Nhất Dạ Đa Tình [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 26

Nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp, trợ lý B bị Tiêu Chiến kéo ra ngoài gặp giáp phương, thời điểm đến cửa tiểu khu, đối phương đang mặc một cái áo khoác đen, cái cổ thon dài lại khí chất xuất chúng, giống như một con thiên nga xinh đẹp, ngược lại, trợ lý B trên người khoác một đống áo, trông có vẻ vừa mập vừa trẻ con.

Trợ lý B nói, "Anh Chiến, lạnh không?"

Tiêu Chiến tiêu sái chỉnh chỉnh áo, "Không lạnh."

Trợ lý B nhìn thân ảnh gầy gầy cao cao của anh, anh đi đến kéo cửa xe ra, nhấc chân thon dài ngồi vào, cô hâm mộ thở dài.

Tiêu Chiến kéo cửa kính xe xuống, cánh tay khoát ở bên cạnh, chiếc kính nằm trên sống mũi cao thẳng, hướng về phía trợ lý B ngoắc ngoắc tay, "Đừng đứng ngốc đó nữa, qua đây lái xe."

Trợ lý B thở dài, trước kia Tiêu Chiến thích ngồi ghế lái, bây giờ lại đổi tính tình, chỉ thích ngồi ghế phó lái thôi, như kiểu lười cầm vô lăng ấy.

Bọn họ một đường đi thẳng đến nơi hẹn, bên phía giáp phương đã sớm chọn chỗ, Tiêu Chiến đi đến cửa, vừa định nói với phục vụ sinh, giáp phương đã từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tiêu Chiến, rõ ràng hai mắt sáng rực lên.

Tiêu Chiến trên mặt lộ ra vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt, giới thiệu trợ lý B với giáp phương xong, được dẫn ngồi xuống ghế, trên ghế còn có một người khác, nghe thấy động tĩnh thì quay mặt lại nhìn mình, hình dáng ngũ quan sắc bén, chạm đến ánh mắt của Tiêu Chiến, hơi hơi cong khóe môi.

Tiêu Chiến không dấu vết hạ mi mắt, ngồi xuống phía đối diện.

Trong lúc nói chuyện, Tiêu Chiến thấy mặt của người đối diện, đều có thời gian ngăn ngủi thất thần, nhân lúc người phục vụ đến trợ lý B trộm kề tai nói nhỏ với Tiêu Chiến, "Đơn này không hài lòng lắm?"

Tiêu Chiến nhắm mắt, lắc lắc đầu, "........ Không, đợi lát nữa nói với cô sau."

Chờ đến khi kết thúc ký hợp đồng, Tiêu Chiến ngồi trong xe mới quay đầu nói với trợ lý B, "Cô có cảm thấy người kia, lớn lên có chút........"

Trợ lý B nói, "Lớn lên có chút?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cô, "Cô không cảm thấy?"

Trợ lý B không hiểu, "........ Ai?"

Tiêu Chiến cắn môi dưới, "Thì là, cô không cảm thấy người kia có chút giống Vương Nhất Bác?"

Trợ lý B: .........

Cô xoa trán, "Hai người bọn họ lớn lên một chút cũng không giống."

Tiêu Chiến ngồi lại vị trí, mắt nhìn về phía trước, "Cô không hiểu."

Trợ lý B nói, "......... Phải tôi không hiểu."

Cô yên lặng ngậm miệng lại, khởi động xe đi về hướng công ty.

Nhưng thật ra trợ lý B biết Tiêu Chiến đang nói cái gì.

Ngũ quan hai người này một chút cũng không giống nhau, nhưng khí chất cùng hành động thì có chút quen thuộc, trùng hợp giống Vương Nhất Bác khiến người khác kinh ngạc.

Trợ lý B liếc mắt trộm nhìn sắc mặt Tiêu Chiến, lại phát hiện đối phương không hiểu sao lại không vui.

Cô không hiểu Tiêu Chiến như vậy là do mình không đoán được ý của Tiêu Chiến, hay là bởi vì có người khác tương tự với Vương Nhất Bác mà tức giận.

Thời điểm bọn họ về đến công ty vừa vặn đến thời gian ăn trưa, đồ ăn ngoài được giao đến, trong phòng toàn là mùi thơm của thức ăn, Tiêu Chiến kéo trợ lý A qua, nói, "Ai đưa thức ăn đến?"

Trợ lý A không rõ, "Shipper?"

Tiêu Chiến nói, "........ Tôi là hỏi, là Vương Nhất Bác gọi đến sao?"

Trợ lý A đáp, "Không phải."

Tiêu Chiến có chút không tin, "Không phải?"

Trợ lý A nói, "Đúng vậy, nam nhân đeo kính phát hiện một nhà hàng siêu ngon, bảo bọn tôi cùng gọi món."

Tiêu Chiến buông tay khỏi áo khoác cô, trên mặt không có biểu tình gì, "Biết rồi."

Trợ lý A lại nói, "Anh không ăn sao anh Chiến?"

Tiêu Chiến xoay người nhấc chân rời đi, mở cửa văn phòng ra, "Không ăn."

Trợ lý A nhìn trợ lý B, "Anh Chiến bị sao vậy?"

Trợ lý B thu xếp tài liệu trên bàn, thản nhiên nói, "Tự cô đoán xem."

Trợ lý A: ?

Tiêu Chiến ép mình tĩnh tâm làm việc, bên ngoài ăn xong thì nghỉ trưa, cuối cùng cũng không còn động tĩnh gì nữa, nhưng im lặng quá lại khiến Tiêu Chiến thấy có chút phiền muộn, lúc làm việc đều suy nghĩ lung tung, rốt cuộc trong phút chốc, âm thanh ở Wechat reo lên, Tiêu Chiến ấn vào xem thì thấy là người quen lúc trước hẹn anh ra ra ngoài chơi, nhịn không được ném bút.

Vương Nhất Bác đã một tuần rồi không liên lạc với anh.

Hình như dạo gần đây cũng không có hoạt động gì, phỏng chừng chỉ có ở hai nơi đoàn xe và nhà, vậy mà Tiêu Chiến muốn gặp cậu cũng khó.

Tiêu Chiến đẩy mép bàn, cái ghế trượt ra một đoạn xa, trong lúc anh vô tình liếc đến quảng cáo phía đối diện, cả người đều căng cứng.

Là video quảng cáo của đoàn xe Vương Nhất Bác, mỗi người trên đó đều được xuất hiện một đoạn nhỏ, Vương Nhất Bác hơn mười giây đều đội mũ bảo hiểm, vài giây cuối mới tháo mũ xuống để lộ ra gương mặt bên trong, sau đó lại giới thiệu đến tuyển thủ kế tiếp.

Tiêu Chiến: ......... Cái gì đây??

Video tuyên truyền xong, lại chiếu quảng cáo khác, đồ trang điểm đồng hồ các kiểu, cái gì cũng có, Tiêu Chiến kiên nhẫn chờ trong chốc lát, khoảng cách các quảng cáo rất lâu, thật vất vả chờ đợi, cuối cùng cũng đến, Vương Nhất Bác lộ ra một bên sườn mặt, dưới ngọn đèn hôn ám, chỉ có thể mơ hồ mà phân biệt hình dáng, ngoài ra, đều giấu ở dưới mũ bảo hiểm, không nhìn rõ được chính xác khuôn mặt.

Tiêu Chiến: Làm gì đây?? Diễn viên chính cư nhiên không quay chính diện à?

Nhưng anh lại không thể tìm ai đó để nói, tự mình giận dỗi một lúc, tìm đến box chat của Vương Nhất Bác trong Wechat, ảnh đại diện không biết lúc nào đã được đổi thành ảnh logo Spider-Man mà anh tặng, Tiêu Chiến ấn vào nhìn mấy cái, vẫn là thoát ra ngoài, chuyển qua bản thiết kế tập trung làm việc.

Hai ba tiếng đồng hồ sau, trên Wechat lại có người tìm, vẫn là gọi Tiêu ra ngoài chơi, anh hơi hơi cử động bả vai, không cẩn thận liếc mắt ra màn hình quảng cáo bên ngoài, không biết thế nào lại là tuyên truyền của đoàn xe, Tiêu Chiến ngay lập tức nhắm mắt lại, cúi đầu xuống nhìn tin nhắn trên màn hình, nhẹ nhàng từ chối.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, lại gửi tin nhắn cho trợ lý B, bảo cô vào đây một chuyến.

Trợ lý B mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại, nói, "Sao vậy anh Chiến?"

Tiêu Chiến trầm ngâm một lát, "Dạo này cô có liên lạc với Vương Nhất Bác không?"

Trợ lý B mở điện thoại ra đưa đến trước mặt Tiêu Chiến, "Lần này thật sự bị kéo vào danh sách đen, anh ấy nói khoảng thời gian này không liên lạc với tôi nữa."

Tiêu Chiến nói thầm, "Đoạn tuyệt đến vậy.........?"

Trợ lý B nói, "Cái gì?"

Tiêu Chiến lại nói, "Không còn cái gì khác?"

Trợ lý B thành khẩn, "Trừ dặn tôi nghe lời anh trong công việc, không còn gì khác."

Tiêu Chiến phất phất tay, "Biết rồi, cô ra ngoài trước đi."

Trợ lý B ngoan ngoãn mở cửa ra ngoài rồi về chỗ ngồi của mình, mở acc clone Wechat ra gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, "Lần này lại làm cái gì nữa??"

Vương Nhất Bác qua vài phút mới trả lời.

Sắp rồi, đang thu lưới rồi.

.

.

.

Ngoài ý muốn, cái người ở quán trà giống với Vương Nhất Bác kia gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến hẹn đi ăn cơm, Tiêu Chiến đồng ý, hẹn đến quán lẩu.

Thời điểm đến quán, ở đoạn hành lang trông thấy hai thằng nhóc ôm nhau, Tiêu Chiến chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền đúng mực rời ánh mắt đi.

Bọn họ không chọn phòng, ngay ở đại sảnh bên ngoài mà ngồi xuống, Tiêu Chiến nhớ tới có lần Vương Nhất Bác và mình ngẫu nhiên gặp mặt ở trong quán lẩu này, cách một đoạn nhỏ xíu cũng cần dùng đến Wechat để gửi tin nhắn, anh không được tự nhiên, chính mình giả ngu để lấp kí ức đó lại.

Tiểu giáp phương nói, "Lẩu cay được không?"

Tiêu Chiến ừ một tiếng, mới phản ứng lại, "Cậu thì sao?"

Tiểu giáp phương cười nói, "Tôi đặc biệt có thể ăn cay."

Tiêu Chiến nói, "........ Vậy à."

Anh dừng lại một lát, lại nói, "Cậu thích ăn rau thơm không?"

Tiểu giáp phương nhíu mày, "Không thích lắm."

Hắn một bên nhấc ấm trà lên rót trà lúa mạch vào ly Tiêu Chiến, vừa nói, "Thật ra con người tôi, nhiệt tình được ba phút, cho nên có một số việc, trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ cần anh tình tôi nguyện, chơi một chút cũng không có gì, đúng không.

Tiểu giáp phương ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến cười cười, hai bên má cong lên rất giống với Vương Nhất Bác, nhưng trong nháy mắt, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mặt hắn, lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Cũng phải.......

Tiêu Chiến rũ mắt, lộ ra lông mi cong dài, "Ừ, chỉ cần là tôi tình anh nguyện."

Dù giống thế nào, cũng không thể là Vương Nhất Bác.

Tiểu giáp phương trước khi hẹn Tiêu Chiến ra ngoài ăn thì đã nghe ngóng từ người khác, lại thêm thái độ bây giờ của anh, cho rằng anh đã đồng ý, lại không ngờ thời điểm ăn xong tính tiền thì Tiêu Chiến tiêu sái trả toàn bộ, ở trước cửa quán lẩu nói chúc ngủ ngon, đút tay sâu vào trong túi áo, vạt áo trong gió đi ngày càng xa.

Tiểu giáp phương sửng sốt một chút, nhanh chóng chạy theo đuổi kịp cước bộ anh, gọi một câu Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn, tươi cười thản nhiên, "Còn có việc gì sao?"

Tiểu giáp phương nhíu mày, thoạt nhìn không cao hứng, "Anh không muốn?"

Tiêu Chiến vẻ mặt mờ mịt, "Muốn gì cơ? Không phải chúng ta ký hợp đồng xong rồi sao?"

Tiểu giáp phương thấy anh giả vờ ngây ngốc, cắn răng nói, "Trước khi đến tôi có nghe nói, anh không phải rất thích vui đùa sao? Sao hôm nay......."

Tiêu Chiến mỉm cười cắt ngang hắn, "Ngại quá, công việc và sinh hoạt tôi phân biệt rất rõ ràng, hôm nay đến đây là vì quan hệ hợp tác của chúng ta, thù lao của đơn này khiến tôi rất hài lòng, cho nên không quan trọng một bữa cơm, còn lại thì........ Xin lỗi."

Anh thấy tiểu giáp phương xanh mặt nổi giận đùng đùng bỏ đi, Tiêu Chiến ở phía sau nở một nụ cười, cước bộ hướng về phía chợ đêm, người đến người đi ồn ào náo nhiệt nói chuyện không ngừng, anh đi dạo hơn nửa đoạn đường, cuối cùng quyết định dừng chân lại trước một cửa hàng.

Trong tủ thủy tinh bày ra rất nhiều mũ bảo hiểm đủ loại màu sắc kiểu dáng, đặc biệt là màu xanh lục lại càng khiến người khác chú ý, đặc biệt giống với chiếc mà Vương Nhất Bác đã đội lúc tham gia trận đấu.

Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào, hầu như toàn bộ bên trong đều là mũ bảo hiểm, kể cả trên kệ cạnh vách tường cũng được xếp từng ô gọn gàng.

Tiêu Chiến đứng ở bên trong phòng, vòng quanh xem từng chiếc mũ bảo hiểm một.

Nếu là anh trước kia, sẽ không bao giờ đi vào loại cửa hàng như này, vì những thứ như này mà dừng chân lại.

Bởi vì trước kia Tiêu Chiến chỉ là Tiêu Chiến.

Một Tiêu Chiến mà người khác nhìn vào sẽ cảm thấy anh cái gì cũng có, cái gì cũng có thể mua được.

Anh có xe có nhà.

Nhưng mà lại không có tình cảm không có bạn bè.

Không vì người khác mà thương tâm, cũng không vì người khác mà vui vẻ.

Cho dù là những "người bạn thân" kia thì bọn họ cũng chỉ đề cập đến việc anh thích cái gì, hoặc lúc tâm tình tốt sẽ ra ngoài uống rượu, còn lại thì đều ném ra sau đầu.

Tiêu Chiến tỉ mỉ nhìn từng cái mũ một, đi đến bên cạnh nhân viên, nói, "Ngại quá, tôi muốn số 805, còn có 105, 630, 018. Ừm, đúng rồi...... Tất cả đều muốn, có thể quét thẻ."

"Còn nữa, có thể gửi hàng đến không?"

_---/---_

Đang không có máy tính, ta nói dịch nó phê ಥ‿ಥ