Chương 2 "Tân nương" hồn nhiên
Một tuần chớp mắt liền trôi qua, tuần này so quá khứ cũng không có gì bất đồng, chỉ là, từ ngày Triệu Nhị Cẩu kéo tiểu Thiên xuống nước về sau, không biết là vì áy náy hay gì khác mà luôn không dám nhìn thẳng vào cậu, mỗi lần nói chuyện hắn đều mặt mũi đỏ bừng, lắp ba lắp bắp.
Cuối cùng cũng tới ngày sinh nhật mười tám tuổi của tiểu Thiên, cậu ở bên ngoài chơi cả một ngày, chạng vạng về đến nhà đã thấy lão Vương đang ở trong bếp.
"Ba ba, ta về rồi, hôm nay là ngày thành niên của ta, người đang chuẩn bị đồ ăn ngon đúng không."
Âm thanh vui vẻ thanh thúy như chim sơn ca của thiếu niên vang lên.
"Chơi đến bẩn hề hề, mau đi tắm rửa đi, nước ta đã đun ấm rồi, đợi lát nữa rồi cùng ăn cơm." Lão Vương ở nhà bếp vọng lại.
Tiểu Thiên đi vào phòng tắm bên cạnh, thấy trên ghế đặt một bộ quần áo mới màu đỏ, cậu kinh hỉ kêu lên: "Ba ba, đây là quần áo mới cho ta sao?"
Không nghe được lão Vương trả lời, nhưng cậu biết chính là như vậy, cậu vô cùng cao hứng, lấy khăn bông lau sạch nước trên người, sau đó mặc lên y phục mới, hưng phấn chạy tới trước mặt lão Vương .
"Ba ba, người xem, đẹp không?"
Tiểu Thiên vốn đã cả người trắng nõn, giờ phút này được vải vóc đỏ rực tươi đẹp bao bọc, da thịt đều ửng lên màu hồng nhàn nhàn, toàn thân trên dưới tỏa ra không khí vui mừng, thuần khiết ngây thơ. Khuôn mặt tươi cười như một đóa hoa kiều nộn chớm nở, làm cho người nhìn thấy nhịn không được mà muốn hái xuống vuốt ve.
"Ân!"
Lão Vương cười nhẹ một tiếng.
Lại nói, đã một tuần rồi tiểu Thiên mới lại được nghe phụ thân dùng âm giọng này trả lời cậu, lần này, hai má cậu nóng lên, cũng không biết có phải là do vừa nãy ngâm nước nóng lâu quá hay không.
Để chúc mừng tiểu Thiên thành niên, lão Vương chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon, ngoài mì trường thọ, hắn còn cố ý lẻn trấn trên mua một cái bánh kem nhỏ. Tiểu Thiên ăn đến cực kỳ vui vẻ.
"Cám ơn ba ba! Đây chính là sinh nhật vui nhất của ta, ngày mai ta sẽ chính thức trưởng thành rồi!"
Hai má cậu phình phình, trong miệng nhét đầy bánh kem, khi nói chuyện, một cỗ hương vị ngọt ngào ập vào trước mặt, ngọt nị, như một viên trái cây chín mềm thành thục, chờ người tới nhấm nháp. Mà trái cây này, chính là lão Vương dụng tâm tỉ mỉ bồi dưỡng mười tám năm.
Cơm nước xong, bàn vẫn còn chưa có thu dọn, lão Vương nói: "tiểu Thiên, ba ba còn có lễ vật cho ngươi."
"Cái gì? Cái gì?" tiểu Thiên ánh mắt sáng lấp lánh, cực kỳ đáng yêu.
"Đi, cùng ta vào phòng trong."
Lão Vương giọng nói khàn khàn, nắm lấy vạt áo đỏ tươi lôi kéo tiểu Thiên vào bên trong gian phòng, đặt cậu ngồi lên trên giường đất.
Tiểu Thiên vẻ mặt ngây thơ nhìn ba ba, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Bàn tay to của lão Vương đầu tiên là vuốt ve lên khuôn mặt non mịn của cậu.
"Nhận được lễ vật của ba ba, ngươi sẽ hoàn toàn trở thành một người trưởng thành chân chính."
"Ân!" tiểu Thiên gật đầu, đem gương mặt chôn trong lòng bàn tay to rộng của phụ thân cọ cọ.
Bàn tay to dọc theo gương mặt trượt xuống cần cổ thon thả, sau đó chui vào cổ áo, đem y phục chậm rãi cởi xuống. Vải vóc đỏ hồng rực rỡ tựa như hỉ phục, mà đêm nay, chính là đêm động phòng hoa chúc...
"Ba ba..." tiểu Thiên nhẹ nhàng kêu một tiếng, không rõ vì sao ba ba muốn tặng quà lại phải cởi y phục của cậu.
Quần áo rơi xuống một nửa, lão Vương đã bắt đầu không nhịn được. Hắn nâng lên cái cằm nhỏ nhắn của tiểu Thiên, bắt lấy hai cánh môi mềm mại thơm ngát như cánh hoa. Tuy rằng cảm thấy ba ba có chút kỳ quái, giống như sói lớn, nhưng tiểu Thiên lại không sợ. Bởi vì chính là ba ba a, cậu mở miệng muốn kêu lên, kết quả là bị một đồ vật mềm nhuyễn linh động chui vào, mυ'ŧ lấy nước bọt trong miệng cậu, môi cũng bị cắn hút đến tê dại, hô hấp của ba ba phả lên trên mặt cậu, cậu cùng ba ba vô cùng vô cùng thân mật, đầu cũng vựng vựng hồ hồ. Môi ba ba thật nóng, tay ba ba cũng nóng như vậy, trong mũi toàn bộ đều là khí vị của ba ba, cậu chỉ cảm thấy an tâm, dù một chút phản cảm cũng không có.
Đem cái miệng nhỏ phấn nộn hôn đỏ lên, lão Vương lúc này mới rời đi khóe miệng tiểu Thiên, liếʍ sạch sẽ nước bọt trên cằm, chậm rãi một đường đi xuống, tay cởi đồ xuống chỗ nào, đầu lưỡi liền hôn liếʍ đến chỗ đó.
"Ngô....ba ba..."
Khi lão Vương ngậm lấy viên đầṳ ѵú nhỏ trước ngực, tiểu Thiên cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa nóng rực, sắp đem cậu đốt cháy đến hỏng. Cậu miệng khô lưỡi khô, thân thể không ngừng vặn vẹo, miệng phát ra âm thanh trước giờ chưa từng có, khiến người nghe được mặt đỏ tim đập.
Lão Vương thưởng thức hai viên tiểu đậu tử, lại liếʍ, lại cắn, lại hút. Đầṳ ѵú nhanh chóng no căng lên, giống như nụ hoa phấn hồng nở rộ ra màu sắc mỹ lệ mê người.
Mặc dù nghe thấy tiếng kêu bất an của tiểu Thiên, nhưng bàn tay to thô ráp kia lại không chút do dự đi xuống, tháo ra đai lưng, tham nhập vào cấm địa.
"A.....ba ba.....nóng quá...."
Tiểu Thiên khóe mắt hồng hồng kêu lên, cậu cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa bên trong thiêu đốt đến không còn.
Để trấn an tiểu Thiên khỏi bất an, lão Vương chậm rãi hôn nhẹ dụ hống.
"Tiểu Thiên, không phải ngươi hỏi ba ba vì cái gì mà không thể cùng bọn Triệu Nhị Cẩu xuống nước?"
Tiểu Thiên rốt cuộc bị phân tán đi lực chú ý, mơ mơ màng màng hỏi.
"Ân, vì sao thế? Ba ba"
Hai tay cậu chống ra phía sau, ngưỡng người ngồi dậy, vô tình tư thế lại vô cùng mỹ lệ.
Khi nói chuyện, lão Vương đem "tân nương tử" của hắn lột sạch, thân thể thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp ở dưới ánh đèn tựa như mỹ ngọc, trắng nõn sáng trong. Cả người không một sợi lông tóc, eo bụng thon nhỏ, một tay là có thể ôm trọn. Đôi chân thon dài trắng nộn, giữa hai chân là dươиɠ ѵậŧ vừa thành thục vừa non nớt, tản ra dụ hoặc trí mạng.
"Bảo bảo, mở chân ra, tự mình cởϊ qυầи lót, ba ba liền nói cho ngươi được không?"
Lão Vương hai mắt đỏ đậm, âm thanh mang theo hưng phấn khó có thể áp chế. Nam căn phía dưới đã sớm đứng thẳng, chống thành một bao lớn phồng lên ở đũng quần.
"Ân!"
Đã thật lâu ba ba không gọi cậu là bảo bảo, tiểu Thiên có chút thẹn thùng mà gật gật đầu. Vẻ mặt ngây thơ nghe lời mở ra hai chân, nâng mông lên một chút, dưới cái nhìn chăm chú của ba ba mà cởi ra qυầи ɭóŧ chính mình.
Mật địa bại lộ ra dưới ánh đèn, hạ thân cậu cũng vô cùng sạch sẽ, nhẵn bóng không chút lông mao, ngọc hành đáng yêu trắng nõn gục xuống giữa hai chân, mà phía dưới lại không có hai túi túi để chứa đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân, thay vào đó là hai mảnh hoa môi hồng sắc. Đây cũng chính là nguyên nhân cậu bị vứt bỏ, cậu là một song tính nhân.
Cậu thản nhiên dang rộng hai chân nằm dưới thân phụ thân. Không cảm thấy có gì không đúng, cũng không cảm thấy có gì thẹn thùng, thuần khiết như thánh nữ, đáy mắt mê mang phản chiếu lại hình ảnh lão Vương. Vô luận là kẻ nào, nhìn thấy thân thể mỹ lệ cùng ánh mắt thuần khiết ấy đều trỗi dậy ý muốn hung hăng chà đạp, đem cậu kéo vào bùn đất, khiến cậu chìm đắm trong vũng lầy dâʍ ɭσạи.
Lão Vương thưởng thức thiếu niên hoàn mỹ này, ngắm nhìn đến ngây người. Hắn cực cực khổ khổ đem thân thể thể cậu đào tạo mười tám năm chính là vì ngày này. Hắn đã từng sống cô độc một mình, không tin tưởng vào bất cứ ai, lúc ấy, ông trời lại đưa tiểu Thiên đến bên hắn, một đứa bé mà hắn có thể dưỡng dục thành bộ dáng hắn thích, và chỉ duy nhất thuộc riêng về một mình hắn.
Lão Vương cơ hồ là không nhịn nổi nữa, cơ thể kích động đến run lên, hít thở sâu mấy hơi, dụ dỗ nói:
"Bảo bảo, ngươi tới cởi bỏ quần ba ba, nguoi liền biết đáp án!"
Tiểu Thiên ngoan ngoãn bò dậy, cậu quả thật là rất tò mò, hơn nữa đũng quần ba ba lại phồng to như vậy? Là giấu quà bên trong sao? Cậu tháo ra dây lưng, kéo xuống khóa quần, bê trong lão Vương cư nhiên lại không mặt qυầи ɭóŧ, một cái đồ vật thô to đen nhánh gấp không chờ nổi bắn ra.
"A, ba ba, thật lớn a."
Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn đại dươиɠ ѵậŧ của phụ thân ở trước mắt. Vừa thô, vừa dài, cả cây đều thâm đen, phía trên còn có lông mao đen cứng rậm rạp, mà phía dưới là hai trứng dái phình to trụy xuống.
"A!" tiếp theo cậu phát ra tiếng thét kinh hãi.
"Ba ba, người không có...."
"Đúng vậy, không có!"
Dươиɠ ѵậŧ trong tay nhỏ non mềm không nhịn được trướng lớn, lão Vương đem tiểu Thiên đẩy ngã, mệnh lệnh nói:
"Mở chân ra, bảo bảo!"