Trong lòng Diệp Lệ Thành tính toán một chút, xoay người đem cô quật ngã dưới thân. Nguồn nhiệt rời khỏi, Thẩm Ngữ bất mãn mà giãy giụa lần nữa ôm lại anh, dưới tình thế cấp bách Diệp Lệ Thành đem bàn tay chạm đến khe hở của hai cánh hoa, gượng gạo mà chuyển động cọ xát, lần đầu tiên trong đời giúp phụ nữ tự an ủi.
“Ưm…”
Cô gái bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, tay chân dần dần thả lỏng, không hề giãy giụa nữa.
Thấy cô vẫn còn trong mộng, Diệp Lệ Thành yên lòng, một tay chống đầu, trong bóng đêm tò mò mà tinh tế quan sát biểu cảm của Thẩm Ngữ.
Hồn nhiên xen lẫn sung sướиɠ, biểu lộ ra, không che dấu chút nào.
Anh chưa bao giờ xem các động tác làʍ t̠ìиɦ, kinh nghiệm duy nhất cũng là từ trên người Cố Uyển Như có được, mà Cố Uyển Như ở trên giường thường không phản ứng, giống như là vì để hoàn thành nhiệm vụ, cho nên đây là lần đầu tiên Diệp Lệ Thành nhìn thấy phụ nữ ở trên giường lộ ra biểu cảm sống động như thế.
Thật sự thoải mái như vậy sao? Anh không nhịn được hoài nghi chính mình, vì để nghiệm chứng nghi hoặc của mình, bàn tay thoáng tăng thêm lực cọ xát.
“A ư…”
Cô gái khó chịu nâng lên phần eo, chợt thân mình kịch liệt run rẩy, thoáng chốc ngón tay khi tới gần vị trí kia dính nhớp chất lỏng.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Lệ Thành là nhanh chóng rút tay ra, nhưng trong quá trình rút ra đè ép đến viên đậu đỏ đứng thẳng kia, cô hét lên một tiếng run rẩy thân mình, theo hạt đậu từ bên trong tưới ra nguồn nước ấm áp, bắn vào trên cổ tay anh.
Đây là phản ứng gì!?
Diệp Lệ Thành sợ tới mức vội vàng bật đèn xem xét tình huống, chỉ thấy thân thể tuyết trắng của cô một mảng phấn hồng, gương mặt đỏ đến không thể tưởng tượng, hai viên núʍ ѵú ửng đỏ đứng thẳng lên, giống như đang chờ đợi người khác đến liếʍ mυ'ŧ, hoa cốc sạch sẽ bóng loáng sáng trong một mảnh, giữa hai chân còn có dấu vết vài đường chất lỏng trong suốt uốn lượn chảy qua.
Diệp Lệ Thành sờ qua ngực cô, xúc cảm vừa lớn vừa mềm trong ký ức anh vẫn còn như mới, nhưng lúc này anh đối với nơi riêng tư chảy ra nước càng cảm thấy hứng thú.
Anh giương mắt nhìn Thẩm Ngữ, đoán chừng là nửa đêm trước vì lạnh nên cũng chưa thể ngủ ngon, hiện tại đã ngủ.
Lúc này đây Diệp Lệ Thành hoàn toàn yên lòng, đem hai chân cô tách ra, bản thân lại ngồi ở một bên nghiên cứu.
Hai cánh hoa rất dày, màu sắc sạch sẽ, thoạt nhìn giống cái bánh bao trắng phình lên.
So với Uyển Như còn đẹp hơn. Ở trong lòng người đàn ông thầm nghĩ, lúc này anh chẳng qua là đem âʍ ѵậŧ của Thẩm Ngữ trở thành một món đồ chơi mới lạ mà nghiên cứu, không tránh được lấy “Món đồ chơi cũ” so sánh một phen.
Nghĩ vậy anh không nhịn được cười cười, chính anh hình như còn chưa nhìn kỹ nơi riêng tư của vợ.
Vợ anh thẹn thùng, dưới thân lại có lông mao che kín, lại thêm bình thường khi hoan ái đều tắt đèn mà làm, anh cũng chỉ là vội vàng nhìn lướt vài lần, ngay cả hình dạng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là thao qua nên đại khái biết cửa động ở đâu mà thôi.
Tuy rằng rất yêu vợ, nhưng anh không thể không thừa nhận, huyệt của Thẩm Ngữ càng đem đến niềm vui cho anh, bóng loáng không chút lông, màu sắc trắng nộn, thoạt nhìn so với vợ còn sạch sẽ hơn, thuận mắt hơn.
Giữa cánh hoa lộ ra một khe hở tinh tế, Diệp Lệ Thành đưa tay kéo ra một bên cánh hoa, lộ ra thịt non màu hồng nhạt, thịt non lây dính một tầng nước da^ʍ, đặc biệt mê người, càng thần kỳ chính là ngay cả có một chút mùi lạ cũng không có, ngược lại phát ra mùi hương sâu kín ngọt ngấy.
Diệp Lệ Thành chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, có xúc động muốn nếm thử, nhưng nghĩ đến đây là hoa huyệt phụ nữ, cái xúc động này lại bị đè ép xuống.
Anh đem ngón trỏ đặt vào khe hở, khó khăn lắm mới len lách vào một chút, hơn nữa toàn bộ huyệt còn không lớn bằng ngón trỏ mình, nhỏ đến không thể tưởng tượng.
Diệp Lệ Thành bắt đầu dọc theo khe hở co rút ngón tay, anh quan sát thấy mỗi lần ngón tay lướt đến trước viên thịt nhỏ, cô sẽ rêи ɾỉ nhiều hơn, vì thế Diệp Lệ Thành chuyển thành dùng ngón tay cái ấn viên đậu đỏ kia.
Thẩm Ngữ bên cạnh khó nhịn vặn vẹo mông, muốn thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ tê liệt này.
Diệp Lệ Thành ngại chơi không thoải mái liền dứt khoát ngồi trên đùi cô gái nhỏ, lầm bầm lầu bầu cảnh cáo một câu, “Đừng nhúc nhích!”
Hai chân lộn xộn dừng lại.
Cảm giác mới mẻ khi nghiên cứu huyệt phụ nữ khiến Diệp Lệ Thành không nghĩ nhiều, còn cho rằng Thẩm Ngữ chỉ là đánh bậy đánh bạ nên dừng lại động tác.
Kỳ thật không phải. Cũng không nghĩ xem, làm ra động tĩnh lớn như vậy, Thẩm Ngữ sao có thể ngủ thật được, chẳng qua là vì dụ hoặc anh mà giả bộ ngủ thôi.
Tuy rằng nộn huyệt tươi ngon nhiều nước ở trước mắt, nhưng Diệp Lệ Thành chỉ bẻ ra nhìn xem, cũng không có suy nghĩ muốn làʍ t̠ìиɦ. Trước không nói chính anh yêu vợ thế nào, chỉ bằng lương tâm anh cũng không thể vô duyên vô cớ đoạt đi thân thể Thẩm Ngữ, loại chuyện này, ở trong quan niệm anh, trinh tiết người phụ nữ vẫn rất quan trọng.
Miệng hoa huyệt màu hồng nhạt vẫn là chưa trải sự đời, làm anh nhịn không được đưa tay sờ soạng ở bên trong nhiều hơn mấy cái.
Anh cũng quan sát thấy điểm G của cô cực kỳ mẫn cảm, ở trong lòng tự thuyết phục chính mình chỉ là vì giúp cô sưởi ấm, kỳ thật hơn hết là do lòng hiếu kỳ quấy phá, đem một màn “Sưởi ấm” khiến cô gái cao trào vứt ra sau đầu.
Diệp Lệ Thành dựa vào bản năng đàn ông đè lại viên đậu kia xoa bóp vuốt ve, quan sát phản ứng của Thẩm Ngữ, không đoán được, không tới vài cái cả người cô liền run rẩy yêu kiều mà rêи ɾỉ đứt quãng, chảy ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp.
Đây là cao trào sao?
Diệp Lệ Thành kinh ngạc nhìn xem ngón tay của mình, dễ dàng như vậy, vậy anh có phải cũng có thể làm Uyển Như cao trào hay không?
Nghĩ như vậy tâm tình Diệp Lệ Thành thoải mái, tự cho mình một cái cớ tốt: Xem, chính mình làm việc này chỉ là vì làm Uyển Như cao trào.
Cao trào lấy đi không ít tinh lực của Thẩm Ngữ, thân mình lại ấm áp dễ chịu, lần này là ngủ thật rồi, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan nhỏ giọt trên khăn trải giường, để lại cục diện rối rắm đau đầu này cho Diệp Lệ Thành.
***
Mưa rơi suốt đêm, sáng sớm tuy nói mưa có yếu đi chút, nhưng cũng không nhỏ.
Đêm qua lăn lộn tốn không ít thời gian, Diệp Lệ Thành so với bình thường lại dậy muộn một giờ, khi tỉnh lại đã 7 giờ rưỡi.
Khiến cho anh khϊếp sợ chính là lúc mình tỉnh lại phát hiện trong tay trơn trượt, cúi đầu nhìn xuống thấy trong lòng ngực thế nhưng ôm một bóng dáng trắng mềm.
Thân người nhanh chóng rút ra, đứng dậy mặc quần áo, ngầm bực chính mình thế nhưng lại ngủ quên, trước rửa mặt rồi lại liếc mắt nhìn cô, quần áo cô còn ướt, không thể mặc lại được. Lại không có khả năng để Thẩm Ngữ mặc áo sơmi của anh đi ra ngoài, bị người khác nhìn thấy có giải thích cũng không được.
Ngay tại thời điểm Diệp Lệ Thành phát sầu, Thẩm Ngữ cũng tỉnh lại, yên lặng nhặt lên áo sơmi mặc vào mới đi ra ngoài.
Không đợi Diệp Lệ Thành mở miệng, cô đã cầm lấy quần áo còn ướt nói: “Diệp thúc thúc, hôm nay con muốn xin nghỉ buổi sáng.”
“Hử?” Diệp Lệ Thành nhất thời không phản ứng lại kịp.
Thẩm Ngữ ngượng ngùng mà túm chặt quần áo, “Con có việc phải về nhà một chuyến, giữa trưa con sẽ tới.”
Diệp Lệ Thành vẫn luôn quay lưng hút thuốc, lúc này mới nâng lên mí mắt nhìn cô, không đoán được mới vừa liếc mắt một cái đã lập tức dời đi, mất tự nhiên nói: “Được rồi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi.”
Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mặc áo sơmi của mình thực sự có chút mập mờ.
Đàn ông chính là đức hạnh này, ban ngày thì ra vẻ đạo mạo, buổi tối thì tâm tư dơ bẩn có ngăn cũng ngăn không được.
“Không cần đâu, giữa trưa con có thể trở về gấp.” Thẩm Ngữ nói, tiến phòng tắm đổi lại quần áo, khi đi ra đã cầm một cái túi đựng áo sơmi một phút trước còn ở trên người cô, “Áo sơmi con giặt sạch sẽ trả lại thúc thúc.”
Dứt lời dường như sợ anh đổi ý, cô như ngọn gió nhanh chân chạy đi.