợ mỹ lệ ưu nhã, Diệp Lệ Thành vì bản thân sinh ra du͙© vọиɠ với người khác mà thấy thẹn ở trong lòng, lắc đầu, tự mình phủ nhận du͙© vọиɠ đối với cô gái nhỏ.

Cố Uyển Như lộ ra biểu tình thất vọng.

Diệp Lệ Thành nhìn mà đau lòng, tiến lên ôm lấy vợ an ủi, “Có Lâm Lâm là đủ rồi, chúng ta cũng không phải không có con.”

“Em biết có Lâm Lâm, nhưng, nhưng sao có thể giống với chuyện này!” Cố Uyển Như ai oán nói, “Em cũng hy vọng có thể được mẹ chấp nhận… Đều do bụng em không biết cố gắng!”

Nói rồi, Cố Uyển Như nhớ tới năm đó khi hoài thai Diệp Lâm Lâm, hiệu suất thụ thai của bà thấp, vẫn phải dựa vào ống nghiệm trăm cay ngàn đắng mới mang thai được, mấy năm nay thật vất vả mới điều dưỡng thân thể tốt lên, Diệp Lệ Thành lại xảy ra tai nạn xe cộ.

Chẳng lẽ, chính bà đã định không thể có được một đứa con trai sao?

Cố Uyển Như sờ nước mắt ở khóe mắt, tâm như tro tàn.

“Được rồi, anh thử lại, thử nhiều lần nhất định sẽ có hiệu quả.” Diệp Lệ Thành trấn an nói, “Uyển Như, em phải tin tưởng anh.”

Cố Uyển Như dựa vào lòng ngực Diệp Lệ Thành gật gật đầu.

Diệp Lệ Thành đi rồi, Thẩm Ngữ nằm ngửa trên giường một hồi lâu mới thu hồi ý thức, cô mặt đỏ tai hồng đổi lại quần áo, trong lòng nghĩ tới đều là nhất cử nhất động của anh.

Nơi kia thật nóng…

Nghĩ vậy, gương mặt Thẩm Ngữ tựa như muốn nhỏ ra máu, vội vọt vào toilet vốc lên nước lạnh hắt đến trên mặt, thật khó khăn mới giảm xuống độ ấm.

“Anh… Hẳn sẽ không tự mình mâu thuẫn chứ?” Thẩm Ngữ trở lại phòng ở lầu một, lẩm bẩm.