"Bệ hạ, thần muốn đánh cược với ngươi." Ánh mắt bạc tình của Mạc Kiêu Hiệp quanh quẩn giữa ấn đường và cặp mắt phượng nhiễm sầu bi của Triệu Từ Chi, bờ môi lạnh lẽo của tướng quân nhẹ nhàng chạm lên gò má phải vẫn lưu lại vệt nước mắt của bệ hạ, hơi thở hắn hơi trầm xuống, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Ý bệ hạ như thế nào?"
Triệu Từ Chi nghe thấy câu hỏi của nam nhân, trong mắt cũng không dao động gợn sóng, bệ hạ chỉ xoay mặt qua chỗ khác, giống như chán ghét tránh thoát khỏi bờ môi mỏng bạc bẽo nọ. Chẳng qua dưới cường thế của Mạc Kiêu Hiệp, sự tránh né yếu ớt kia không khỏi quá mức nhỏ bé, nam nhân vẫn nhanh chóng truy đuổi theo gương mặt y, những cái chạm vốn dịu dàng nay biến thành gặm cắn ép buộc. Mạc đại tướng quân trước nay không phải kẻ nhu tình, cướp đoạt và công chiếm thảo phạt mới là khuôn mặt chân thật nhất dưới lớp mặt nạ giả dối của hắn.
Phong Đình đã rời khỏi Thiên điện, hai người vẫn còn giằng co đằng sau tấm bình phong. Bệ hạ không mảnh vải trên người vô cùng dễ dàng bị tướng quân khống chế hoàn toàn, Mạc Kiêu Hiệp mò tay tìm được cái lỗ dưới thân y, ngón tay căng ra lỗ thịt đã khép kín một cách vô tình lạnh lùng, bên trong cửa hậu môn ướt dầm dề còn lưu lại dâʍ ŧᏂủy̠ lãng dịch chưa kịp khô, tướng quân chỉ cần nâng người trong lòng lên trên một chút, cự long cứng rắn không tốn tí sức lại tiến quân thần tốc lần nữa.
"Ưʍ..." Bệ hạ kêu rên thành tiếng, hậu môn của y hẳn đã bị làm đến sưng đỏ, thậm chí một bộ phận nhỏ các vòng cơ thịt xinh đẹp bên trong cũng bị mài đến rách da, nay lại bị xâm phạm lần nữa khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác đau đớn.
"Nếu trước khi thần hết kiên nhẫn mà vẫn không đợi được câu trả lời của bệ hạ, vậy thì lát nữa nơi mà bệ hạ bị thương cũng không chỉ có cái miệng nhỏ bên dưới này đâu." Đôi môi Mạc Kiêu Hiệp nhếch lên một độ cong rét buốt, động tác dưới thân thì không chút qua loa, hắn đề mông thúc háng dộng vào đống thịt mềm nóng hôi hổi trong đóa cúc nhỏ của bệ hạ, qυყ đầυ thô đen xòe ô không chừa khe hở nghiền lên vách thịt non mềm. Tướng quân đè Triệu Từ Chi trên giường, thân hình cao lớn che phủ phía trên y, hắn dùng lực rất lớn, thế tấn công như cuồng phong bão táp; dưới những cú dập cuồng liệt của nam nhân, thân thể bệ hạ xóc xóc nảy nảy vô cùng dữ dội, cả người như sắp bị đối phương đâm cho xiểng liểng, đặc biệt là chỗ bị ma sát hỏng da ở con đường hoa bên trong cơ thể, nóng rát mà đau đớn, dường như đau đến trong lòng. Bệ hạ y... vẫn là người sợ đau.
Y đau đớn vô cùng, thế là trả thù cào ra không ít dấu vết trên lưng Mạc Kiêu Hiệp, thân thể bệ hạ thật dâʍ đãиɠ, mặc dù cảm thấy đau đớn, nhưng trong cơn đau đớn, y vẫn có thể sinh ra kɧoáı ©ảʍ khi bị lăng ngược, lỗ da^ʍ của y còn liều mạng trói buộc đại dươиɠ ѵậŧ nam nhân, các vòng cơ co rụt co rụt quấn chặt lấy nó mυ'ŧ nó vào, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong cơ thể vẫn tuôn chảy một đợt lại một đợt, mãi cho đến khi bên dưới hai người lầy lội chẳng ra gì.
"Đủ... đủ rồi!" Triệu Từ Chi bấu lên cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của Mạc Kiêu Hiệp, móng tay cào rách da thịt đối phương, gian nan hô: "Từ bỏ, a... Dừng lại, trẫm nói..." Nếu không phải quá mức khó chịu, bệ hạ bướng bỉnh làm sao mà mở miệng xin tha?
Mạc Kiêu Hiệp cũng không lập tức dừng tay, có lẽ hắn làm đã làm đến hăng máu, con mắt đỏ ngầu khiến người ta nhìn mà sợ hãi, lỗ da^ʍ của bệ hạ cắи ʍút̼ hắn sướиɠ tê một trận, hơn nữa ban nãy hắn cũng chưa xả tinh trong cơ thể bệ hạ, lần này lửa dục càng cháy bùng, hắn kéo hai chân Triệu Từ Chi ra, vật khủng ra ra vào vào trong khe hở chật hẹp, vô số dâʍ ŧᏂủy̠ bị hắn thao thành bọt trắng, đoá cúc vốn đã phát đỏ nay bị tinh hoàn cực đại dập đến càng đỏ thẫm, như là sắp sửa tứa máu, Mạc Kiêu Hiệp đè bệ hạ ngang ngược làm hơn một khắc đồng hồ, bệ hạ chịu không nổi hét to lên, trong tiếng kêu còn bí mật mang theo tiếng khóc nức nở nhói đau, chờ đến khi nam nhân đâm vào chỗ sâu nhất trong y, bệ hạ vừa đau vừa sướиɠ mà co giật cao trào, chất lỏng dâʍ đãиɠ phun ra từ con đường hoa. Côn ŧᏂịŧ lớn của Mạc Kiêu Hiệp phồng lên thật to, cũng sắp nong rách ống thịt hẹp dài, ngay lúc sắp bắn dương tinh, hắn rút cự long ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng đυ.c tưới hết bên ngoài đoá cúc, trên bụng và trên đầṳ ѵú bệ hạ, cả chiếc cằm của y cũng bị dính thứ dơ bẩn ấy, thoạt nhìn vừa dâʍ đãиɠ vừa xinh đẹp vô cùng.
Bệ hạ không cần nhìn xuống, từ cơn nóng bỏng người trên cúc và bụng thì y cũng biết nam nhân đã làm gì với mình, y có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, đôi môi đỏ khẽ run.
"Hửm? Bệ hạ vẫn chưa nghĩ xong câu trả lời, hay là nói cái miệng nhỏ bên trên cũng muốn nếm thử vật dưới háng của thần?" Mạc Kiêu Hiệp nhìn chằm chằm đôi mắt nhắm chặt của Triệu Từ Chi, trong lòng hắn tự dưng xuất hiện một trận xao động và phiền loạn, hắn rất không vui khi đối phương nhắm chặt hai mắt bày ra bộ dáng kháng cự, hắn biết đối phương tự khép kín trái tim, mà chính hắn cũng bị Triệu Từ Chi ngăn lại ở bên ngoài bức tường ấy...
Nghe được giọng nói lạnh lùng tàn ác của Mạc Kiêu Hiệp, lông mi bệ hạ rung động vài cái, y giãy giụa mở mắt ra, nước mắt bên trong đôi mắt phượng gợn sóng lay động từng vòng từng vòng, y hé đôi môi đỏ, thật lâu sau mới tìm về âm thanh của chính mình: "Mạc Kiêu Hiệp, ngoại trừ đáp ứng yêu cầu của ngươi, trẫm còn có con đường thứ hai có thể đi sao?"
Đối phương bật cười trầm thấp, Triệu Từ Chi bị hắn ôm ở trong lòng, y có thể cảm nhận được l*иg ngực nam nhân đang hơi hơi rung động, sau đó y nghe thấy Mạc Kiêu Hiệp khinh miệt đáp lại: "Không có, thần chỉ đơn giản là muốn nghe bệ hạ chính miệng thần phục thần, chắc bệ hạ không biết, bộ dáng bất lực giãy giụa yếu ớt của ngươi đủ để vi thần mê muội nhập ma, mỗi lần ngươi khóc lóc xin tha, dươиɠ ѵậŧ dưới háng thần lập tức sẽ vì ngươi mà cứng lên, muốn cắm phập vào trong thân thể ngươi, chơi cho ngươi càng thêm rách nát vỡ tan."
Sắc mặt Triệu Từ Chi tái nhợt một ít, bờ môi đào của y cũng phai màu trong tích tắc, vẻ mặt bệ hạ tăm tối âm trầm, cặp mắt trừng thẳng về phía Mạc Kiêu Hiệp, bên trong đó trộn đầy oán hận, đau đớn và thậm chí còn có hối hận, nhưng cuối cùng những cảm xúc dao động kia cũng rút đi từng chút từng chút một, gương mặt tinh xảo của bệ hạ chỉ còn lại màu xám trắng bình tĩnh lãnh đạm, có câu "không có nỗi buồn nào hơn cái chết của trái tim", đại khái chính là như vậy.
"Cược, ngươi muốn thế nào thì làm thế ấy đi, trẫm nghe theo là được." Đối phương muốn nghe cái gì, bệ hạ sẽ trả lời cái đó, thì ra khi tất cả đã không còn hy vọng gì, thỏa hiệp cũng không khiến người ta khó tiếp thu như vậy.
Ánh mắt sắc bén của tướng quân dò xét nhiều lần trên gương mặt âm nhu quá mức tinh xảo của bệ hạ, hắn nhìn biểu cảm lãnh đạm của y, tạm thời không thể đoán được trong lòng bệ hạ là đoạn tuyệt như thế nào. Hắn nâng cằm bệ hạ lên, châm chọc hỏi: "Sao bệ hạ không hỏi xem thần muốn cược cái gì? Tiền đặt cược lại là thứ gì?"
Ánh mắt bệ hạ cố định trên tấm bình phong thêu tuấn mã phi nước đại, giọng không hề dao động: "Là... cái gì?"
"Cược thần có thể khôi phục tất cả ký ức hay không." Ánh mắt Mạc Kiêu Hiệp không một khắc nào dời khỏi khuôn mặt bệ hạ, hắn quan sát Triệu Từ Chi, không buông tha bất kỳ chi tiết nào trên gương mặt y. Ngón tay thô ráp của hắn rê trên đường nét gương mặt đẹp như tranh thủy mặc: "Có phải trước lúc thần thanh tỉnh, bệ hạ đã động tình với thần hay không? Bệ hạ thích thần khi đó, hửm?"
Ánh mắt đang nhìn tuấn mã chằm chằm của Triệu Từ Chi có chút tan rã, đáy mắt y lóe lên một tia quyến luyến, cuối cùng y thu hồi tầm mắt, rũ mi, dùng giọng điệu cực nhạt trả lời: "Thích." Có chuyện tướng quân cũng không nói đúng, bệ hạ đã yêu hắn từ trước khi hắn trở thành Ngốc Tử, nhưng bây giờ bệ hạ sẽ không nói cho hắn biết đâu. Dẫu có yêu thâm tình bao nhiêu đi chăng nữa, hôm nay cũng giống như nước sông trôi khó mà trở lại.
"Thực ra Phong Đình còn chưa nói hết, tuy quốc sư Mạnh Chiêu nói đã tìm được thuốc dẫn có thể làm ta khôi phục ký ức, nhưng chỉ có một nửa cơ hội thành công." Mạc Kiêu Hiệp nói đến là hững hờ, hắn chẳng quan tâm đến việc mình có nhớ lại ký ức trước kia hay không, nhớ và không nhớ với hắn mà nói, có thể có, có thể không, nhưng hắn biết rõ bệ hạ quan tâm.
Triệu Từ Chi nâng mắt lên nhìn nam nhân, nhẹ nhàng hỏi: "Tiền đặt cược đâu?" Nếu không có tiền cược mê người là bắt y tự làm nhục chính mình, Triệu Từ Chi tin rằng Mạc Kiêu Hiệp tuyệt đối sẽ không đưa ra ván cược với mình như thế.
"Bệ hạ hy vọng ta khôi phục đoạn ký ức kia, vậy nếu thần nhớ ra rồi thì chính là bệ hạ thắng; nếu thần thắng, vậy bệ hạ phải đáp ứng ta, ngay tại trong triều đình, cam tâm tình nguyện biểu thị công khai với văn võ bá quan rằng ngươi là... cấm luyến của Mạc Kiêu Hiệp ta, cả đời này bệ hạ cũng đừng tơ tưởng làm sao để trốn thoát khỏi vi thần." Mạc Kiêu Hiệp hình như rất hứng thú, chỉ cần nghĩ đến bệ hạ tâm cao khí ngạo ngay tại trước mặt thần dân của mình mà tuyên chiếu thần phục dưới thân hắn, cái loại kɧoáı ©ảʍ này chính là bất kỳ chuyện gì cũng không địch nổi.
Cuối cùng thì Triệu Từ Chi vẫn nhịn không được khẽ run lên một chút, y không thể nào tưởng tượng được kết quả thua cuộc của mình, bắt y thừa nhận mình là đồ chơi của đàn ông trước mặt đại thần cả triều, chi bằng chết thống khoái! Nhưng cho tới bây giờ bệ hạ mới phát hiện, chỉ cần y ở trong tay Mạc Kiêu Hiệp thì ngay cả tư cách chết cũng không có; huống hồ, chưa đến lúc tuyệt vọng nhất, bệ hạ cũng không phải người dễ dàng từ bỏ tánh mạng. Dù sao thì, nhiều năm như vậy cũng đã qua.
"Không..." Hắn định nói không, nhưng cuối cùng chua xót sửa miệng: "Được..." Lòng bệ hạ chầm chập rơi xuống, ngã vào vực sâu không ánh sáng mặt trời.
Khóe môi sắc bén của Mạc Kiêu Hiệp nhếch lên, đường nét cứng rắn cũng mềm đi một chút, hắn vừa lòng với sự thuận theo và thỏa hiệp của bệ hạ, tay phải thưởng thức mái tóc đen của y như khen thưởng. Tướng quân hắn nói: "Bệ hạ cũng có thể nói chuyện trước lúc thần thanh tỉnh với thần nhiều hơn, không chừng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần nhớ tới một số việc." Tuy rằng Mạc Kiêu Hiệp cười nói, nhưng căn bản không hề che dấu sự chế giễu mỉa mai trong lời nói và sự khinh thường trong đôi mắt hắn.
Bệ hạ nằm trên giường, lâm vào hồi ức. Triệu Từ Chi không nói rõ được cảm xúc của y đối với Ngốc Tử là như thế nào, nhưng từ trên người Ngốc Tử, y nhận được ôn nhu cả đời này, chỉ có tên ngốc ấy mới đem y trở thành duy nhất.
---
Từ sau ngày Phong Đình tới, tướng quân cũng bắt đầu bận rộn lên. Dường như hai người bọn họ đạt thành hiệp định nào đó, nhưng bệ hạ biết rất ít mưu đồ bí mật của họ. Còn về ván cược mà Mạc Kiêu Hiệp ép cược, bệ hạ cũng không biết có phải đã thực sự bắt đầu rồi hay không, rốt cuộc thì Mạc Kiêu Hiệp có nhờ quốc sư Mạnh Chiêu từ từ chữa khỏi cho hắn chưa.
Y vẫn bị nhốt ở thâm cung, thậm chí Mạc Kiêu Hiệp còn nhốt luôn y vào trong l*иg sắt, số lần đối phương tới gặp y càng ngày càng ít, chỉ có điều tra tấn dành cho y cũng không vì vậy mà giảm đi. Mạc Kiêu Hiệp cho người chế tạo riêng một cái "quần trinh tiết", mỗi khi hắn rời khỏi thì sẽ bắt bệ hạ mặc vào cái quần nhục nhã cực điểm nọ, cái quần trinh tiết đó còn có một chỗ đặc biệt khác, ví dụ như trong quần trinh tiết có khúc dươиɠ ѵậŧ bằng ngọc, lúc y mặc vào, khúc ngọc đó cũng thuận thế cắm vào hậu môn y, khúc ngọc kia không lớn, mảnh mà dài, nhưng vẫn đủ để tra tấn các vòng cơ thịt cực nhạy cảm của bệ hạ, lúc y bị đùa bỡn đến chịu không nổi, đằng trước lại không cách nào phóng thích... Bệ hạ thống khổ rêи ɾỉ một mình trong cung điện trống vắng.