Bệ hạ nằm trên chiếc long sàng đã hóa thành lao tù, lụa mỏng xuyên thấu lờ mờ phủ giữa người, vòng eo nhẵn nhụi trắng như tuyết đẹp tuyệt trần mà thê thương, khiến người ta nhìn chỉ muốn ngược đãi làm nhục.
Mạc Kiêu Hiệp... đã mười ngày không xuất hiện.
"Bệ hạ, thỉnh ngài dậy dùng bữa." Tô Quế Nhân cầm khay bạc cong lưng thỉnh bệ hạ, trong lòng lão khẽ thở dài, bệ hạ bây giờ thực sự thay đổi không ít. Nếu là chẳng bao lâu trước đây, bệ hạ tuyệt đối sẽ gạt toàn bộ đồ ăn trình lên xuống mặt đất, nhân tiện phóng ánh mắt căm ghét liếc lão.
Mà hiện giờ, bệ hạ trầm mặc ít lời từ đầu tới đuôi, ngoại trừ bình tĩnh thì gương mặt âm mỹ ấy không còn dao động cảm xúc nào khác. Đối với kẻ đã từng phản bội y là Tô Quế Nhân, Triệu Từ Chi không hề nói lời lạnh nhạt, mà là làm lơ, thật giống như thế gian này không hề có con kiến nọ.
Đợi bệ hạ dừng chiếc đũa mộc, Tô Quế Nhân tiến lên thu dọn ngay lập tức, lão chuyên chú với động tác trên tay, không dám ngẩng đầu làm bệ hạ tức giận, cũng ngay lúc lão sắp xong, bệ hạ đã mở miệng: "Mạc Kiêu Hiệp đi đâu?"
Tô Quế Nhân nghe tiếng mà giật cả mình, cái khay bạc trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, lão vốn tưởng bệ hạ sẽ coi thường sự tồn tại của mình như trước kia, nào ngờ hôm nay bệ hạ lại chủ động đặt câu hỏi?
Sau khi phản ứng lại, lão vội vàng quỳ trên mặt đất, cẩn thận đáp: "Bệ, bệ hạ, tướng quân dẫn quân đi Tắc Bắc chinh phạt bọn cướp người Hồ làm xằng làm bậy, xâm hại bá tánh gần đây."
Tắc Bắc, nơi thổ phỉ hung hăng ngang ngược; còn có một điều là, vùng đất Tắc Bắc lân cận nước Mạnh Chiêu.
"Tướng của một quốc gia lén dẫn binh xuất chinh, việc cả nước, trẫm lại là người biết muộn nhất..." Bệ hạ rũ mi, đôi mắt phượng mờ sương nặng nề.
"Bệ hạ thứ tội." Tô Quế Nhân không biện hộ vô nghĩa cho tướng quân nữa, giờ phút này có phân bua gì thêm cũng đều là lời khi quân.
Triệu Từ Chi không vướng mắc vấn đề này quá lâu, dường như bệ hạ thật sự không để bụng, y nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt xuyên qua những lỗ chạm khắc rỗng, sau đó bình thản nói: "Trẫm muốn ra ngoài đi một lúc."
"Chuyện này... tướng quân phân phó... bệ hạ cần phải ở trong điện dưỡng thương cho tốt..." Mạc Kiêu Hiệp hạ tử lệnh, phải toàn lực canh chừng bệ hạ, không có chỉ đạo của tướng quân, Tô Quế Nhân nào dám tự tiện chủ trương.
Đôi môi đào của bệ hạ dần nhuộm ý cười, ánh mắt âm u, ánh mắt y làm Tô Quế Nhân như rơi vào hầm băng, buốt giá thấu xương.
"Ngươi thật là nô cẩu thích hợp ở bên cạnh Mạc Kiêu Hiệp." Lời nói của Triệu Từ Chi mang theo ý cười, y giả vờ ôn hòa: "Thôi được, trẫm hà tất phải để bụng với thứ đồ không vâng lời không trung thành?"
"Tiểu nhân ti tiện, không dám cầu bệ hạ thông cảm, nô tài chỉ hy vọng bệ hạ có thể long thể an khang, vĩnh hưng Yến Triệu."
Triệu Từ Chi vươn tay cầm một miếng điểm tâm, giống như vô tâm: "Bánh hoa quế mật, là điểm tâm mà Trọng Hoan thích; lát nữa, ngươi cũng mang cho Triệu Vương gia một khay đi."
Tâm tư linh hoạt của Tô Quế Nhân nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần, đến khi xác định lời hoàng thượng phân phó không ảnh hưởng đến toàn cục, lão mới khẩn thiết đáp: "Dạ, nô tài sẽ mang cho Vương gia ngay."
Khúc nhạc dạo nho nhỏ này cũng không gây nên bao nhiêu gợn sóng, bệ hạ vẫn bị nhốt sâu trong cung đình, chỉ là không bị khóa trên giường nữa, tấu chương của quần thần vẫn do bệ hạ phê duyệt, mấy ngày nay lúc phê duyệt tấu chương, y phát hiện tình hình chiến sự liên quan đến Tắc Bắc, cho đến nay, nơi tiền tuyến chỉ truyền lại tin báo đầu tiên: Đã tiêu diệt thổ phỉ, ít ngày nữa sẽ trở về.
Cuối cùng thì cục diện bế tắc này cũng bị xé rách một cách lặng im vào một đêm nọ, chỉ cần trong lòng có chút để ý thì Triệu Từ Chi cũng sẽ biết mình đã hơn nửa tháng không nhìn thấy nam nhân kia. Đoạn thời gian này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm; dài không đủ để tiêu trừ hận ý, ngắn không đủ để tương tư tận xương.
Vào thu, giờ Tý, gió đêm thổi qua hàng ngói hoàng cung, đèn l*иg tinh xảo luôn treo trên mái hiên, những chiếc bóng chiếu rọi từ ánh nến lung lay trên mặt đất, biến hóa mờ ảo.
Triệu Từ Chi lẳng lặng mở đôi mắt phượng, trên gương mặt không tồn tại dấu vết buồn ngủ nào, bệ hạ vô cùng nhạy cảm, y cảm nhận được đêm nay có chút không giống bình thường. Bên ngoài cung điện truyền đến tạp âm rất nhỏ, ngay sau đó có bóng hạ nhân xuất hiện ở ngoài cửa.
"Bệ hạ, bệ hạ..." Người ngoài điện hình như có chút nôn nóng.
Y nằm trên long sàng thoải mái mềm mại, hơi nghiêng đầu, hai tròng mắt tựa sóng biếc trên mặt hồ không chút lăn tăn, sau khi nô tài ngoài điện lại lấy hết dũng cảm khẽ gọi vài lần, lúc này Triệu Từ Chi mới đứng dậy mở cửa: "Chuyện gì?"
Nô tài "thịch" một tiếng, quỳ gối dưới chân bệ hạ: "Hoàng thượng, tướng quân đã trở về."
Đồng tử Triệu Từ Chi hơi co lại, dường như trái tim y bị đập một phát thật mạnh, nhói đau, sau khi cơn nhói qua đi, sự đau lòng cháy phừng như liệt hỏa, sự bình tĩnh mà bệ hạ cố tình tô son trát phấn* nay hoàn toàn sụp đổ dễ như nghiền nát cành khô, tâm trí rối bời, cuối cùng trộn thành một câu: Hắn... đã trở về.
*Chỗ này ý nói bệ hạ tô son trát phấn trong lòng để tạo nên sự bình tĩnh giả dối chứ không phải bệ hạ trang điểm nha.
Thật lâu sau, bệ hạ mới tìm về thanh âm của chính mình, hai cánh môi mỏng hé mở: "Trở về, thì liên quan gì đến trẫm chứ?" Mạc Kiêu Hiệp trở về có thể nhiễu loạn sự bình yên mà y đã tô son trát phấn, nhưng không có cách nào công phá bức tường thành cao cao mà y lại xây lên thêm một lần nữa.
Nô tài úp sấp trên mặt đất, giọng run run: "Bệ hạ, tướng quân có chuyện quan trọng phải bẩm báo với ngài. Chỉ là, tướng quân ngài ấy... bị trọng thương."
"Mang trẫm qua đó." Triệu Từ Chi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua lan can ngoài cung điện, trôi về phía con trăng cô đơn treo trên không trung u tối. Sau đó, khóe môi y chầm chậm vẽ ra một đường cong, như cười như không.
Chẳng biết là vì tránh tai mắt hay là vì giấu bí mật gì không thể cho ai biết, lần này Mạc Kiêu Hiệp trở về cũng chẳng để lộ một chút tin tức nào, hơn nữa lần này hắn cũng không phải ở trong phủ đệ tướng quân, mà là ở một chỗ kín đáo hơn.
"Bệ hạ, tướng quân chờ ngài ở bên trong." Nô tài dẫn đường kịp thời dừng bước ngoài cửa, sau khi cúi người hành lễ với bệ hạ thì yên tĩnh lui ra.
Cánh cửa trước mặt y khép hờ, chỉ chừa lại một cái khe hẹp, có ánh sáng yếu ớt chiếu ra từ bên trong, người mà vị chủ nhân trong phòng đặc biệt chờ đợi đã đến.
Triệu Từ Chi vươn tay đẩy cánh cửa kia, y nhẹ nhàng bước vào, một mùi thuốc nồng nặc trộn với mùi rượu ập tới. Bệ hạ thoáng chựng lại, đôi mắt phượng hẹp dài nheo nheo không biết đang suy nghĩ gì.
"Lại đây." Từ nội thất truyền đến giọng nói từ tính trầm khàn của Mạc Kiêu Hiệp.
Đôi tay bệ hạ khẽ nắm chặt, y phục hồi tinh thần từ trong suy nghĩ, không mang theo do dự bước vào trong. Sau khi y tiến vào, cuối cùng cũng có thể thấy rõ tình cảnh bên trong, Mạc Kiêu Hiệp để mình trần ngồi trên mép giường, chân trái gập lại giẫm ở bên cạnh, dưới giường còn có mấy vò rượu. Lúc đối phương nghiêng người qua, Triệu Từ Chi mới nhìn thấy l*иg ngực cường tráng bên phải của hắn quấn đầy băng trắng, bên trên còn dính một vệt máu khiến lòng người run sợ.
Lúc bước đến gần hơn một chút, Triệu Từ Chi mới phát hiện trên người đối phương không chỉ có một vết thương, vết thương nông sâu do đao và do kiếm đan xen vắt ngang thân thể màu đồng chắc nịt của Mạc Kiêu Hiệp, phía sau lưng còn có thêm một đường sẹo mới dữ tợn, từ xương bả vai rạch dài đến xương cùng, giống như một con rết chiếm cứ.
Mạc Kiêu Hiệp quay đầu, ánh mắt khϊếp người bắn thẳng về phía Triệu Từ Chi, trong mắt hắn phừng phực ánh lửa nóng rực, cường thế trước sau như một, rồi lại có thêm chút cảm xúc nói không rõ. Hắn túm lấy tay bệ hạ cực nhanh, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng thì đã giam người ta vào trong lòng mình, hành động kịch liệt này khiến miệng vết thương của hắn lại nứt toác, màu máu trên đống băng trắng loan ra dữ dội hơn, Mạc Kiêu Hiệp hoàn toàn không thèm để ý, đầu mày rậm vẫn đầy khí khái hào hùng.
"Ta rất nhớ ngươi." Bờ môi tái nhợt bởi vì bị thương của Mạc Kiêu Hiệp dán sát lỗ tai bệ hạ, hắn chầm chậm lẩm bẩm, nói lên lời âu yếm động lòng nhất thế gian.
Triệu Từ Chi không có giãy giụa, y để mặc cho bốn chữ kia nối đuôi nhau chui vào lỗ tai mình, tiến vào trong lòng mình. Đây là lần đầu tiên nam nhân nói nhớ y, chỉ là tới quá trễ mà thôi.
"Vì sao ngươi lại trở về? Trẫm rất mong* ngươi... an nghỉ nơi Tắc bắc." Bệ hạ nâng mắt nhìn thẳng vào hắn.
*Chỗ này quàng thượng chơi chữ, trong tiếng Trung thì chữ "想" (tưởng) có nhiều nghĩa: Muốn, nghĩ, đoán, nhớ... Chữ "tưởng" mà cha Hiệp dùng có nghĩa là "nhớ", chữ "tưởng" mà bạn Chi dùng có nghĩa là "muốn", là "mong". Bạn không nói hết nguyên câu mà ngắt giữa chừng, người nghe chưa hết sẽ ngỡ như bạn cũng nói nhớ, mà thực ra không phải, cho ăn dưa bở thôi.
L*иg ngực Mạc Kiêu Hiệp rung rung phát ra tiếng cười trầm trầm: "Thần còn phải bảo vệ giang sơn này cho bệ hạ." Hắn hôn hôn mái tóc đen của bệ hạ: "Huống chi người thần khắc ghi trong lòng đang ở hoàng thành, một cái Tắc Bắc giữ không được thần."
"Chuyện quan trọng là gì?"
Mạc Kiêu Hiệp tránh không đáp, lại nói: "Kể cho ta chút chuyện của ngươi và hắn." "Hắn" trong miệng tướng quân là ai, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra.
Đôi mắt phượng của Triệu Từ Chi dần dần mơ màng, giống như đang xuyên qua Mạc Kiêu Hiệp mà nhìn một người khác.
"Trẫm chỉ muốn ghi tạc đoạn hồi ức kia vào lòng."
"Ta đi Mạnh Chiêu một chuyến." Mạc Kiêu Hiệp dùng chân móc một vò rượu từ dưới giường lên, tay nâng đế vò phóng khoáng rót vào miệng một ngụm to, rượu tràn ra vô tình chảy xuôi xuống theo các khe rãnh đường cơ trên ngực hắn.
Hình như không khí trong phòng tự dưng loãng đi, hô hấp của bệ hạ tựa hồ sâu thêm không ít, chẳng qua gương mặt y lại không có một chút xúc động nào.
Mạc Kiêu Hiệp cũng không thèm để ý việc người trong lòng lạnh nhạt với mình, tiếp tục nói: "Thuốc dẫn có thể làm ta khôi phục chỉ có hoàng thất Mạnh Chiêu mới có, vết thương trên người ta..."
Đôi tay Triệu Từ Chi đặt lên vết thương của hắn, lạnh lùng ngắt lời: "Ngươi không có khôi phục, ngươi không phải hắn."
Mạc Kiêu Hiệp lại uống một hớp rượu, bỗng dưng đè Triệu Từ Chi lại, bờ môi mỏng phủ lên bờ môi mềm mại của đối phương, hắn đưa lưỡi mở hàm răng khép chặt của bệ hạ, rượu nồng truyền từ miệng hắn sang miệng Triệu Từ Chi. Đầu lưỡi nóng cháy của hắn thè ra, quấn lên, giam cầm chiếc lưỡi mềm của bệ hạ, lưỡi chống lưỡi, một cái truy đuổi một cái trốn tránh, rượu hóa sông dài, lưỡi làm thuyền, thuyền nhỏ dập dềnh trôi nổi trong cơn mưa bão dữ dội, tim cũng theo đó mà bập bềnh bất định.
Mạc Kiêu Hiệp liếʍ hàm trên của y, chiếc lưỡi ngang ngược bắt đầu tùy tiện càn quét trong cái miệng ngọt ngào của bệ hạ, hắn mở to miệng bú ʍúŧ hôn hít bệ hạ, lực mạnh như muốn nuốt luôn đối phương vào bụng. Khuôn mặt trắng nõn của bệ hạ hiện lên màu hồng hồng, dòng rượu không kịp nuốt và dòng dịch ngọt ngào nương theo khóe miệng chảy ra vệt nước cực kỳ diễm lệ.
"Ta muốn thấy bộ dáng hầu hạ dưới thân hắn của ngươi." Mạc Kiêu Hiệp tự cảm thấy tối nay có chút mất kiểm soát, nhưng hắn cũng không muốn kiểm soát phần mất kiểm soát này.
Bệ hạ thở dốc thật sâu, l*иg ngực không ngừng phập phồng, y nheo mắt lại, đuôi mắt nhếch lên phong tình mê người. Bệ hạ giống như là thay đổi bộ dáng, trút bỏ sự lạnh nhạt, y cười đến là xinh đẹp: "Ngươi muốn biết, trẫm có thể cho ngươi toại nguyện." Dứt lời, y vỗ đầu vai tướng quân rồi đứng dậy, y cởϊ áσ ngoài mà không chút nhục nhã và e lệ, bên trong là một lớp lụa xuyên thấu lờ mờ, dáng người tinh tế tuyệt đẹp dán sát vào áo lụa mỏng tang, ẩn ẩn hiện hiện, thật mê người.
Triệu Từ Chi nhận lấy vò rượu trong tay Mạc Kiêu Hiệp, y nhấp một hớp, sau đó ngồi lên háng nam nhân, hai tay ôm cổ hắn, đôi môi xinh đẹp trơn bóng hôn lên, truyền tất cả rượu ngậm trong miệng vào miệng nam nhân. Đồng tử Mạc Kiêu Hiệp nổi cả gân máu, hắn ấn tay sau gáy bệ hạ, bạo ngược nghênh đón, hắn như là một kẻ vô cùng khát nước, hung ác hấp thu chất lỏng trong miệng bệ hạ.
"Um~" Bệ hạ phát ra một tiếng rên yêu kiều.
"Ngươi chưa từng che giấu trước mặt hắn?"
Đôi mắt phượng của bệ hạ cong lên, lộ rõ ngàn loại sắc thái quyến rũ, y phả hơi như hoa lan mà nói: "Nếu ngươi là hắn, trẫm sẽ mở hai chân ra cầu xin hắn rót rượu vào hậu huyệt của trẫm." Y khẽ tách cặp chân thon dài như ngọc ra, áo lụa mỏng tang che lại chỗ sâu thẳm bí ẩn nhất.
Ánh mắt Mạc Kiêu Hiệp dịch xuống, cố định ở kẽ mông như ẩn như hiện của bệ hạ, hầu kết lên xuống, đường nét gương mặt khắc sâu của hắn dường như đang chuẩn bị nổi lên một trận mưa rền gió dữ. Răng lưỡi hắn khẽ gặm cắn dọc một đường xuống, hái nụ hoa hải đường đỏ trước ngực bệ hạ, cách vải lụa ram ráp mà nghiền mài cái vυ' mềm mịn mê người, những chiếc răng sắc bén của hắn cắn đầṳ ѵú bệ hạ rồi kéo ra, đồng thời đầu lưỡi to nóng cũng chui chui vào lỗ vυ' liếʍ láp, đợi cho đến khi người trong lòng vừa đau vừa sướиɠ rêи ɾỉ thành tiếng, Mạc Kiêu Hiệp mới nhả ra, đầu nhũ săn cứng sưng to bắn trở về cái vυ'. Mảnh áo lụa trước ngực đã bị rượu và nước bọt của nam nhân tẩm lấy, ướt nhẹp dán lên cặρ √υ' sưng đỏ, chói đến mức khiến dục niệm của người ta mọc tràn lan.
"Quên hắn đi, bây giờ ngươi chỉ thuộc về ta." Trong lòng Mạc Kiêu Hiệp có hai ngọn lửa đấu đá nhau lung tung, mặc dù biết kẻ kia vẫn là mình, nhưng sự đố kị trong lòng vẫn điên cuồng lan tràn, lửa dục cũng theo đó bùng cháy gấp bội.
"Cả đời không quên." Bệ hạ cười đến xinh đẹp động lòng người, y chẳng muốn dây dưa không dứt ở cái vấn đề này, y cởϊ áσ lụa của mình ra đến nửa vai, mê hoặc: "Ngươi tới đi, chiếm hữu thân thể trẫm."
Một trận tà dục dâng lên dưới bụng Mạc Kiêu Hiệp, đồng tử của hắn đỏ ngầu như một tên ác ôn, Triệu Từ Chi bị hắn vật ngã trên giường, cặp đùi của y bị gập lên hết cỡ, áo lụa vén ra phân nửa, cái mông vểnh nở nang trắng ngần tức khắc không còn gì để che đậy.
Cúc của bệ hạ co rụt co rụt theo nhịp thở, nụ hoa ẩn khuất đã nhiều ngày không bị thao làm bây giờ khôi phục sự chặt khít như lúc còn non. Mạc Kiêu Hiệp thở dốc nặng nề, hắn nhấc vò rượu lên, bắt đầu tưới vào đóa cúc ngọt ngào của bệ hạ, rượu lạnh cóng làm cặp mông trắng như tuyết của bệ hạ co giật lắc loạn, đóa hoa hồng phấn giữa khe mông giống như uống say co rúm lại càng thêm động lòng người. Mạc Kiêu Hiệp hớp một ngụm rượu, sau đó cúi người móc cái lỗ nhỏ hẹp ra, áp môi lên, truyền hết toàn bộ rượu ngậm trong miệng vào cơ thể bệ hạ.
Rượu mạnh tưới cúc, bệ hạ bị chất lỏng lạnh băng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vòng eo uốn éo lắc loạn cả lên, y không tự chủ được muốn kẹp chặt chân, khẽ ngâm: "Lạnh quá... Á ưʍ..."
Tướng quân đột nhiên nổi cơn bạo tàn, hắn dùng hai ngón tay vạch lỗ thịt ra thành một cái động tròn, không ngừng rót chất lỏng lạnh buốt ấy xuống; một nửa rượu màu vàng trong vắt chảy được vào cái lỗ nhỏ của bệ hạ, một nửa bị chảy ra ngoài, theo cặp mông trắng như tuyết mà trượt đến bắp đùi.
Lỗ hậu của bệ hạ bị rượu kích cho ra kɧoáı ©ảʍ, cảm giác tê dại loan rộng từ chỗ xương cụt, vòng eo uốn éo quyến rũ: "Trẫm muốn... A... Muốn ngươi tiến vào..."
"Thần muốn nghe bệ hạ gọi tục danh của thần." Mạc Kiêu Hiệp cởi tiết khố, quái vật khổng lồ dưới háng đặt ngay đóa cúc béo mập đang khép mở, qυყ đầυ của hắn thỉnh thoảng ma sát những cánh hoa, đóa cúc da^ʍ co bóp càng mãnh liệt hơn.
"Mạc Kiêu Hiệp... Kiêu Hiệp... Thao vào, á... Trẫm muốn bị ngươi làm..."
Những tiếng kêu gọi kia hoàn toàn đánh thức lửa dục của tướng quân, chỉ thấy dươиɠ ѵậŧ hắn bành trướng một vòng, hắn vạch lỗ thịt chật hẹp ra, qυყ đầυ khủng chui vào bên trong, vật khủng nong trực tràng chặt khít của bệ hạ ra cực căng, các nếp gấp bên trong bị kéo bằng, giống như giây tiếp theo toàn bộ ống thịt sẽ lập tức bị rách toạc. Vui sướиɠ và đau đớn luân phiên xuất hiện trên gương mặt bệ hạ, y bấu vòng eo của nam nhân, đôi môi đỏ rò rỉ ra tiếng rên: "Ứm... To quá... Lỗ nhỏ sẽ bị nong rách mất... A... Bên trong thật nhộn nhạo, thật nhộn nhạo... Nong rách lỗ da^ʍ... Đâm chỗ đó..."
Mạc Kiêu Hiệp siết chặt lấy vòng eo thon của bệ hạ, dươиɠ ѵậŧ to khủng như một thanh trọng kiếm chọc thủng các vòng cơ thịt hùa nhau quấn tới, qυყ đầυ cực đại giã thật mạnh vào điểm da^ʍ nhất trong cơ thể y, lực mạnh đến đâm ra vô số dâʍ ɖị©ɧ, đại qυყ đầυ chọc lún vào vách thịt mềm, các vòng cơ dâʍ đãиɠ tham ăn không ngừng bú ʍúŧ lấy nó như có cả ngàn cái miệng nhỏ, Mạc Kiêu Hiệp bị ống thịt của bệ hạ siết đến sảng khoái vô biên, hắn dùng cơ thể trói chặt bệ hạ, dưới háng phát lực, đại dươиɠ ѵậŧ dộng từng cú từng cú vào lỗ da^ʍ tựa như dộng cừ.
Khi cự long có kích cỡ làm người ta sợ hãi ấy rút ra, các vòng thịt đang cắn chặt nó không bỏ trong trực tràng cũng bị kéo ra luôn, giây tiếp theo lại bị đâm lún vào trong cơ thể, đóa cúc non nhạy cảm của bệ hạ bị ma sát vừa nóng vừa tê, y thậm chí có loại ảo giác lỗ nhỏ sắp bị nghiền nát đến nơi, điểm da^ʍ bị qυყ đầυ giã mạnh từng cú từng cú, bệ hạ nước mắt đầm đìa, bờ môi đào hé ra, căn bản ngăn không được những lời kêu da^ʍ tuyệt vời động lòng người: "Lỗ nhỏ sắp bị thao đến tan chảy... Kiêu Hiệp, thao nát bên trong... Lỗ da^ʍ thích ăn côn ŧᏂịŧ tướng quân... Á..."
"Cái lỗ của bệ hạ bị thần thao đến vừa đỏ vừa sưng, không chừng thần mà dùng thêm chút lực, cái lỗ cυồиɠ ɖâʍ của bệ hạ sẽ bị thao cho lỏng lẻo đấy."
"Thao lỏng lỗ da^ʍ đi, á... Lỗ da^ʍ muốn bị thao lỏng, trẫm còn muốn ngươi bắn vào trong bụng, lỗ nhỏ bị thao lỏng sẽ chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c..."
Mạc Kiêu Hiệp mất tất cả lý trí, miệng vết thương trên ngực càng rách càng to, nhưng hắn cũng không thấy đau đớn, hắn kéo hai đùi bệ hạ thành một góc rộng nhất, rút cự long ra đặt ở cửa cúc, sau đó dùng hết sức lực dộng một phát tới đáy, thọc vào cả cây, dâʍ ɖị©ɧ tức tốc văng khắp nơi, tinh hoàn đánh một cái bạch lên cặp mông trắng phì nhiêu, dập cho mông thịt bệ hạ đỏ bừng. Bệ hạ bị cú dập cực mạnh này làm cho mất cả tiếng, toàn thân y đều co quắp, vách thịt non mềm bên trong đầu tiên là tê dại, sau khi bớt tê thì lại co thắt điên cuồng, cơ thể xoắn lấy côn ŧᏂịŧ, sâu trong trực tràng phun ra một luồng dịch nóng... Bệ hạ đây là triều phun!
"Ááá... Phun nước... Lỗ da^ʍ tê rần... Ô a... Từ bỏ...! Chịu không nổi... A... Sắp hỏng rồi..." Dươиɠ ѵậŧ Mạc Kiêu Hiệp cứng rắn, hắn cũng sắp sửa lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ, hắn mặc kệ bên trong cơ thể bệ hạ đang điên cuồng co thắt như thế nào, mạnh mẽ thọc rút mấy cái, hai mắt đỏ ngầu, cuối cùng dã man giã mạnh ngay thịt mềm tại điểm da^ʍ, bệ hạ trống rỗng cả đầu óc, y thế mà bị cưỡng chế cao trào lần thứ hai, trực tràng hoàn toàn mất khống chế co bóp lộn xộn, cơ thể giống như mất kiểm soát, không ngừng phun nước.
Trong phòng tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙© và mùi rượu mạnh, trên giường hai người còn đang liều chết triền miên, nơi riêng tư dính liền với nhau như ngó sen, trên người bệ hạ và tướng quân đều là mồ hôi và tϊиɧ ɖϊ©h͙ bọn họ cấu thành.
Lỗ da^ʍ của bệ hạ đã không khép lại được, dương tinh trắng đυ.c tuôn chảy từ cái lỗ đỏ rục, Mạc Kiêu Hiệp ôm y, cưng chiều vỗ về lưng y. Triệu Từ Chi tỉnh lại từ trong bể dục, đôi mắt lưu luyến tìиɧ ɖu͙© bị sự lạnh lùng ban đầu thay thế.
Tay y chầm chậm vuốt dọc theo vết sẹo dài trên lưng Mạc Kiêu Hiệp, sau đó bàn tay lại vòng đến vị trí vết thương nặng trên l*иg ngực hắn, nơi ấy vì vừa mới mây mưa lật trời nên băng vải trắng đã nhuộm máu đỏ.
"Mạc Kiêu Hiệp..." Bệ hạ rũ mi trầm thấp gọi một tiếng.
"Bệ hạ, có thần."
"Trẫm quả thực không muốn ngươi sống thêm!" Nói rồi, ngón tay bệ hạ đâm vào miệng vết thương nặng của hắn, máu chầm chậm loan ra, mùi máu tươi cũng nồng nặc lên, miệng vết thương kia hẳn là đã máu thịt be bét.
Bệ hạ đứng dậy, dươиɠ ѵậŧ Mạc Kiêu Hiệp rút ra khỏi hậu huyệt y, dịch trắng đυ.c tuôn chảy, bên dưới lầy lội một mảnh, nhưng Triệu Từ Chi đã hoàn toàn không quan tâm.
"Trẫm chính là phóng đãng thừa hoan như vậy dưới thân hắn, thứ hắn cho trẫm chính là vui thích, mà thứ ngươi cho chính là khuất nhục."
Vò rượu lăn xuống từ trên giường, tiếng vỡ tan cắt phá bình minh.